Trương Tử Bình vừa trầm ngâm trong chốc lát, quyết định nói ra:
- Được, tôi thử một lần. Khu công thương có lão Liễu là bộ hạ cũ của lão Túc, hắn có thể nói vào, anh chờ tôi thông tri!
Tần Mục ân một tiếng, nhàn nhạt nói ra:
- Túc phó bộ trưởng có khả năng gặp rủi ro, chỉ cần chúng ta giúp hắn tu bổ một chút, nghĩ tới chắc giao đủ thành ý rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Tử Bình đứng ở đó rút thuốc hút, Tần Mục lộ ra tin tức hình như hắn cầm chứng cớ của Túc phó bộ trưởng trong tay, như vậy Trương Tử Bình âm thầm kinh hãi nơi phát ra tin tức của Tần Mục.
Hoàn thành tâm sự này, Tần Mục liền lái xe đi thẳng tới bệnh viện.
Khiến Tần Mục không ngờ ở bãi đổ xe của bệnh viện, Mộ Băng Đồng đang đối mặt nói chuyện với một nam nhân. Nam nhân này Tần Mục rất quen thuộc, chính là Dương Ngọc Hải hắn muốn động.
Con mắt Tần Mục híp lại, ngừng xe lại, cũng không xuống xe, xuyên thấu qua cửa sổ xe quan sát hai người này. Hiện tại đèn vừa lên, hai người nói chuyện đứng ngay chỗ đèn sáng nhất, lúc này Tần Mục nhìn cẩn thận.
Dương Ngọc Hải nói vài lời, Mộ Băng Đồng liền lui ra phía sau vài bước, từ vị trí Tần Mục nhìn sang, Mộ Băng Đồng biểu lộ rất nghiêm túc, hình như đang tức giận gì đó. Dương Ngọc Hải cười rộ lên, nói vài câu với Mộ Băng Đồng sau đó đi lên phía trước vài bước, thò tay muốn ôm vai Mộ Băng Đồng.
Mộ Băng Đồng ra sức giãy dụa, cực lực chống cự Dương Ngọc Hải dây dưa. Dương Ngọc Hải lớn mật, thấy Mộ Băng Đồng nói cái gì cũng không đáp ứng hắn thì hắn sử dụng bạo lực , hai tay kéo Mộ Băng Đồng vào trong ngực của hắn.
Thân thể Mộ Băng Đồng run lên, vung tay ra tát vào mặt của Dương Ngọc Hải, Tần Mục thấy thế vội xuống xe, đi lên vài bước tới chỗ hai người.
- Mày là đồ đê tiện, lão tử vừa ý là phúc khí của mày, tiếp viên hàng không bọn họ còn không phải thích người giàu có sao, còn còn không biết điều!
Dương Ngọc Hải sắc mặt dữ tợn, cười nói:
- Đủ vị, tính tình của mày làm tao thích, hôm nay lão tử không chơi mày, bằng không tao không phải họ Dương!
Nói xong Dương Ngọc Hải lúc này như nổi điên lao qu phía Mộ Băng Đồng, bàn tay lớn không ngừng sờ mó, trực tiếp kéo quần Mộ Băng Đồng. Tần Mục đi lên vài bước nện vào đầu của Dương Ngọc Hải. Dương Ngọc Hải tà khí dâng lên, bị Tần Mục đánh một quyền vào đầu, hắn lui ra phía sau vài bước, không quay đầu nhìn lại, miệng thì mắng chửi:
- Đồ vương bát đản nào dám nhúng tay vào việc này, không muốn mạng nhỏ đúng không?
Tần Mục tím lấy Mộ Băng Đồng, kéo nàng ra phía sau mình, sau đó cười tủm tỉm khoanh tay, cười lạnh nói:
- Dương Ngọc Hải, mày đúng là có tiền đồ nha, ở trước công chúng làm cái trò này, chỉ bằng hành vi của mày hiện tại phán mày ba năm năm năm có lẽ không có vấn đề gì đâu.
Dương Ngọc Hải lắc lắc đầu, lúc này nhìn rõ ràng là Tần Mục. Hắn nhận được tin tức Dương Hổ có đại động tác, tự nhiên cũng chẳng thèm ngó tới Tần Mục, mắng:
- Tần Mục, mày ăn no không có chuyện gì làm đúng không, ngay cả chuyện của lão tử mày cũng dám quản?
Tần Mục hơi híp mắt, Dương Ngọc Hải nói ra những lời này bạo lộ không ít thứ. Đoạn thời gian trước Dương Ngọc Hải không dám nói như vậy, trong lời nói còn mang theo chút kiêng kị, nhưng mà hôm nay hắn nói chuyện quá trực tiếp, cũng nâng địa vị của hắn lên cao, chuyện này làm cho Tần Mục cảnh giác lên. Tâm lý một người nhiều khi biểu lộ ra trong lời lẽ vô ý, Tần Mục hừ lạnh nói:
- Dương Ngọc Hải, năng lực của mày lớn rồi!
Dương Ngọc Hải hừ một tiếng, chỉ vào Mộ Băng Đồng sau lưng Tần Mục, giống như chim non bị thương, hùng hổ nói ra:
- Tần Mục, hôm nay mày phải xen vào chuyện này hay sao?
Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Đúng vậy, đây là bạn của tao, Dương Ngọc Hải mày nhịn đi, muốn động cô ấy còn phải hỏi tao.
Dương Ngọc Hải cười lên ha hả, nói ra:
- Tần Mục, mày không nên hối hận!
Tần Mục ngược lại phản kích nói:
- Tần Mục tôi chưa bao giờ hối hận.
Mộ Băng Đồng ở sau lưng túm quần áo của Tần Mục, nàng dùng phương thức này bảo Tần Mục nên mềm xuống.
Dương Ngọc Hải thấy Tần Mục quyết tâm quản chuyện này, móc điện thoại ra quát vào bên trong:
- Bọn mày đang ở đâu, nhanh chóng báo động đi, lão tử bị người ta đánh.
Chiêu thức ấy khiến Tần Mục hơi ngẩn người, hắn không ngờ Dương Ngọc Hải vậy mà trực tiếp đi báo động, công tử hai thế gia đấu khí kinh động đến hệ thống công an, Dương Ngọc Hải này đầu bị nước vào bao nhiêu, đến hệ thống này thì thân phận một thương nhân như hắn, Tần Mục thân phận một quan chức, hắn có thể ăn được chỗ tốt sao?
Gương mặt Mộ Băng Đồng lúc này trắng bệch, giấu ở sau lưng Tần Mục thấp giọng nói:
- Tần tiên sinh, thực xin lỗi, liên lụy anh vào chuyện này, nếu không anh xin lỗi hắn đi, hắn quan hệ rất rộng, tôi sợ anh vào trong cục công an thì anh sẽ ăn thiệt thòi.
Lời này là nhỏ giọng, Dương Ngọc Hải không có nghe được. Tần Mục nghiêng đầu cười nói:
- Không có sao, chỗ đó tôi đi thường xuyên, không có gì.
Mộ Băng Đồng ah một tiếng, người thường xuyên đi đồn công an thì có thể là người tốt lành sao? Nàng sinh ra dự cảm xấu, muốn nhanh chóng đi khỏi nơi này. Chỉ là Tần Mục giúp nàng thoát ly ma trảo của Dương Ngọc Hải, cứ như vậy đi đúng là không được rồi. Nàng vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra, trong miệng nói:
- Tôi điện thoại cho cơ trưởng, xem anh ta có người quen trong cục công an không?
Trong nội tâm nàng hốt hoảng, nàng vừa bấm nhưng mà vì run rẩy nên điện thoại của nàng rơi xuống đất.
Tần Mục cười một tiếng, ngồi xổm người xuống đưa điện thoại di động nhặt lên đưa cho Mộ Băng Đồng, nói ra:
- Vững vàng, không có cái đại sự gì. Các đồng chí công an rất tình nghĩa, chúng ta không nên sợ.
Tần Mục cười thong dong mà bình tĩnh, làm cho Mộ Băng Đồng an tâm lại, nàng chậm rãi tiếp nhận điện thoại Tần Mục đưa qua, bờ môi tái nhợt, rồi mới lên tiếng:
- Anh yên tâm, tôi sẽ mời luật sư cho anh!
Một câu như vậy nói rõ Tần Mục là hình tượng thường không làm việc đàng hoàng, suy nghĩ này cắm rễ trong đầu Mộ Băng Đồng nhiều năm, chỉ sợ rất khó tiêu trừ đi. Tần Mục cũng không giải thích, hắn nhìn Dương Ngọc Hải cười nói:
- Dương Ngọc Hải, chiêu này của mày chơi không đẹp rồi. Cho dù mày cáo tao động thủ đánh mày, tao cũng có thể tố mày tội dâm ô phụ nữ đấy.
Dương Ngọc Hải hừ lạnh nói:
- Tần Mục, có gan mày đừng đi.
Tần Mục nhún nhún vai nói ra:
- Tao không sợ, không cần mày dám chơi. Việc này đừng nói tao làm quan, cho dù tao là dân bình thường cũng hiểu cách giải quyết. Tao buồn bực, Dương đại thiếu gia muốn tiền có tiền, muốn người có người, sao lại ưa thích giọng này?
Dương Ngọc Hải không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh như băng nhìn qua Tần Mục.
Thời gian qua không dài, xe cảnh sát chạy tới bệnh viện, từ bên trong xe có năm ba tên cảnh sát thô to nhảy ra ngoài. Một tên trong đó chay ra hô:
- Ai báo động, ai báo động?
Dương Ngọc Hải lớn tiếng đáp lại:
- Chính là bọn họ, chơi tiên nhân khiêu muốn cướp tiền của tôi. (tiên nhân khiêu: ý nói đi chơi gái bị dàn cảnh cướp tiền)
Tần Mục thở dài một tiếng, chỉ một câu này đám cảnh sát đã vây Tần Mục cùng Mộ Băng Đồng lại, không nói hai lời đã còng tay. Tần Mục vốn muốn biện bạch vài câu, nhưng mà xem bộ dáng của mấy tên công an chắc đang diễn trò cả thôi, liền bất động thanh sắc, trực tiếp phối hợp đưa tay cho còng lạnh như băng khóa lại. Mộ Băng Đồng thét lên, Tần Mục nói:
- Là chuyện của tôi, không quan hệ tới cô ta!
- Làm thế nào mà không sao, Hà đội trưởng, chính là hai người bọn họ!
Dương Ngọc Hải ở bên cạnh kêu gào lên, bắt đầu quay số điện thoại trong tay.
Sau khi bị áp lên xe cảnh sát, Tần Mục đóng cửa lại, nhìn thấy Dương Ngọc Hải đang cầm thuốc lá đưa cho tên Hà đội trưởng.
...
Trong phòng họp lớn của bộ công thương đang sáng đèn, Ngô Phượng Hà cầm trong tay một cây côn điện tử, chỉ vào vải trắng trên tường có hình ảnh đang chiếu:
- Đây là Dạ Ba Lê, đã bị ngành công - kiểm - pháp chú ý. Bản thân nó mua sản nghiệp ở Ký Bắc và kinh thành, nhưng lại làm giao dịch thuốc lắc. Các ngành công - kiểm - pháp nghành tối nay sẽ đột kích nó, nhiệm vụ của chúng ta là tận lực tìm kiếm chứng cớ của nó.
Có người nói:
- Ngô chủ nhiệm, những chuyện buôn bán thì đúng là chúng ta quản, nhưng liên quan tới pháp luật lại thuộc quyền của công an.
Ngô Phượng Hà nghiêm túc nói ra:
- Chuyện này phi thường trọng yếu, nếu như trong đó tìm ra chứng cứ vi phạm buôn bán sẽ tác động toàn bộ các ngành khác, cho nên hành động của chúng ta tối này phi thường bí mật, cho nên hiện tại mọi người đem giao công cụ truyền tin ra đây, đợi đến lúc hành động chấm dứt sẽ trả lại cho mọi người.
Những lời này trực tiếp cho thấy thái độ, mỗi người đều phục tùng giao điện thoại vào trong ngăn tủ của Ngô Phượng Hà.
Ngô Phượng Hà đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, hành động chính thức bắt đầu lúc mười một giờ. Hắn chậm rãi đi tới nhìn cửa sổ, nhìn qua đô thị phồn hoa, trong nội tâm xuất hiện hào khí, Ngô Phượng Hà rốt cuộc có cơ hội tham gia vào tranh đấu cao tầng rồi.