Hàn Tuyết Lăng trợn mắt với Tần Mục, mở cửa nhỏ lách mình đi ra ngoài, xem bộ dáng là nhìn qua đối diện rồi.
Tần Mục suy đoán rất rõ ràng là sai lầm, không qua bao lâu nàng mang ba nữ hài đối diện tới, đinh đinh đang đang bắt đầu vội vàng nấu cơm. Chu Tiểu Mai lần này không có đi vào bếp, nàng ngồi trong phòng khách, ngồi đối diện Tần Mục.
- Ngày mai sẽ phải đi gặp mặt?
Tần Mục co chân lại, châm thuốc hỏi.
- Đúng vậy, ngày mai gặp mặt rất trọng yếu, quan hệ tới bố cục của tập đoàn Vạn Yến tại cả Trung Quốc.
Chu Tiểu Mai hé miệng cười cười, nữ nhân sắp ba mươi thùy mị không phải cô nhóc có thể so sánh. Trải qua ma luyện lâu như thế, Chu Tiểu Mai giơ tay nhấc chân mang theo hương vị của quý phụ phu nhân, so sánh với lúc trước mở khách sạn thì tuyệt đối là cách biệt quá xa. Nàng ôn nhu cười lên, khóe miệng thoáng nhuếch lên, mang theo giọng điệu vui đùa nói với Tần Mục:
- Anh là đại lão bản, nhìn qua rất nhàn nhã, những người làm công như em phải làm sao bây giờ, trời sinh là mạng hầu hạ sao?
Tần Mục nghe ra Chu Tiểu Mai nói mang theo oán khí, ánh mắt liền chớp một cái, chăm chú nhìn qua Chu Tiểu Mai, chân thành nói ra:
- Tiểu Mai, nếu em cảm thấy mệt mỏi, vậy em nên bỏ xuống đi, dù sao đây không phải kế lâu dài.
Chu Tiểu Mai cười lên, nói ra:
- Được rồi, anh thấy em rồi, bây giờ còn trẻ, còn có thể làm việc, lợi nhuận chút đồ cưới là tốt.
Mí mắt của nàng mông lung, chậm rãi gục đầu xuống, giống như nói cho Tần Mục nghe lại giống như nói với mình, nhưng mà những lời này rất bất đắc dĩ, nàng nói tiếp:
- Nhưng mà tuổi trẻ được bao nhiêu năm? Cả đời này cứ như vậy đã qua một nửa.
Tần Mục nghe xong ngực tê rần, Chu Tiểu Mai đang ám chỉ hắn sao? Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Chu Tiểu Mai, cầm hai tay Chu Tiểu Mai. Hai tay nang trắng nõn và thon dài, sờ lên ôn nhu mang theo xuân ý. Chu Tiểu Mai không có giãy dụa, cho Tần Mục cầm tay, ôn nhu nhìn qua hắn.
- Tiểu Mai...
Tần Mục cũng không nói gì. Chu Tiểu Mai quyết tâm kiên định như vậy, cho dù Tần Mục khuyên nàng rời khỏi chính mình, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình, chỉ sợ cũng không được rồi. Hắn dán bàn tay nàng lên mặt mình, nhẹ nhàng chà vài cái.
- Anh phụ em rồi!
Chu Tiểu Mai cười khúc khích, nhìn qua bên cạnh, vụng trộm hôn lên trán Tần Mục một cái, nói ra:
- Là em lựa chọn, thật, đây là sự kiện trọng đại nhất đời em!
Nụ hôn Tần Mục vừa diễn ra thì Dương Yếp đi tới dùng cơm nhìn thấy, nhất thời xấu hổ chạy về, thở hồng hộc. Hàn Tuyết Lăng cố ý giả bộ như không có nhìn thấy, nàng hát vài câu, uốn éo uốn éo đi vào phòng bếp. Hà Tinh đang làm việc trong phòng bếp, thấy Hàn Tuyết Lăng đi tới liền cúi đầu xuống, nói:
- Tần Mục tên này, hừ, đáng giận!
Hàn Tuyết Lăng cười một tiếng, nói ra:
- Vậy cũng được, có đôi khi còn khoan khoái hơn bắt hắn cầm súng máy!
Hà Tinh ah một tiếng, vội vàng nói:
- Tuyết Lăng tỷ, em không có ý này, em chỉ ưa thích nói chuyện với hắn, thực, không có ý gì đâu.
Hàn Tuyết Lăng lắc đầu, thở dài không nói cái gì nữa.
Đêm nay mấy người ngồi quanh bàn ăn cơm, bữa cơm này ăn rất đặc sắc, ánh mắt các nàng ám chỉ không ngừng bay loạn, cuối cùng nhất toàn bộ tụ tập lên người Tần Mục . Tần Mục ăn cơm với tốc độ nhanh nhất và đi ra ngoài, ném một câu đi bệnh viện một chút, lại cầm theo đặc sản Bắc Liêu tặng lão gia tử chạy trối chết, bỏ những nữ nhân ở nhà giày vò đi, thích cái gì thì làm đi.
Tần Mục đi lần này chúng nữ cũng phân công công việc lu bu, Hàn Tuyết Lăng kéo Dương Yếp đi chơi trò chơi, Chu Tiểu Mai ngồi trong phòng khách uống trà, Hà Tinh cầm điện thoại liên hệ với nhà đài.
Tần Mục đi ô tô tới đại viện Tần gia, nói vài câu với lão gia tử và buông đặc sản xuống, lão gia tử hào hứng không tệ, thấy đặc sản này rất cao hứng, bảo người làm đồ ăn, hắn uống mấy chén, lúc này bác sĩ bảo vệ nhìn qua Tần Mục với ánh mắt oán trách, Tần Mục trực tiếp dùng lý do làm việc vội vã rời khỏi đại viện. Mấy bác sĩ nhận tiền lì xì của Tần Mục, nhưng mà vấn đề khỏe mạnh của lão gia tử bọn họ không dám buông lỏng, vẫn không có cho Tần Mục mặt mũi.
Tần Mục lại quay về thành phố, ở trước cửa bệnh viện gọi cho Trương Tử Bình. Trương Tử Bình lúc này đang chiêu đãi khách mời, nghe Tần Mục nói có việc thương lượng thì đi tới nơi yên tĩnh.
- Trương nhị thiếu gia, vài ngày không gặp anh càng lúc càng bận rộn nha.
Tần Mục cười lên tiếng.
- Anh đấy, ít dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi!
Trương Tử Bình dùng khẩu khí tố khổ:
- Từ sau tiệc tối tôi không có yên tĩnh qua, lão thúc trong nhà, tiểu di đều đi tìm tôi đòi tiền, ai, làm đại gia tử cũng không dễ dàng.
Tần Mục cười nói:
- Trương nhị thiếu gia còn có thời điểm thiếu tiền, đúng là hiếm có.
Trương Tử Bình cười ha ha nói:
- Ai kiếm tiền mà không bỏ tâm lực vào, muốn lợi nhuận thì phải đi liều. Đi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Tần Mục trầm ngâm một chút, thấp giọng nói:
- Trương nhị thiếu gia, tôi muốn mời Túc phó bộ trưởng bộ công thương dùng cơm, anh có tìm được đường giúp không?
- Lão Túc?
Trương Tử Bình nhíu mày, nói:
- Nhưng hắn là dầu muối không tiến, không dễ làm. Tôi đây ra mặt mời hắn nhiều lần, hắn không cho chút mặt mũi. Tôi nói Tần Mục, anh nói loại người như chúng ta, trừ phong quang của thế hệ trước vẫn còn, ai cho chúng ta mặt mũi chứ?
Câu này là tình hình thực tế, con cháu thế gia như bọn họ, trưởng bối còn sống thì còn có người nịnh bợ bọn họ, một khi thất thế, bọn họ trong mắt người ta chẳng là cái rễ hành gì cả. Trương thị lão gia tử đã không còn, nhân vật đời thứ hai chỉ có một bộ trưởng, xác thực không phải phong quang như lúc trước. Trương Tử Bình nói như vậy cũng đầy cảm xúc, cũng có dụng ý làm tốt quan hệ với Tần Mục cùng Trương Tử Bình.
- Được rồi, mặt mũi của Trương nhị thiếu gia trong kinh thành ai không cho mặt mũi vài phần chứ?
Tần Mục tay phải búng búng vài cái, sâu kín nói ra:
- Tôi muốn động Dương Ngọc Hải.
Tin tức này có tính chất nổ tung, Trương Tử Bình trầm ngâm cả buổi, nói ra:
- Dương Ngọc Hải này chỉ là tôm cá nhãi nhép, muốn động hắn vẫn nhẹ nhàng, trong tay tôi cầm một ít chứng cớ, nhưng mà động tới hắn phải xem sắc mặt Giang Bắc, anh có chuẩn bị sao?
Tần Mục ân một tiếng, nói ra:
- Chúng ta động tới hắn không thể làm cái khác, nhưng mà sinh ý bất động sản sinh ý rất béo đấy, Trương nhị thiếu gia chẳng lẽ nhìn mà không động tâm?
Trương Tử Bình cười rộ lên, Tần Mục nói những lời này là tiếng lòng của hắn. Bản thân Dương Ngọc Hải chi phối tiền tài không ít, trên cơ bản đều cung cấp cho bên Giang Bắc, nếu như ăn Dương Ngọc Hải mà khối bánh ngọt này rơi vào người của Trương Tử Bình cùng Tần Mục, bánh ngọt này ai mà không ăn, Trương Tử Bình có thể không động tâm? Tần Mục phi thường chắc chắc nói thẳng mục đích.