Những lời này Lý Trung Nguyên không dám tiếp lời, Tần Mục mang theo oán khí nói ra:
- Gia gia, những lời của gia gia cũng nói rõ làm người thật khó. Vốn lão Lý ở cửa ra vào nói với cháu, mang một ít đặc sản Bắc Liêu tới, ngày mai đưa qua cho gia gia. Hiện tại tốt rồi, trực tiếp lấp lời của người ta, anh ta không dám nói nửa lời đấy.
Trong lời nói mang theo oán khí, có chút không thích lão gia tử nói tới điềm xấu, nhưng mà tình cảm thân tình hiển thị không thể nghi ngờ.
Lão gia tử sững sờ lên, lại cười lên ha hả, uống cạn rượu, chỉ vào Lý Trung Nguyên nói ra:
- Tiểu gia hỏa, rất tốt, rất tốt, ở kinh thành chơi nhiều vài ngày một chút.
Nói xong sa sút lúc trước bị quét sạch, được bác sĩ bảo vệ nâng lên, cười nhỏ quay về tiểu viện.
Sau khi lão gia tử đi rồi, Lý Trung Nguyên lau mồ hôi trên trán, nói ra:
- Tần khoa trưởng, áp lực này thật lớn.
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Biết rõ anh cả buổi không động đũa, nhanh ăn khi còn nóng đi. Còn nữa, không nên gọi tôi là bí thư, anh gọi tôi là khoa trưởng đi, cũng không nên khách sáo làm gì, tụ hội tư nhân nên gọi tên là được.
Lý Trung Nguyên cười đáp ứng, xưng hô là vấn đề thật khó khăn, hắn giả bộ ngớ ngẩn để lửa đảo cũng qua đi. Giờ này khắc này hắn đâu còn dám ăn, thực hận không thể lập tức quay về Bắc Liêu nói mình nhìn thấy vĩ nhân của quốc gia, là tiền vốn khoe khoang sau này.
Bữa cơm này Lý Trung Nguyên ăn đầy suy nghĩ, ngay cả mục đích tới kinh thành cũng quên đi. Tần Mục bảo Lý Trung Nguyên uống một chén trà, hắn liền chạy tới phòng lão gia tử.
Vẫn là một bình trà xanh như trước, trong nội viện xích đu lắc qua lại. Cho dù trời nóng hay trời lạnh, sau bữa cơm chiều một giờ là ở trong nội viện, đây là thói quen của lão gia tử. Tần Mục đi tới gần thì thấy đã rót sẵn một chén trà, sau đó đặt đối diện ghế đẩu của lão gia tử.
- Tiểu gia hỏa, muốn ra tay sao?
Lão gia tử nửa híp mắt, âm thanh bình thản nói ra. Đây là lần đàu tiên lão gia tử hỏi trực tiếp Tần Mục, chuyển biến này Tần Mục chấn kinh.
- Có đôi khi quá tịch mịch sẽ bị người ta quên đi.
Tần Mục cười trả lời, cũng mặc kệ trà nóng hay không, bưng lên phẩm một ngụm, khen:
- Trà ngon, mùi thơm ngát mà không tục, thanh nhã lại dư vị vô cùng, đúng là trà xứng đôi quân tử.
Lão gia tử cười rộ lên, bàn tay thô ráp gõ có tiết tầu lên thành ghế, ngược lại nói ra:
- Lịch sử vẫn phải tiến bộ. Mấy ngày này nước Nga bên kia lộ ra tín hiệu hữu hảo, theo lời bạn cũ của cháu nói có nhiều thứ có thể để xuống thì để xuống, đừng quá tích cực.
Tần Mục biết rõ nói chính là tin tức chợ phiên, gật đầu đáp ứng. Đối với Bắc Liêu, lão gia tử quan tâm còn rất lớn, nhất là thủ bút của Tần Mục, dù láu sạch mông bẩn thì lão gia tử vẫn không chê bẩn. Hắn ân một tiếng nói ra:
- Sống phải tốt, không thể dây dưa, quá giả bộ thành ra giả dối, làm người tốt, ăn tốt là được, lười phải đi ăn mày.
Tần Mục nghe ra ý trong đó, Lý Trung Nguyên tạm thời không thể động, đợi đến lúc vấn đề thủ tục của chợ phiên được giải quyết mới động, lão gia tử vẫn cảm thấy Lý Trung Nguyên thuận mắt, cũng cho hắn cơ hội. Đây là lão gia tử miệng vàng lời ngọc, nếu chợ phiên làm tốt, Lý Trung Nguyên cũng không phải ở vị trí cục trưởng một cục của thành phố, hắn có thể lên cao hơn, tiến vào vị trí người thường phấn đấu cả đời còn không lên được, nhưng đãi ngộ một cục của thành phố vẫn vơ vét, đây cũng là phương châm dự phòng của lão gia tử cho Tần Mục, xem ra vấn đề chợ phiên quá bạo lộ.
Vừa nói như vậy Tần Mục giả bộ như lau mồ hôi, bị lão gia tử nhìn thấy và cười nói:
- Như thế nào, sợ?
- Uống chút rượu, hơi nóng.
Tần Mục le lưỡi, làm ra bộ dáng giải thích. Chẳng những lão gia tử cười rộ lên, bác sĩ bảo vệ cũng buồn cười.
- Ranh con, giả bộ thật giống.
Lão gia tử làm bộ tức giận nói:
- Cháu biết sợ cái rắm, quấy Giang Bắc của người ta thành bột nhão, lại dám nghênh ngang nói mình sợ hãi.
Vừa nói Giang Bắc, Tần Mục lại nhớ tới còn cách mùa mưa ba bốn tháng, Giang Bắc đê lớn không biết làm như thế nào hay chưa làm. Hắn nghĩ như vậy nên tiếng cười nhạt xuống, trầm thấp nói ra:
- Gia gia, kỳ thật cháu vẫn phải đi Giang Bắc một chuyến.
Lão gia tử đứng lên, trong mắt già bắn tinh quang ra, hừ lạnh một tiếng nói ra:
- Cháu gây họa chưa đủ hay sao? Thành thành thật thật yên tĩnh đi, không có việc gì tới đây trò chuyện với gia gia, bây giờ thời tiết còn ấm áp một chút, cũng có thể đi tới ngoại ô câu cá.
Tần Mục bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói ra:
- Lão nhân gia nói như thế nào thì cháu nghe vậy.
Có phần mang theo vài điểm vô lại.
Tần lão gia tử mắng:
- Thằng ranh con, còn chơi chiêu này, gia gia nhìn thời gian còn lại nên bàn giao một nửa cho cháu rồi.
Tuy lời nói như vậy, nhưng trong biểu lộ mang theo mừng rỡ. Tần Mục ở tuổi này nên hăng hái xông xáo quan trường mới đúng, Tần Mục lại nghe lão gia tử đi vào văn phòng thu liễm mũi nhọn, không hỏi câu nào còn chưa nói, đây là điểm lão gia tử cao hứng nhất. Có mấy lời lão gia tử chỉ điểm Cao Phái vài câu là dừng, nhưng đối với Tần Mục có khi bắt tay dạy bảo, đây là đãi ngộ khác biệt.
- Kỳ thật cũng nên gõ gõ bọn họ, cho dù nói như thế nào, cầm an nguy của dân chúng ra đùa giỡn luôn nói không qua.
Tần Mục hừ lạnh một tiếng, âm thanh trầm thấp.
- Gõ thì vẫn có thể, nhưng không động thì đừng động.
Lão gia tử thở dài:
- Lão Dương hai chúng ta lúc trước vẫn là huynh đệ cùng lớp đi ra, có chút tình cảm.
Lão gia tử nói những lời này quá sâu rộng, làm cho Tần Mục triệt để hiểu quan hệ của Tần hệ và Dương hệ. Hiện tại nhìn thì không ai làm gì được ai, kỳ thật chính là nhìn xem ai mạng cứng hơn ai, Dương hệ bạc mệnh nhưng làm động tác lớn, sẽ chém rụng một ít nhân vật, tranh thủ quyền lực cho phe phái của mình, nhưng mà mạnh cứng mới đạt được thắng lợi cuối cùng, dù sao danh vọng cùng uy áp còn đó. Đây là cân đối bất đắc dĩ, cho nên Tần Mục cũng biết lão gia tử gửi gắm vào hắn bao nhiêu hy vọng và lòng tin, một khi Tần Mục quật khởi, vậy thì trong tương lai ba mươi năm, năm mươi năm, chỉ cần Tần Mục còn sống thì Tần hệ không ngã.
- Nghe nói gần đây cháu và tiểu gia hỏa của Trương gia có quan hệ không tệ?
Lão gia tử hỏi vấn đề này ngược lại có xu thế thẩm vấn.
Tần Mục gật gật đầu, nói chuyện hợp tác với Trương Tử Bình một lần. Lão gia tử vừa nghe vừa gật đầu, qua trong chốc lát liền nhắm mắt lại, xích đu lại nhẹ nhàng lắc lư, nói ra:
- Đi, cháu đi đi, có bạn tới thăm, hai người nên trao đổi nhiều.
Hắn không có khẳng định hoặc phản đối cách làm của Tần Mục, hắn cam chịu.
Tần Mục gật gật đầu, lại đi tới bên cạnh mấy bác sĩ bảo vệ, một người ném đi lì xì một ngàn.