Tần Mục khoanh tay trước ngực, lực chú ý nhìn qua Quý Chí Cương, chỉ thấy hắn ngồi ở đó hơi bất an, thân thể uốn qua uốn lại giống như dưới mông có lửa đốt. Tần Mục cười nhìn Tạ Đan Vân nói ra:
- Chí Cương thật là, cơ hội tốt như vậy làm sao lại không đứng ngồi yên cơ chứ, trở về chị dâu nên dạy hắn lại, tính tình này là không ổn.
Tạ Đan Vân cười lên, nói ra:
- Tình tình của anh ấy là như vậy, nếu nói cán bộ cơ quan ngồi như vậy, chỉ sợ anh ta sẽ buồn chết.
Nói xong câu đó, Tạ Đan Vân ai nha một tiếng, sắc mặt có chút đỏ lên nói ra:
- Tiểu Tần, tôi không phải nói anh đâu.
- Chị dâu, anh đừng quan tâm tới tôi.
Tần Mục lắc đầu, không nói gì thêm.
Tiệc tối này quy cách rất cao, ít nhất trong mắt Tần Mục là như vậy. Ca khúc lựa chọn phi thường có tính đại biểu, có hoài niệm đã qua, cũng có ca tụng cải cách cởi mở, từ mục đích chính trị thì nó đã thành công.
Sau khi diễn ra vài tiết mục, rốt cuộc đám thương nhân chờ đợi chuyện chính đã tới rồi.
Đầu tiên trên màn hình tiệc tối có một trường học cũ nát, bọn nhỏ vô cùng bẩn đang tập trung nhìn vào lão sư, lão sư thì đang cố sức viết lên cái bảng rách nát. Sau đó hình ảnh kéo dài ra, lại có cảnh những hài tử này đi trên những con đường gập ghềnh dốc núi. Sau đó phóng viên cầm microphone xuất hiện trên màn hình, bắt đầu giảng thuật những khó khăn trong sinh hoạt của những hài tử này.
Vượt quá Tần Mục dự kiến, trong hình ảnh xuất hiện trưởng thôn cơ sở khắc khổ. Trên mặt hắn đầy tro bụi và mang theo mệt mỏi, cũng không phải diễn trò như thế, mà là hắn mệt mỏi thật sự. Cuống họng của hắn khàn khàn, nhưng mà Tần Mục lại biết, hắn đã từng nói giọng rất to. Người này Tần Mục rất quen, là Đậu Đức.
Tần Mục chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn là địa phương rèn luyện người. Tần Mục nghe Đậu Đức nói chuyện, hắn chân thành đau lòng vì những hài tử này. Tần Mục không biết Đậu Đức đi tới đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn chuyển biến khiến Tần Mục có chút vui vẻ. Dù sao cũng là anh em của mình, Tần Mục không phủ nhận phỏng vấn này rất chính diện, làm cho bộ dáng của Đậu Đức lộ ra, nhưng lại có thể giúp hắn mở cục diện bên kia, nhưng bổn ý lại phi thường tốt.
Màn hình lúc này xuất hiện nam hài tử răng hô, dùng ánh mắt của đa số người thì đứa nhỏ này quá xấu, cũng rất bẩn, nhưng hoàn toàn khiến mọi người ghi nhớ sâu.
Người chủ trì mang theo giọng điệu hỏi thăm hài tử này, sau đó dùng giọng điệu đầy cảm kích, nói ra các thương nhân ở kinh thành yêu mến nên trợ giúp, trợ giúp tu kiến trường học và những đứa trẻ này.
Dùng Tần Mục xem ra, quyên tiền trong tiệc tối này rát quan trọng, nhưng mà chỉ cần có tiền tài đưa xuống là được, những chuyện thế này Tần Mục nguyện ý tham gia.
Thời điểm Tần Mục ngây người thì người chủ trì cầm bản danh sách thương nhân quyên tiền, cũng chia ra đủ loại khác biệt, dựa theo xí nghiệp, tên người tặng và bắt đầu phát giấy chứng nhận từ thiện cho bọn họ. Thời điểm này mới là tiết mục áp chảo mà các thương nhân chờ đợi, chẳng những lưu lại ấn tượng trong mắt của các lãnh đạo, lại còn được xuất hiện trên ti vi, đây là hành động hưng phấn và đầy nghĩ cữ.
- Xí nghiệp Kinh Hoa, hiến năm vạn nguyên!
- Công ty trách nhiệm hữu hạn Đức Nghĩa, hiến năm vạn nguyên!
- Lý sư phó xí nghiệp Minh Thành, hiến nhất trăm vạn nguyên!
Các xí nghiệp không ngừng được nêu ra, ít thì hai mươi vạn, nhiều thì một trăm vạn, mỗi người đều có mặt trên đài, vẻ mặt dung quang toả sáng.
Tần Mục cười lên, đúng như Quý Chí Cương nói, Vạn Yến quyên thấp nhất cũng là năm trăm vạn, tới bây giờ còn chưa xuất hiện, đến lúc đó nhất định sẽ xuất ra phần thưởng quan trọng từ bộ trưởng.
Một đoàn người lộ mặt ra, có những xí nghiệp khiến Tần Mục khó hiểu, chính là xí nghiệp điện gia dụng long đầu của Trung Quốc là của anh em Âu gia, quyên hơn hai mươi vạn nguyên, quả thực là bạo tới tới cực điểm. Trong đó nhất định là có dụng ý khác, Tần Mục suy nghĩ ác ý.
Ngay sau đó lại là chương trinh ca múa, Tần Mục hào hứng vẫn mỉm cười chờ tiếp theo.
Quả nhiên hoạt động quyên tiền này làm rất quán triệt. Sau đó có một ít người quyên tiền qua tiểu ngạch, có mấy vạn, cũng có hơn mười vạn, mỗi một người đều được vỗ tay hoan nghênh. Đối với người chung quanh bỏ tiền ra thì thể diện này càng rung động.
Thời điểm này người chủ trì kích động hô lên:
- Chủ tịch xí nghiệp Giang Hoài Trương Ngọc Hải tiên sinh quyên hai trăm vạn nguyên!
Xoạt!
Cả hội trường vỗ tay như sấm, một người hai trăm vạn chính là số tiền lớn. Trương Ngọc Hải lúc này không biểu lộ gì cả, phi thường bình tĩnh đi lên sân khấu.
Tần Mục lập tức bật cười, thì ra đoạn thời gian trước chuyện Trương Ngọc Hải đánh cuộc đã bị hắn lợi dụng, thẳng tới lúc này mọi người đầy vui vẻ, chỉ sợ nhìn thấy Đậu Đức cũng có suy nghĩ.
Con mắt híp mắt, lẳng lặng nhìn qua Quý Chí Cương. Thời điểm này nếu Quý Chí Cương còn không tỏ vẻ gì thì mới làm Tần Mục thất vọng.
Trong tràng diện trực tiếp này lần đầu xuất hiện cục diện truyền bá vô cùng mạnh mẽ. Ngồi ở hàng thứ nhất Quý Chí Cương giơ tay nhấc chân so sánh với những người chung quanh càng không hợp.
Nhân vật chính càng khiến người ta nhìn thẳng.
Lúc này nữ dẫn chương trình đi tới bên dưới, đi tới chỗ Quý Chí Cương. Quý Chí Cương từ trong túi áo móc cuốn chi phiếu ra, xoát xoát xoát ghi vài nét bút, sau đó đứng lên đưa cho nữ dẫn chương trình này.
Những quan viên có mặt trong tiệc tối thì trước đó quá trình đều an bài tốt, đã trải qua mấy lần nghiên cứu diễn tập, mỗi người có thứ tự xuất trận cố định. Quý Chí Cương dùng chiêu thức này đánh vỡ cục diện, thời điểm hắn giơ tay ra thì hàng thứ hai cảm thấy đột ngột.
Nữ dẫn chương trình này chỉ hơi sững sờ, năng lực ứng biến vô cùng mạnh mẽ. Nàng liếc nhìn qua các nhân vật cấp bộ, không thấy bọn họ tức giận gì, ngược lại có vài lãnh đại suy nghĩ nghiền ngẫm, thời điểm này đang suy nghĩ Quý Chí Cương không biết có quan hệ tới từ đâu, lại được ngồi vào hàng ghế đầu này. Nữ dẫn chương trình này tươi cười ngọt ngào, tuy nhiên con số trên đó phi thường kinh người, nữ dẫn chương trình đem microphone đặt ở bên miệng hướng qua ống kính và nói:
- Vị tiên sinh này hào khí trùng thiên, ở hiện trường quyên cho bọn trẻ năm trăm vạn nguyên!
Người xem bên dưới đột nhiên yên tĩnh, nhanh chóng vỗ tay như sấm, còn có rất nhiều người đứng lên, trên mặt hưng phấn không cần nói cũng biết. Những thương nhân cũng phải ghé mắt nhìn xem, đem ánh mắt nhìn thẳng Quý Chí Cương.
Người chủ trì nhìn qua ba chữ bay múa trên chi phiếu, trong nội tâm liền nhân cơ hội nhìn tên Quý Chí Cương. Nàng đứng bên cạnh Quý Chí Cương nói:
- Vị tiên sinh này, xem ngài tự giới thiệu chính mình được không?
Nói xong liền đem microphone đặt ở bên miệng Quý Chí Cương.
Quý Chí Cương trầm mặc một lát, ngắn gọn nói ra:
- Tôi là một thương nhân ở tỉnh Bắc Liêu thành phố Đằng Long, họ Quý.
Sau khi nói xong lại gật đầu về phía người chủ trì, liền không hề nói nhiều.