Lưu Đại Hữu mỉm cười, ném điếu thuốc xuống mặt đất, cúi đầu nhìn tàn thuốc bị dẫm bẹp. Ánh mắt Mộc Thiên Ý hiện lên nghi ngờ, liếc nhìn Lưu Đại Hữu. Lưu Đại Hữu lưu lại đây là có ý gì, chứng tỏ là muốn đánh đòn tâm lý, Mộc Thiên Ý hắn có thể cứng đầu chơi trò im lặng với nhân viên điều tra của kinh thành, nhưng đối với Lưu Đại Hữu, pháo đài trong lòng Mộc Thiên Ý yếu ớt hơn rất nhiều.
Lưu Đại Hữu cúi đầu trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:
- Mộc thư ký, anh hà tất phải như vậy?
Mộc Thiên Ý tái mặt, tự giễu cười, nhưng không nói gì. Lưu Đại Hữu vỗ vỗ lên người, nói:
- Biết anh sợ, tôi không mang gì cả, chỉ mang một bao thuốc.
Vừa nói, vừa lấy ra cái bật lửa và bao thuốc lá, đưa cho Mộc Thiên Ý một điếu.
Lưu Đại Hữu giúp Mộc Thiên Ý châm lửa, sau đó cũng đốt cho mình một điếu. Một người trong nhà lao, một người bên ngoài, cùng nhau hút thuốc lá.
Gió lạnh gào thét, mùa đông Bắc Liêu rất khắc nghiệt. Phòng giam này dĩ nhiên rất ấm áp, nhưng trong lòng Mộc Thiên Ý lại như có hàn phong bủa vây.
- Ài. Mộc thư ký, cậu trẻ tuổi lại có tài, lại có quan hệ rộng rãi, tôi thật sự thấy rất buồn, tại sao cậu lại tuyệt vọng như vậy?
Lưu Đại Hữu buồn bực rít một hơi thuốc, thở dài nói.
Mộc Thiên Ý cười lạnh, ném điếu thuốc xuống đất, ngồi xuống chiếc giường nhỏ trong phòng giam , nói:
- Lưu phó cục, anh đừng nói như vậy, chúng ta đã chọn đi trên con đường này, không biết lúc nào sẽ gánh tội cho người ta. Hôm nay tôi nói trắng ra, nếu Lưu Đại Hữu anh gặp phải chuyện này, anh sẽ nói hết tất cả?
Lưu Đại Hữu cười nói:
- Tôi chính là buồn bực, anh có thể xem là một nhân vật hô phong hoán vũ của thành phố Đằng Long chúng ta, sao nói ngã là ngã ngay được?
Mộc Thiên Ý thoáng suy nghĩ, Lưu Đại Hữu đặt vấn đề này ở ngoài sáng, chứng tỏ có lời gì muốn nói. Hắn lại châm một điếu thuốc, nhẹ giọng nói:
- Ngã thế nào, anh nói rõ đi.
Lưu Đại Hữu mỉm cười, chậm rãi nói:
- Đây là vì có người muốn anh ngã, anh không ngã hắn không thoải mái. Thật ra bất kể anh không chịu tiếng xấu thay cho người khác, cái tội này của anh cũng đã được xác định rồi.
Nói tới đây, Lưu Đại Hữu ngừng một chút, thấp giọng nói:
- Thật ra, tôi muốn nói với anh câu này, vị kia đã lên tiếng rồi, lần này chơi lớn một chút, vị bên thành phố Đằng Long chúng ta đã sớm muốn hành động rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Vị đó nói, còn phải cám ơn anh một mình chịu hành hạ.
Điếu thuốc trên tay Mộc Thiên Ý lặng lẽ rơi xuống, đôi môi kịch liệt run rẩy, nhưng không biết mình muốn nói cái gì.
Lưu Đại Hữu giơ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian sắp hết, trước khi xoay người rời đi nói thêm một câu:
- Hôm nay thời tiết không, ngày mai đặc công tỉnh ủy đến thì thế nào.
Sắc mặt Mộc Thiên Ý nhất thời biến đổi, từ trên giường nhảy phắt dậy, bổ nhào tới cửa kêu lên:
- Lưu phó cục, Lưu phó cục.
Lưu Đại Hữu không phản ứng, xoay người đi ra ngoài.
Cố Ngọc Ninh đã đợi ngoài cửa, thấy Lưu Đại Hữu bước ra, cười nói:
- Thế nào rồi?
Lưu Đại Hữu gật đầu nói:
- Con người Mộc Thiên Ý tôi tương đối quen thuộc, lá gan của hắn không nhỏ, cũng dám mạo hiểm, giống nhau tật bệnh vậy, hi vọng địa cầu xoay quanh hắn.
Nói xong, bật cười ha hả.
Cố Ngọc Ninh cũng cười nói:
- Vốn hắn bị bắt giam, cho rằng mấu chốt vụ án này của chúng ta nằm ở hắn, chỉ cần hắn không nói gì cả, vậy chúng ta cũng không có cách nào nắm được người khác. Cho nên Lưu phó cục mới định ra kế sách rút củi dưới đáy nồi?
Lưu Đại Hữu ngại ngùng gãi đầu, cách làm sâu sắc như vậy không phải là thứ hắn có thể nghĩ đến, đây là chủ ý của Lưu Thúy.
- Đợi xem đi, nếu muốn bắt người đó, chỉ dựa vào bằng chứng thẻ ngân hàng là không đủ, bằng chứng của Mộc Thiên Ý chính xác rất trọng yếu.
Cố Ngọc Ninh ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói:
- Cái tên kia, hiện tại chỉ sợ cũng có chút ngồi không yên.
Người trong miệng Cố Ngọc Ninh, không ai biết là ai. Nhưng nếu người nàng muốn nói đến là Tần Mục...,vậy thì nàng nói trúng rồi, Tần Mục hiện tại quả thật có chút ngồi không yên, sắc mặt lúng túng.
Dương Diệp thay âu phục nữ sĩ màu trắng, cùng Quý Chí Cương đi đến phòng Tần Mục. Lớp áo mỏng manh càng làm lộ ra thân hình như thoát tục của Dương Diệp.
Hạ Uyển Nhi vốn là người hâm mộ Dương Diệp, vừa nhìn thấy nàng bước đến, liền từ trên ghế salon nhảy dựng chạy đến chỗ Dương Diệp. Tần Mục chỉ nói một câu, để Dương tiểu thư ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó trong mắt Hạ Uyển Nhi bỗng xuất hiện những trạng thái khác biệt, vừa nói chuyện với Dương Diệp, vừa kỳ quái liếc nhìn Tần Mục.
Cái này khiến cho Tần Mục có chút không được tự nhiên, cúi đầu nhìn trang phục của mình, quả thật không xảy ra vấn đề gì. Đợi đến lúc Dương Diệp mỉm cười, xin phép đi rửa tay, Hạ Uyển Nhi mới tiến tới bên cạnh Tần Mục, thấp giọng nói:
- Tần khoa trưởng, anh cùng Dương Diệp, có phải đã. . .
Tần Mục nhất thời không hiểu được ý tứ bên trong, nghi ngờ hỏi:
- Đã cái gì?
Hạ Uyển Nhi hừ một tiếng, Quý Chí Cương đã chạy tới chỗ sân khấu kiểm tra tình hình biểu diễn, để hai người có cơ hội nói chuyện một mình, cho nên Hạ Uyển Nhi nói thẳng:
- Anh và Dương Diệp ở chung với nhau, nhất định phải cẩn thận một chút. Anh là quan chức chính phủ, cô ấy là nhân vật của công chúng, làm không tốt sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.
Tần Mục nhất thời ngạc nhiên, bội phục nhìn Hạ Uyển Nhi, trêu chọc nói:
- Hạ Uyển Nhi, cái đầu cô đúng là tinh quái, chuyện không có mà cô cũng dựng thành như thật, cô đấy, lẽ ra nên làm đạo diễn truyền hình mới đúng.
Hạ Uyển Nhi không nghe Tần Mục giải thích, bĩu môi nói:
- Anh tưởng tôi chưa từng gặp chuyện này sao? Hừ, Dương tiểu thư, mời ngồi, nghỉ ngơi một chút.
Nàng bắt chước giọng nói của Tần Mục, cười nhạo nói:
- Nhìn xem, dịu dàng như thế, thùy mị như thế, làm cấp dưới như tôi đây mặc dù không có tư cách nói lời này, nhưng Tần khoa trưởng, bên trong kinh thành rồng rắn lẫn lộn, không phải là nơi anh có thể lấy thúng úp voi.
Ánh mắt Tần Mục chăm chú nhìn Hạ Uyển Nhi, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên bàn, nói:
- Đồng chí Hạ Uyển Nhi, tư tưởng này của cô rất có vấn đề, chúng ta làm cán bộ, quan tâm một chút đến quần chúng có gì không đúng? Ca sĩ cũng là một quần thể, đừng hiểu lầm quá mức.
Trong lòng hắn cũng âm thầm kinh hãi, Hạ Uyển Nhi là người rất thông minh, cũng học được không ít chiêu trò trên quan trường, cho nên sau này hắn càng phải cẩn thận, nếu có cơ hội, hoàn toàn có thể bồi dưỡng Hạ Uyển Nhi thành cây thương của hắn ở bộ Tin tức.
Hạ Uyển Nhi không nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tần Mục, lại bĩu môi cười nói:
- Tần khoa trưởng, anh đừng xem tôi là một đứa trẻ. Tôi không muốn vào thể chế chính là ngại những chuyện đấm đá lẫn nhau. Ba tôi bởi vì chuyện này mà đã sống riêng với mẹ tôi nhiều năm, nếu tôi bước vào nữa, quỷ biết sau này tôi và chồng tôi có xảy ra chuyện như vậy hay không. Ta chính là muốn sống thoải mái một chút, nhưng không phải là tôi không nhìn ra tâm tư xấu xa của anh. Hừ, Dương Diệp là thần tượng của tôi, tôi cũng không muốn để anh làm như vậy....