Hiện tại chức vụ tổ trưởng tổ hiệp tra của Tần Mục, lấy ra cũng chỉ hù dọa được đám tiểu lâu la, nhiều nhất cũng chỉ có thể mượn cơ hội cảnh cáo Trương Tử Bình, nhưng đối với họ Dương cố thủ một phương, vẫn còn kém quá xa.
Họ Dương ở kinh thành khẳng định đã bắt đầu ra tay, hủy bỏ chuyện trạm thuỷ điện, chính là không muốn đám người Tần Mục gặt được thành quả. Nếu phê chuẩn trạm thuỷ điện, đó chính là thừa nhận chiến công của Tần Mục, hơn nữa cũng phân hóa quyền lực trong tay Phó Ngọc Bình rất nhiều. Tính toán của Giang Bắc, Tần Mục nhắm mắt lại cũng có thể hiểu được, chỗ dưới giường mình, sao có thể cho người khác ngủ say. Bất luận là họ Tần hay phái trung gian, Giang Bắc cũng không hi vọng người khác nhúng tay đến thế lực của mình.
Trước đó bọn họ vẫn đề xướng chuyện trạm thuỷ điện, đợi sau khi Tần Mục trở về kinh báo cáo công tác, lập tức phủ quyết, đây chính là hung hăng đánh vào mặt Tần Mục. Khi Tần Mục ở Cửu Giang, bởi vì cùng đạt thành hiệp nghị với Dương Ngọc Điền, cho nên ngầm hiểu lẫn nhau, không đem chuyện phòng hộ đê sông thọc ra ngoài, bây giờ nhìn lại, đòn phản bác này của Giang Bắc, hơi có chút liều lĩnh. Nhưng đòn trở tay này, cũng tương đối khéo léo.
Tần Mục trở mặt, Giang Bắc có thể ở ngoài sáng, kiện lên cấp trên Tần Mục bỏ rơi nhiệm vụ, không thành thật báo cáo lên tỉnh lị. Nếu không trở mặt, sẽ phải chịu một tát này, thể diện của Tần Mục vì vậy cũng không còn. Tổ hiệp tra trong ba năm tới chắc là sẽ không thành lập nữa, kinh thành không có chuyện gì cứ phái người xuống dưới, cũng sẽ khiến lòng người ở cơ sỏ hoang mang.
Xem ra, sau này phàm là việc gì cũng phải giấu miếng. Tần Mục mỉm cười, nói với Hà Tinh:
- Hà ký giả, hiện giờ tôi có cuộc điện thoại khẩn cấp...
Hà Tinh cười nói:
- Người bận rộn như vậy, thật sự chỉ có anh. Nếu không kêu anh cùng đi mua quần áo mặc tết như vậy, việc gì phải sốt ruột như thế, có phải sợ bị phu nhân hiểu lầm không?
Tần Mục cười khổ, Hàn Tuyết Lăng ở quân khu Ký Nam nửa năm, nhất định là không về được. Hắn lắc đầu nói:
- Đại sự, đại sự liên quan đến dân sinh.
Những chuyện như vậy Tần Mục không nói dối Hà Tinh, nghe nói như vậy, Hà Tinh lập tức trở nên hứng thú:
- Có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Hà ký giả, có một số việc, không nên làm to chuyện ra thì hơn, dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Hà Tinh nheo mắt quan sát Tần Mục, Tần Mục chỉ mỉm cười, không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào khác.
Vấn đề của Giang Bắc, không chỉ là khó khăn hiện tại của Phó Ngọc Bình, sợ rằng Từ Hồng Thanh cũng vô cùng khó chịu. Vừa tới thành phố Cửu Giang, cước đầu tiên cũng chưa đá vang, bản thân Từ Hồng Thanh cũng nên biết, ba năm ở Cửu Giang không phải là dễ chịu đựng. Nếu như cây đuốc thứ nhất đốt lên, sẽ cùng nhân vật thực quyền của Giang Bắc đạt thành điều kiện tiếp nhận của hai bên, dựa vào nhân mạch của Từ Hồng Thanh ở kinh thành, có thể khiến tất cả đều vui vẻ, nhưng tình thế hôm nay, khiến cho sự nuốt giận của Từ Hồng Thanh mấy năm qua như chuẩn bị bộc phát.
Thành phố Cửu Giang tạo thế chân vạc, quả thực vô cùng thú vị.
Trong đầu Tần Mục nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, trong chuyện này Tần lão gia tử đảm nhận vai trò gì. Động tĩnh phía bên Giang Bắc chắc chắn không thể giấu diếm được lão gia tử, nhưng mấy ngày qua lão gia tử cũng không nói gì với mình.
Đây là khảo nghiệm cuối cùng sao? Trong lòng Tần Mục có chút suy nghĩ.
Hai người lại đi dạo một vòng, Hà Tinh lấy cớ mệt mỏi, muốn về nhà. Trước khi đi, Hà Tinh nói với Tần Mục, mấy ngày nữa nàng đã hẹn Bạch Nhược Hàm, mấy người gặp mặt, dù sao cũng là bằng hữu ở huyện Tây Bình.
Tần Mục thật sự không muốn gặp mặt Bạch Nhược Hàm, ở đây là đạo nghĩa nên làm. Nếu nói khi Tần Mục đối mặt với Bạch Nhược Hàm rốt cuộc có tình cảm hay không, sợ rằng ngay cả bản thân Tần Mục cũng không rõ.
Chuyện ở Mộng Ngải Thiên Đường đã xảy ra hai ba giờ, Tần Mục đoán chừng đối phương cũng nên có chút phản ứng rồi. Quả nhiên, khi Tần Mục vừa lên xe, bắt đầu quan sát kinh thành, điện thoại di động của hắn vang lên.
Lần này người gọi điện là Ngô Phượng Hà, cái này Tần Mục coi như biết rồi, vốn Ngô Phượng Hà là nhân vật đứng trong phe phái họ Trương. Hoặc là hắn cũng không phải thuộc về họ Trương thuần túy, dù sao với cấp bậc giống như hắn, vẫn chưa tới lúc đứng vào hàng ngũ, nhưng thế lực sau lưng hắn, sợ rằng có quan hệ rất thân mật với họ Trương.
Ngô Phượng Hà không nói tới chuyện của Mộng Ngải Thiên Đường, chỉ nói đã tới kinh thành mấy ngày nay, trước mắt đang học tập trong một lớp tạm thời ở trường Đảng, cùng học với hắn còn có Hoàng Đào Ba. Hai người ở kinh thành không có bằng hữu gì, cho nên muốn gặp mặt Tần Mục.
Tần Mục đương nhiên đáp ứng, nhưng hẹn vào trưa mai. Buổi tối hắn phải đi gặp Cố Ngọc Ninh, hôm nay xảy ra chuyện ở Cửu Giang, có một số thủ pháp sẽ phải thay đổi.
Cố Ngọc Ninh là người đầu tiên Tần Mục dựa vào, hơn nữa vẫn luôn một lòng ủng hộ Tần Mục. Tần Mục trở lại kinh thành, đương nhiên vẫn có qua có lại, hơn nữa với thân phận nữ nhân và tuổi tác của Cố Ngọc Ninh, có một số chuyện làm việc rất có ưu thế.
Tham vọng của Tần Mục, chính là đợi đến khi mình trèo lên cấp thành phố, trong tay có thể có một đoàn thể thành thục, họ Tần, chính là thuộc về Tần Mục hắn.
Hiện tại trong lòng Đậu Đức rất thấp thỏm bất an, ca ca Đậu Bân nói chuyện nghiêm trọng, hắn không phải nghe không hiểu, yên lặng lái xe, không nói lời gì.
Khi Quách Tự Tại gọi điện thoại đến, Tần Mục cũng biết thái độ phía bên Cửu Giang rồi. Hắn dặn dò Quách Tự Tại, không cần nói nhiều, cũng không cần làm nhiều động tác, chỉ cần nhìn là được rồi. Đấu tranh của Cửu Giang không quan hệ gì đến hắn, quăng mình ra ngoài mới là trọng yếu nhất.
- Tần chủ nhiệm, quyết định của Tỉnh ủy chúng ta vẫn phải ủng hộ.
Mấy năm qua Quách Tự Tại đã rèn luyện được cách đưa đẩy rất khéo léo, hỏi:
- Mấy ngày nữa tôi sẽ tới kinh thành, muốn tới thăm anh.
Những lời này chính là muốn thăm dò thái độ và con đường phát triển sau này của Tần Mục, Tần Mục cười ha hả nói:
- Tự Tại à, con người cậu, chính là quá cẩn thận. Hiện tại cẩn thận là tốt, nhưng sau này cũng không nên quá giấu diếm, trong thời kỳ cải cách mở cửa, dám làm còn tốt hơn dám nghĩ.
Quách Tự Tại nhất thời nghe ra ý tứ của Tần Mục, từ "sau này" nói rõ trong thời gian này Tần Mục không có ý định hành động, đợi đến khi muốn hành động, khi Quách Tự Tại hắn vừa tiến thêm một bước. Quân cờ của Tần Mục đã chôn xuống.
Quách Tự Tại mới vừa cúp điện thoại, Phó Ngọc Bình lại gọi điện tới. Tần Mục và Phó Ngọc Bình đã nói chuyện rất nhiều, nếu Phó Ngọc Bình và những người khác đã đạt thành thỏa hiệp, suy nghĩ của Tần Mục không thể nói ra quá nhiều. Nhưng câu nói đầu tiên của Phó Ngọc Bình khiến cho Tần Mục cảm thấy yên lòng.
- Tần chủ nhiệm, mấy lão nhân bên khu quy hoạch lúc nào cũng nhớ tới ngài, bọn họ đều nói, khi Tần chủ nhiệm rời khỏi Cửu Giang, bọn họ không tiễn ngài được, có chút xin lỗi ngài.
Phó Ngọc Bình nói chuyện rất từ tốn.
Lấy một lý do, để nói rõ với Tần Mục chuyện hôm đó hai người bọn họ âm thầm thương lượng, cũng là tỏ thái độ với Tần Mục, nàng còn chưa bị phía bên Giang Bắc đồng hóa, đồng thời biểu đạt thái độ của nàng, chuyện này, Phó Ngọc Bình rất bực bội.
Đây là nàng hỏi thăm Tần Mục có phải có đối sách gì rồi hay không, bí thư thị ủy, thị trưởng mới vừa tiền nhiệm của Cửu Giang bị hung hăng đánh một gậy, rất khó chịu, cũng không có mặt mũi trở thành trò cười cho bên Giang Bắc.
- Tôi cũng rất nhớ bọn họ.
Tần Mục cười ha hả nói:
- Nhất là kế hoạch của Vương cục trưởng, thật sự rất đáng xem, tôi rất hy vọng có thể tận mắt thấy mọi người làm thành công.
Vương Tường có kế hoạch gì?
Phó Ngọc Bình lập tức bắt được ý tứ trong lời nói của Tần Mục, thấp giọng nói:
- Vương cục trưởng lại có hạng mục mới rồi sao? Chuyện này sao không thấy báo cáo với tôi.
Tần Mục cười nói:
- Công trình thủy lợi phân lưu của hắn rất có tính xây dựng, có thể nói là rất quan trọng đối với công tác thủy lợi của mười ba huyện Cửu Giang.
Phó Ngọc Bình nhất thời hiểu được, đây là Tần Mục đang chỉ điểm mình. Danh từ "Thuỷ lợi phân lưu" này, nàng cũng không xa lạ gì, đây là Tần Mục thức tỉnh Phó Ngọc Bình, chỉ cần nắm chặt phương diện thủy lợi không buông tay, phía bên Giang Bắc vĩnh viễn sẽ không dừng lại, đến lúc đó có thể nói điều kiện với bọn họ rồi.
- Thật hi vọng khi đến Giang Bắc, có thể nhìn thấy thủy triều trên đập lớn.
Tần Mục và Phó Ngọc Bình nói chuyện trong chốc lát, sau khi chỉ điểm cho Phó Ngọc Bình chuyện phải nắm chặt, hai người mới gác máy tạm biệt.
Lại đi dạo một vòng, Tần Mục nhắm mắt bắt đầu giả vờ ngủ say. Sắc mặt Đậu Đức phức tạp nhìn thoáng qua Tần Mục, cắn cắn răng, rẽ qua mấy con phố, đi vào một con đường nhỏ vắng vẻ.
Tần Mục khẽ động đậy, phảng phất như muốn nằm thoải mái hơn một chút. Sắc mặt Đậu Đức hơi biến đổi, từ kính chiếu hậu hắn có thể trông thấy hai chiếc xe gắn máy đang từ phía sau chạy tới.
Hai người đi xe đều mặc y phục màu đen, còn mang mũ bảo hiểm màu đen, không thấy rõ khuôn mặt. Đậu Đức từ từ thở ra một hơi, đại ca kêu mình không hành động, cũng không có nghĩa bắt người khác bất động. Đừng thấy Tần Mục đang áp đảo Mộng Ngải Thiên Đường mà cho hắn là kẻ thắng cuộc, Đậu Đức cho rằng, cuối cùng người chiếm thượng phong vẫn là Trương Tử Bình, dù sao Trương Tử Bình làm ăn ở kinh thành đã nhiều năm, chiếm cứ ưu thế sân nhà hơn Tần Mục nhiều.
- Ầm!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, một gã đi xe máy rút ra một cây gậy bóng chày, hung hăng nện vào chiếc gương chiếu hậu của chiếc xe Audi. Một gã khác từ bên hông xe vụt qua, chạy lên phía trước, ném ra một đống đinh.
- Xì!
Bánh xe cán phải đinh, săm lốp phát ra thanh âm xì hơi.
- Bát ca, Bát ca, có người gây chuyện với chúng ta.
Đậu Đức khống chế biểu tình trên mặt, giả vờ hốt hoảng kêu lên.
Tần Mục không mở mắt, trên khóe môi chỉ hiện lên nụ cười giễu cợt, bình thản nói:
- Lão thập, cậu chỉ có chút năng lực đó sao?
Đậu Đức thầm kinh hoàng, Tần Mục không thèm nhìn, làm sao biết là mình gọi người tới? Loại suy đoán lung tung này, Đậu Đức đương nhiên không nhận, vội vàng nói:
- Bát ca, anh hiểu lầm tôi rồi, tôi thật sự không quen hai người đó.
Tần Mục từ từ mở mắt, nhìn hai người cỡi xe máy hung hăng dừng xe, phía sau xe máy bốc lên một đám khói trắng.
- Lão thập à, cô hai thật sự làm hư cậu rồi.
Tần Mục thở dài, nói:
- Tôi cho cậu một trăm đồng, cậu cũng đi gọi điện thoại? Nếu như tôi thật sự muốn khống chế cậu, tại sao còn phải cho cậu tiền?
Đậu Đức không biết nói gì cho phải, đúng vậy, Tần Mục tại sao phải cho mình tiền, ăn một bữa tạp phí lù, cũng chỉ mất một hai chục đồng là đủ rồi.
- Bởi vì tôi muốn nhìn xem, các thiếu gia của nhà họ Tần chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu khả năng.
Tần Mục vỗ vỗ tay, nói:
- Những thủ đoạn lưu manh này, cậu cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang với Bát ca này?
Sắc mặt Đậu Đức có chút thay đổi, ra sức giải thích:
- Bát ca, thật sự không phải tôi.
Nói xong, làm như nhớ tới tới cái gì, vội vàng nói tiếp:
- Có lẽ là người của Mộng Ngải Thiên Đường.
- Trương lão nhị sẽ không có đầu óc như vậy.
Tần Mục thở dài. Hắn vừa thốt ra lời này, Đậu Đức đã sợ run cả người, Tần Mục đã điều tra lai lịch của Mộng Ngải Thiên Đường?
Tần Mục chỉ hai người cỡi xe máy đứng bên ngoài, mỉm cười nói:
- Sao vậy, bọn họ còn đang đợi tín hiệu của cậu sao?
Đậu Đức liều mạng cuối cùng, thấp giọng nói:
- Bát ca, bọn họ thật sự không phải do tôi gọi.
Tần Mục mỉm cười, không lưu tình nói:
- Lão thập, đừng xem Bát ca này là đứa trẻ. Trò này tôi chơi chán rồi.
Trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ giễu cợt vô tận:
- Lúc trước giúp Hạ Uyển Nhi đi đánh người, cũng là hai người này sao.
Sắc mặt Đậu Đức trở nên xanh mét, hắn luôn biết Tần Mục tại sao tới tìm mình gây phiền toái. Loại chuyện này không ai nói rõ được, có quyền thế rồi muốn khi dễ người khác là khi dễ sao, làm gì có chuyện như vậy? Hắn cũng không tin Tần Mục trong sạch.
Tần Mục giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, vươn tay vỗ vai Đậu Đức, nói:
- Khi dễ người khác rất sảng khoái, tôi cũng thích khi dễ người khác. Nhưng...
Sắc mặt hắn bỗng trở nên lạnh lùng:
- Tôi không chấp nhận ỷ thế hiếp người.
Nói xong, Tần Mục cầm điện thoại, nhấn một số điện thoại, nói với đầu dây bên kia:
- Động thủ.
Hai người cỡi xe máy còn đang ngồi trên xe đợi Đậu Đức ra hiệu cho bọn họ, liền phát hiện từ hai đầu đường xông tới mấy chiếc xe jeep, từ phía trên nhảy xuống mười mấy binh sĩ cầm dùi cui trong tay, nhắm thẳng về phía bọn họ. Hai người cuống quít vứt xe sang một bên, gục xuống đất giơ cao hai tay, chờ người khác đến còng tay bọn họ.
Lưu manh trong kinh thành làm gì biết động tác này?
Tần Mục đẩy cửa xe đi xuống, lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận thiếu tá của mình, chào theo nghi thức quân đội với vị chỉ huy, nói:
- Hai người kia tạm thời khống chế, giao cho đồn công an địa phương là được.
Vị chỉ huy không nói gì, chỉ huy binh sĩ đưa hai người lên xe.
Tần Mục lại bắt tay viên chỉ huy, chuyện đánh lén này coi như giải quyết xong. Đậu Đức ngây người nhìn Tần Mục mỉm cười bước lên xe, cả người cứng ngắc giống như có ai đó thi triển Định Thân thuật với mình.
- Lái xe đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Tần Mục cười nói:
- Đi thôi.
Khi Đậu Đức nhìn thấy đám binh lính xuất hiện, trực giác cho rằng hắn cũng bị đưa đi, nghe Tần Mục vừa nói như thế, chết lặng hỏi:
- Đi đâu?
- Tối nay tôi gặp mặt bằng hữu, đi ăn cơm.
Tần Mục cười nói:
- Tiền tôi đưa cậu lúc trưa còn dư, đừng gọi điện thoại nữa, ăn cho no đi, nhưng đừng uống rượu.