Liên tục ám chỉ lẫn oanh bom, Cao Bằng tiếp tục hút thuốc, dáng vẻ thích ý nói không nên lời.
Vương Ngũ Trung nhìn điếu thuốc đã tàn, sau đó hung hăng dụi tắt, khôi phục lại động tác ban đầu. Nhưng lần này hắn càng vùi đầu sâu hơn, mười ngón tay không ngừng xao động.
Cao Bằng không tiếng động nở nụ cười, giày do gõ mạnh lên mặt đất thật có quy luật tiết tấu.
Đại khái qua năm sáu phút, Cao Bằng đột nhiên ngừng lại, trong phòng giam không còn động tĩnh, chỉ nghe được bên ngoài vang lên thanh âm khắc khẩu, còn cách bức tường nên nghe không rõ. Cao Bằng nghiêng người về phía trước, nói:
- Đừng tưởng rằng ông còn nhiều cơ hội, đợi qua lúc này, sẽ do người trong quân khu đến thay thế canh gác trại tạm giam, một khi quân tuyến bị bao quanh, ông cho rằng còn có người nhớ rõ ông là ai?
Vương Ngũ Trung bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói:
- Có thể…có thể cho tôi thêm điếu thuốc?
Trong lòng Cao Bằng nhất thời buông hòn đá lớn, hắn lấy ra một hộp Gấu Trúc còn chưa mở, ném cho Vương Ngũ Trung, nói:
- Nếm thử đi, bí thư thành ủy của chúng ta còn chưa có phúc khí hút thứ này.
Hộp thuốc lá màu đỏ đậm, bên trên còn có hai đầu gấu trúc dáng vẻ ngây thơ chân thành, một con cắn cây trúc một con bò phía trước. Vương Ngũ Trung vừa nhìn liền run lên, đây chẳng lẽ là Gấu Trúc đặc cung mà dân gian truyền lưu?
- Vị trưởng lão nam tuần yêu nhất thứ này.
Cao Bằng trực tiếp cho Vương Ngũ Trung đáp án.
Cố Ngọc Trữ cùng Ngô Phượng Hà thủ bên ngoài có chút sốt ruột, nhìn khoa trưởng dẫn dắt nhóm công an di dời nhóm người kia, đã đi được một nửa, nếu Cao Bằng không nhanh đi ra chỉ sợ phải thất bại trong gang tấc. Ngay lúc họ đang sốt ruột, cửa phòng gõ nhẹ, hai người vội vàng mở ra, Cao Bằng từ trong chạy ra ngồi vào xe ẩn nấp.
Đợi đám người toàn bộ tán đi, Quách Thiếu Đình để khoa trưởng kia đi nghỉ ngơi, chính mình sẽ canh giữ. Đợi sau khi người nọ đã rời khỏi, hắn vội chạy vào trong xe, đóng cửa xong liền hỏi:
- Thế nào, có kết quả không?
Cao Bằng mỉm cười lắc tay, lấy ra một máy ghi âm bỏ túi.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Tuyết Lăng mơ màng mở mắt, phát hiện Tần Mục đang ngồi ngủ trên sô pha. Vốn trong phòng có hai giường, nhưng Tần Mục đã quá mệt mỏi, cứ nằm nghiêng trên sô pha mà ngủ, mà trên bàn đặt hai hộp thức ăn, gạt tàn thuốc đã tràn đầy.
Sáng sớm phụ nữ dễ dàng cảm tính nhất, điểm này không thể nghi ngờ. Hàn Tuyết Lăng nhìn thấy Tần Mục nằm nghiêng thân thể, đột nhiên cảm giác trong lòng bị điền tràn đầy, lặng lẽ đứng dậy đem hai hộp cơm đã lạnh tanh, chậm rãi mở ra ăn.
Tần Mục ngủ cũng không sâu, mí mắt thoáng động, chậm rãi mở ra. Hàn Tuyết Lăng đang ăn cơm lạnh, không nhìn thấy động tác của hắn, Tần Mục nhìn nàng chốc lát, nói:
- Đêm qua lúc trở lại em đang ngủ, anh không gọi em.
- A?
Hàn Tuyết Lăng đột nhiên nghe được thanh âm của Tần Mục, bối rối lau miệng, dáng vẻ làm Tần Mục bật cười, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng lộ ra vẻ ngây thơ như thế.
- Được rồi, cơm đã lạnh, ăn vào coi chừng đau bụng, chúng ta xuống lầu ăn sáng đi.
Tần Mục đứng lên đi vào phòng tắm, Hàn Tuyết Lăng lại ăn thêm hai muỗng cơm, lén lút nở nụ cười.
Ăn xong bữa sáng, chờ khi Tần Mục mở điện thoại lập tức có người gọi tới.
Điện thoại do Lưu Đại Hữu gọi đến, trong điện thoại hắn ấp úng nói tiểu thư ký thành ủy kia có điểm quan hệ, sự tình có chút không dễ làm. Tâm tình của Tần Mục bị cuộc điện thoại của Lưu Đại Hữu làm mất hết khẩu vị, hắn tránh né Hàn Tuyết Lăng chạy sang một bên phát hỏa với Lưu Đại Hữu.
Lưu Đại Hữu ủ rũ nghe xong Tần Mục phát tiết, rồi mới lên tiếng:
- Tần chủ nhiệm, ngọn lửa này cậu đổ cho tôi, tôi nhận biết. Nhưng cánh tay tôi cho dù có lớn cũng đang chờ cậu tăng thêm sức mạnh đâu, chuyện của cậu phàm là tôi có biện pháp lão Lưu cũng không e ngại. Tôi đã tra xét quan hệ của tiểu tử kia, có quan hệ đến Dương Ngọc Tân!
Dương Ngọc Tân? Tần Mục cau mày, nói:
- Sao vậy, chuyện này còn nhiệt náo đến mọi người đều biết?
Lưu Đại Hữu thấy Tần Mục cũng không tiếp tục nổi giận, mới cười nói:
- Dương Ngọc Tân là đại thương nhân hạng nhất hạng nhì của Bắc Liêu chúng ta, ai cũng ước gì có quan hệ với hắn. Nhưng tiểu thư ký kia đến thành phố là nhờ Dương Ngọc Tân ra tay.
Tần Mục càng cau chặt mày, suy nghĩ một chút, hỏi:
- Dương Ngọc Tân có sản nghiệp gì trong Lan Trữ hay Thanh Thao hay không?
Lưu Đại Hữu ho khan một trận, Tần Mục có chút tức giận, nói:
- Lưu đại ca, tôi còn không biết anh sao? Nói thật với tôi đi.
Lưu Đại Hữu biết rõ không giấu diếm được Tần Mục, liền thấp giọng nói:
- Trước kia chúng ta tới Thanh Thao điều tra chuyện kia, chính là sản nghiệp của Dương Ngọc Tân.
Đó là lúc Tần Mục muốn mở ra cục diện Thanh Thao, trực tiếp nã đi một nhóm người của chế dược Tam Dương, lúc ấy hắn đã khẳng định bên trong có vấn đề, nhưng thật không ngờ mãi cho tới khi mình rời khỏi Bắc Liêu mới có người ra tay hành sự. Hắn đương nhiên không đơn giản cho rằng chỉ là sự trùng hợp, mà cảm thấy được Dương Ngọc Tân cố ý chế giễu sau lưng mình.
Dương Ngọc Tân! Tần Mục cúi đầu cân nhắc, nhưng không phát hiện Hàn Tuyết Lăng đang ở cửa trộm nhìn hắn.
Dương Ngọc Tân tuyệt đối không đơn giản, chẳng những bên Bắc Liêu có việc, ở Ký Bắc, ở Giang Bắc chỉ sợ cũng có chút thế lực. Nếu không mà nói mình vừa động tại Cửu Giang, lập tức bên ngoài có thế lực đối địch với mình, thật sự ý vị sâu xa.
Chuyện này cũng nhắc nhở Tần Mục, có chút người bắt đầu từ đáy nước chui ra, không cam lòng chỉ phịch bên dưới mặt nước. Như vậy cũng tốt, Tần Mục đến Cửu Giang là vì muốn chơi lớn, Dương Ngọc Tân chỉ cần ló đầu ra, vậy Tần Mục sẽ biết nên từ phương hướng nào bắt tay. Đi lại trong chính đàn, việc cần hoàn thành cũng không thể quá sợ đắc tội người, trí tuệ chính trị chân chính dù là hoàn thành mà không đắc tội người, không thì dùng thủ đoạn khác đến làm cho đối thủ không thể không buông tha một ít đồ vật nào đó.
Dặn dò Lưu Đại Hữu phải theo dõi kỹ càng tên tiểu thư ký kia, Tần Mục do dự hồi lâu cũng không gọi điện cho Cừu Tiểu Thiền. Hắn nghe qua tin vỉa hè thì thôi, lúc trước khi Cừu Tiểu Thiền đi theo hắn, hắn đã nói tùy tiện nàng muốn rời đi lúc nào cũng được, hiện tại nàng không tỏ thái độ, hắn lại sốt ruột thì không khỏi có chút không giữ lời hứa. Hơn nữa chuyện này rõ ràng có chút hương vị khác, hắn càng phải cẩn thận, tránh bị người nắm được nhược điểm. Chuyện này Cừu Tiểu Thiền không biểu lộ thái độ, hắn cũng không thể làm ra chuyện gì quá phận.
Đi vào phòng, phát hiện trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Tần Mục khẽ cười, ngồi xuống giường viết gì đó. Nhưng không đợi hắn viết được bao lâu, Quách Thiếu Đình gọi tới báo tin Vương Ngũ Trung đã khai ra tin tức.
Đối với lời khai của Vương Ngũ Trung, mọi người phi thường xem trọng, thương lượng suốt cả đêm không ngủ, cuối cùng cũng không thảo luận được kết quả, đợi Tần Mục khởi động máy liền gọi điện hỏi chủ ý của hắn.