Được gọi là sổ đen, là những tội phạm hiềm nghi vụ án lớn, hơn nữa cómạng lưới quan hệ phức tạp, hoặc là không động, nếu động là phải chấnrung khắp nơi. Đức gia còn mang theo phong cách tuân thủ nghĩa khí giang hồ, kiên quyết không dính vào hoàng, đổ, độc, cho nên còn chưa rơi tớinông nỗi bị nghiêm đánh. Một ít tiểu lưu manh đi thu phí bảo hộ tuy rằng làm thương nhân chán ghét nhưng có thể bảo hộ một phương bình an, sảnnghiệp màu đen cũng không xuất hiện trên địa bàn của Đức gia, kỳ thậtgiúp chính phủ giảm bớt thật nhiều áp lực, vì vậy mấy lần nghiêm đánhnhưng Đức gia không bị bao nhiêu thương tổn.
- Từ trong miệng anh nói ra lời này vì sao có cảm giác khó chịu như vậy đây?
Tây Môn Nhạn có chút hoài nghi nhìn Tần Mục:
- Anh thật là quan lớn từ thủ đô tới sao? Tôi nhìn thật không giống,người như các anh đi xuống dưới không phải đặc biệt vì những người nhưchúng tôi thôi?
Tần Mục nâng chén trà lên uống, ngược lại hỏi nàng có uống một chén haykhông. Tây Môn Nhạc bực mình cự tuyệt, Tần Mục nắm giữ tiết tấu nóichuyện thật quá mạnh mẽ, nàng thật sự phải nhận thua.
Tần Mục đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ kéo nhẹ bức màn, lộ ra tòa thành thị ấm áp dưới ánh mặt trời.
- Dưới ánh mặt trời còn có bóng ma, huống chi là người?
Tần Mục đột nhiên nói một câu khó hiểu, quay đầu hỏi:
- Cần làm thành phố này rối loạn phải dùng bao nhiêu thời gian?
Tây Môn Nhạn nuốt ngụm nước bọt, tuy nàng biết làm vậy không tốt lắm.Lời của Tần Mục thật không giống như một quan viên, muốn một tòa thànhthị hỗn loạn, hắn muốn làm gì? Lúc này nàng chợt hỏi một câu thật thôngminh, xem như giúp nàng bước lên con đường thành thục:
- Vì sao?
- Vì sao?
Tần Mục như vô ý thức lặp lại câu hỏi của nàng, sau đó nở nụ cười, hỏi ngược lại:
- Vậy tôi hỏi cô, các vị từ đen tẩy trắng, là vì cái gì?
Tây Môn Nhạn phảng phất như có chút hiểu ra, tay trái chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cẩn thận hồi đáp:
- Vì sinh tồn!
Tần Mục gật đầu, nói:
- Mỗi người đều cần sinh tồn, không ai có quyền cướp đoạt quyền sinh tồn của người khác. Có đôi khi mặt ngoài bình tĩnh là vì che giấu hỗn loạnbên trong, chỉ khi đem những hỗn loạn này loại trừ tận gốc, mới có thểbảo chứng quyền lợi ngang hàng sinh tồn.
Nói chuyện với Tần Mục chốc lát, Tây Môn Nhạn cảm thấy Tần Mục vì sao đi vào Cửu Giang thì nàng không biết, nhưng nhìn thái độ của hắn, hình như là hắn đang cần thế lực của Đức gia hay sao?
- Chúng tôi có chỗ tốt gì đây?
Tây Môn Nhạn cảm thấy mình hỏi câu này thật thông minh, nhưng rất nhanhliền phát hiện, mình chỉ thoáng qua mà thôi, những lời của nàng thật sựngu xuẩn.
Tần Mục bật cười, tiếng cười đầy sát ý:
- Tôi là quan, Đức gia là tặc, không tiêu diệt các vị xem như đã nể tình, vì sao còn muốn lấy đồ vật trong túi của tôi đây?
Tần Mục cảm thấy Tây Môn Nhạn thật thú vị, chẳng lẽ Đức gia không biếtrõ tính tình của nàng sao? Tần Mục nâng chén trà, làm ra tư thế như mời, thản nhiên nói:
- Hoặc là những món nợ trước kia của Đức gia, chúng ta có thể tính toán lại một chút?
- Ba!
Lại một tiếng vang, Tần Mục cảm thấy mặt bàn chấn động, sau đó tiếngbước chân vang lên ầm ĩ, Tây Môn Nhạn đã nổi giận đùng đùng bỏ ra khỏiphòng.
- Đại loạn dùng trọng hình, thành phố Cửu Giang cũng không phải là cảnh thái bình như trong mắt mọi người nhìn thấy đâu.
Tần Mục cầm chén trà, sâu kín nghĩ đến.
Tây Môn Nhạn quay về nhà, đem cuộc nói chuyện giữa nàng cùng Tần Mục kểlại cho Đức gia nghe qua. Đức gia giật bắn mình chép miệng không thôi.Lời uy hiếp của Tần Mục ai cũng nghe ra được, huống chi còn nói thậtđường hoàng như thế. Nếu dựa theo bên ngoài mà nói, Tần Mục dùng thủđoạn thật không quang minh, nhưng giữa quan cùng tặc, còn cần gì phảigiả tạo, trực tiếp đem ích lợi nói ra ngược lại giảm bớt thật nhiều vấnđề.
- Thủ đoạn của Tần Mục quả nhiên đủ độc.
Đức gia rít tẩu thuốc, cảm thán không thôi.
- Ông nuôi, cháu vừa nhìn thấy tên kia liền nổi giận, dựa vào cái gì để cho hắn hù dọa chúng ta như vậy đây?
Tây Môn Nhạn đứng trước mặt Đức gia mất đi vẻ nghiêm túc, không cam lòng dùng dao trạc trạc vào giỏ trái cây trước mặt.
Đức gia cười khổ lắc đầu, vấn đề ẩn chứa bên trong với khả năng của TâyMôn Nhạn không thể nào nhìn thấu. Hắn từng trải qua nhiều sóng to giólớn, có thể nghĩ ra hung hiểm bên trong, nhưng Tần Mục mới bao nhiêutuổi, cho dù là từ trong bụng mẹ bắt đầu tiếp xúc chính trị, thủ đoạnnhư vậy không khỏi thật quá hung hãn.
Tần Mục rõ ràng uy hiếp được Đức gia, có trách thì trách hắn biết tớimình, hơn nữa thủ hạ còn đắc tội Tần Mục. Mấy năm nay Đức gia tu thândưỡng tính, sợ nhất là bị người khác kéo lại chuyện cũ, nếu không đãkhông cam lòng giao ra nhiều địa bàn như vậy. Hiện tại Tần Mục trực tiếp nắm lấy chuyện trước kia của hắn mà nói điều kiện, nếu hắn không đápứng, dựa vào quan hệ của Tần Mục hoàn toàn có thể không quản đến quan hệ ở Cửu Giang, trực tiếp bắt giữ hắn, đến lúc đó cho dù hắn cứng rắn baonhiêu cũng không cách nào chống đỡ. Nhưng bây giờ nếu hắn đáp ứng, thậtnhiều quan hệ trong Cửu Giang xem như Đức gia hoàn toàn đắc tội, muốnđược thanh thản thật sự rất khó.
- Ai, Tôn hầu tử từ kẽ đá nào nhảy đi ra, kỹ năng sao lại lớn như vậy,ông nghĩ trong Cửu Giang chỉ sợ sẽ bị hắn gây đại náo thiên cung thôi.
Trong mắt Đức gia tràn đầy lo lắng.
Tây Môn Nhạn thoáng lặng người, bị Đức gia nói có thể đại náo thiêncung, thoạt nhìn thủ đoạn của Tần Mục có chút làm người không thể chốngđỡ. Nàng suy nghĩ lại, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nói:
- Ông nuôi, hay là chúng ta tìm người nghĩ biện pháp, làm cho họ Tầnđừng nắm đuôi sam của chúng ta được không? Mấy năm nay ngài cũng tíchgóp không ít sản nghiệp, vì nửa đời sau yên ổn, hay là làm cho họ Tầnkia ăn no đi.
- Tìm người?
Đức gia nhất thời không nghĩ ra:
- Cán bộ từ thượng tầng đi xuống, chúng ta làm sao tìm được phương phápđây? Tặng tiền cũng phải chú ý quan hệ nhân mạch. Cháu cho rằng tùy tiện cầm rương tiền thì người ta sẽ thu sao, nói không chuẩn còn bị ngườiphủ cái tội đút lót đâu.
Đức gia cũng không biết rõ đút lót có tội hay không, dù sao đây chỉ là nghe người trong quan trường nói qua.
- Nghe nói Âu tiên sinh có quan hệ thật gần với hắn, có phải chúng tanên đi con đường của người này hay không? Hắn đang thuê hai mặt tiền cửa hàng của chúng ta đâu.
Tây Môn Nhạn nhớ được từng gặp Âu Quan Tiến trong Thủy Thượng HoàngCung, nhưng lúc đó nàng chưa có tư cách ngồi vào bàn rượu kia.
Ánh mắt Đức gia híp lại, có chút do dự nói:
- Khu sói nuốt hổ, Âu Quan Tiến cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, chúngta tìm hắn làm việc được hay không còn chưa biết, nhưng hai mặt tiền kia xem như không lấy được trở về.
Tây Môn Nhạn vội vàng khuyên nhủ:
- Ông nuôi, nếu như nghiêm trọng theo lời ông nói, chúng ta cũng không nên đau lòng hai mặt tiền kia đâu.