- Nếu bọn họ đã có ý nghĩ, vậy làm theo lời họ đi. Cửu Giang Bình Triêu đều bền chắc như thép, hiện tại làm Cửu Giang rối loạn, chỉ sợ cũng là cơ hội mở ra cục diện.
Trong lòng Tần Mục thản nhiên nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, khẽ cười nói với Tây Môn Nhạn:
- Phong cảnh Cửu Giang quả thật không sai, nhưng chỉ là phong cảnh, nhân văn của Cửu Giang cũng rất hấp dẫn người đâu. Có phải hay không, Tây Môn tiểu thư?
Sau đó Tần Mục giới thiệu đôi bên quen biết lẫn nhau.
Tần Mục vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình đến đi ngang qua ngã tư có đọng một vũng nước. Hắn không khờ dại cho rằng đó chỉ là một vũng nước bình thường, màu đỏ sậm như vậy cho dù hắn không quan sát kỹ cũng biết là máu tươi.
Trong chuyện này hắn phải tìm dấu vết từ trong miệng Tây Môn Nhạn. Về phần Chu Chí Quân, theo biểu hiện cũng biết là một quân nhân cẩn thận tỉ mỉ, chuyện địa phương chỉ sợ hắn cũng không hay biết gì nhiều.
Tây Môn Nhạn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng tươi cười bí hiểm của Tần Mục ngây người hồi lâu, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Đợi sau khi mọi người ăn xong, Tần Mục vỗ vỗ tay đứng dậy, giúp Hàn Tuyết Lăng kéo ghế, mỉm cười nói:
- Phu nhân, không biết em chuẩn bị đến nơi nào chơi đây?
Nghe được tiếng xưng hô của hắn, Hàn Tuyết Lăng có chút không biết phải làm sao, nhưng lại thấy được tia hài hước trong mắt hắn, hung hăng nói:
- Nghe nói Cửu Giang có Thủy Thượng Hoàng Cung gì đó, hay là chúng ta đến đó nhìn xem đi. Bên thủ đô không có phong cảnh như vậy, Tần lão bản, anh mang đủ tiền không?
Từ khi Hàn Tuyết Lăng nhắc tới Thủy Thượng Hoàng Cung, sắc mặt Tây Môn Nhạn luôn thật khó xem. Tần Mục phát hiện, Chu Chí Quân cũng nhìn thấy, ánh mắt hai người giao nhau, không ai nói ra bên ngoài.
Tính tình Hàn Tuyết Lăng thuộc dạng người tùy tiện, tự nhiên không có quá nhiều ý tưởng, ngược lại bởi vì trực giác của phụ nữ phát hiện giữa Tần Mục cùng Tây Môn Nhạn không có quan hệ gì, liền thân thiết kéo tay nàng, bỏ mặc Tần Mục cùng Chu Chí Quân cười khổ đi theo sau, bắt đầu đi dạo.
Liên tục đi ba thương trường, Phùng Thiệu Nguyên thì còn đỡ một chút, chỉ cần chờ trong xe là được, chân của Tần Mục đã có chút mềm nhũn, tìm cái cớ kéo Chu Chí Quân ở lại chỗ nghỉ ngơi ở tầng một, mặc cho hai nàng tự đi chơi. Tình hữu nghị giữa phụ nữ luôn thật thú vị, nếu chướng mắt nhìn thế nào cũng khó chịu, nhưng nhắc đến việc đi dạo phố, cho dù có thù sống chết cũng hoàn toàn được hóa giải.
Sau khi hai cô gái rời khỏi, nụ cười trên mặt Chu Chí Quân cùng Tần Mục cũng giảm đi, ngồi dựa vào tường, Chu Chí Quân châm điếu thuốc trầm giọng nói:
- Tần Mục, cha tôi dặn tôi hỏi cậu một câu lời thật, đại đê bên Bình Triêu có phải thật sự xảy ra vấn đề hay không?
Những lời này hỏi có chút quá mức trực tiếp, Tần Mục nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Hắn trầm mặc nhìn thẳng Chu Chí Quân, đối phương cũng nhìn thẳng hắn, không có chút tránh né.
- Ai!
Tần Mục than thở một tiếng, không trả lời đáp án xác thực, nhưng biểu hiện của hắn đã nói rõ, Chu Chí Quân đã nhắc đúng trọng tâm, nhưng Tần Mục không thể lấy thân phận một quan viên chính phủ lộ ra với Chu Chí Quân.
Quân sự cùng chính trị luôn tách riêng, chính trị địa phương cùng quân đội là riêng biệt. Một khi Tần Mục đưa ra câu trả lời khẳng định, tin tức từ Chu Chí Quân truyền ra, chỉ sợ chính đồ của Tần Mục triệt để bị hủy, cho dù Tần lão gia tử muốn cứu hắn cũng vô năng vi lực.
- Được rồi, cậu không cần trả lời, tôi biết nguyên tắc của các vị. Các vị có kiên trì của mình, chúng tôi cũng có kỷ luật của chúng tôi.
Chu Chí Quân biểu lộ thái độ, lấy ra di động gọi cho Chu quân trưởng, đợi sau khi chuyển máy, thanh âm hắn khàn khàn nói:
- Quân trưởng, là con, Chu Chí Quân. Bên đê sông quả thật xảy ra vấn đề.
Chu quân trưởng nói vài câu trong điện thoại, Chu Chí Quân lập tức đứng lên, sống lưng thẳng tắp, lưu loát hồi đáp:
- Dạ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Mục vội vàng nhìn chung quanh, có ánh mắt vài người nhìn qua nơi này. Hắn kéo kéo Chu Chí Quân, thấp giọng nói:
- Cũng may anh không mặc quân trang, bằng không trong thương trường sẽ có người bị anh dọa khóc.
Chu Chí Quân không để ý lời trêu chọc của Tần Mục, nhận chân trừng mắt nhìn hắn, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không còn ai nhìn qua, lúc này mới hỏi:
- Hiện tại tôi không hỏi cậu tình huống cụ thể, chỉ cần cậu cho tôi phạm vi đại khái, chỉ là đoạn ở Bình Triêu hay sao?
Tần Mục có chút thích Chu Chí Quân, chính bởi vì có những quân nhân thẳng thắn như hắn, mới bảo chứng Trường Thành quốc gia không bị đẩy ngã, vĩnh viễn bảo vệ tôn nghiêm của tổ quốc. Nhưng chuyện này Tần Mục thật sự không thể lộ ra, đây là quan hệ đến tính bí mật nhiệm vụ trong tổ chức. Nhưng cách hỏi thẳng không chút tâm cơ của Chu Chí Quân làm Tần Mục không nhẫn tâm chơi mê hồn trận với hắn. Tần Mục rít sâu một hơi thuốc, dùng ngón tay vẽ một vòng lớn trên bàn, rồi mới lên tiếng:
- Còn không dám khẳng định.
Cách vẽ này có ý nghĩa vô cùng. Chu Chí Quân cẩn thận suy nghĩ chốc lát, cảm giác mồ hôi tuôn trên trán. Người đàn ông sống trên đao thương lần đầu tiên cảm giác được kinh hãi, môi có chút xanh chỉ chỉ chính mình, lại lặp lại một lần theo hình vẽ của Tần Mục, mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Tần Mục cười khổ, Chu Chí Quân không khỏi quá mức câu chấp đi. Lần này hắn đến là vì điều tra rõ ràng có phải con đê lớn của sông Mẫu Thân xỏ xuyên qua cả phạm vi quản hạt quân khu Ký Nam đều có vấn đề hay không, tuy rằng hiện tại chỉ còn Giang Bắc chưa tra xét, nhưng Chu Chí Quân cũng không cần khẩn cấp như vậy đi?
- Có kết quả khẳng định phải thông tri quân khu. Nếu qua sang năm mùa mưa tiến đến hết sức trùng tru đập lớn, chỉ sợ phải xuất động quân nhân.
Tần Mục thở dài một tiếng, cảm thấy được thế nhân đánh giá quân nhân không khỏi quá bất công. Đều chứng kiến một ít tình huống khác của bộ đội, lại quên mỗi khi gặp phải tai nạn đi phía trước đều là quân nhân.
- Nghiêm trọng đến như vậy?
Chu Chí Quân nhíu mày.
Tần Mục hoàn toàn hết lời để nói, trực tiếp dựa ra sau, nói:
- Chu đại ca, đừng làm tôi khó xử.
Vào buổi chiều hai cô gái hoàn toàn điên cuồng một trận, thẻ tín dụng của Tần Mục bị chà vô số lần, khiến Chu Chí Quân có chút ghé mắt. Đợi khi trời tối, hai cô gái đi dạo thêm thương trường cuối cùng, Chu Chí Quân liền đưa ra nghi vấn của mình, rốt cục thẻ tín dụng của Tần Mục có bao nhiêu tiền, vì sao chà mãi không nổ bạo, ý tứ trong lời nói rốt cục Tần Mục tham ô bao nhiêu, có đủ đem ra xử bắn hay không.
Đối với vị quân nhân cẩn thận tỉ mỉ kia, Tần Mục trực tiếp bảo trì trầm mặc, chỉ suy nghĩ tâm sự của mình.
Chu Chí Quân lại gọi điện thoại cho Chu quân trưởng, nhưng dùng tiếng lóng trong bộ đội, Tần Mục không hiểu họ nói gì. Nhưng từ khẩu khí cùng cảm giác thoải mái của Chu Chí Quân, hẳn không phải là chuyện nghiêm trọng, hình như đang xin chỉ thị nhiệm vụ nào đó.