Thủ hạ của ông trùm thế giới ngầm trước kia trong Cửu Giang là Long môn Đức gia lại bị một quá giang long dùng súng hăm dọa khủng hoảng, chẳng những không dựa theo quy củ không đến nhận tội với Đức gia, thậm chí còn mang đến tin tức muốn giữa trưa mai mời Đức gia đến uống trà.
Uống trà! Lăn lộn trên đường nhắc tới việc uống trà sẽ có thật nhiều quy củ. Là trà tạ tội hay là hồng môn trà, bên trong này cong cong nhiễu nhiễu thật không ít. Nhất là lời nói của người ta khi chiếm thượng phong, dùng súng chỉ vào đầu mà nói, bên trong đã thấy tràn ngập sát khí.
Tuy hiện tại Đức gia bị người chèn ép rúc vào trong Long môn, nhưng năm đó cũng từng hô mưa gọi gió, tự nhiên cảm giác dưới môn hạ của mình xuất hiện người như vậy, đối với danh tiếng của mình tăng thêm một tầng sương lạnh. Tuy rằng hiện tại hắn xem như chậu vàng rửa tay, thủ hạ dưới tay đều làm ăn đàng hoàng, nhưng nhiều người từng hỗn dưới trướng trước kia vẫn thường dùng danh hiệu của hắn làm ra chút chuyện, với việc này hắn chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Chỉ phải cho thủ hạ đem Bì Tử hung hăng đánh một trận, sau đó rít thuốc, nhổ bãi nước bọt, hỏi Bì Tử:
- Nói xem, sao lại thế này.
Bì Tử lĩnh hội thủ đoạn của Đức gia, chịu đựng đau đớn trên người đem chuyện đã trải qua cẩn thận kể lại một lần, không dám quên chi tiết nào.
Đức gia nghe xong một cước đạp Bì Tử, người sắp năm mươi nhưng thân thủ vẫn thật lưu loát.
Hắn vung tẩu thuốc cả giận nói:
- Tiền đồ, nhìn xem hiện tại tụi mày có tiền đồ ra sao. Cầm bảo hộ phí của người ta, còn gây rối khách hàng của người ta, danh hào của Đức gia này còn không giá trị bằng một bình Lô Châu hay sao?
Hiện tại Đức gia là một chủ tịch, là chủ tịch của một công ty bảo tiêu tên Tân Hưng. Quản lý đi theo sau hắn cũng là nhân vật từng lăn lộn với hắn nửa đời người, vội vàng khuyên Đức gia đừng nóng giận, vừa ra dấu bằng mắt cho Bì Tử.
Bì Tử hiểu ý, vội vàng nói:
- Đức gia, tôi nhìn quá giang long kia thật không giống người hỗn trên đường.
Đức gia bị tức giận đến ho khan một tiếng, nghe hắn nói như thế, hỏi:
- Quá giang long mà mày cũng nhìn ra được sao? Nếu ánh mắt mày tốt như vậy, còn bị người thổi thổi đã xông lên đầu?
Thổi thổi là tiếng lóng trên đường, mang ý tứ như nịnh bợ.
Vẻ mặt Bì Tử đau khổ, máu chảy xuống cũng không dám lau đi, cuống quýt nói:
- Hắn ăn mặc thật tươm tất, quần áo đều là hàng hiệu độc quyền.
Đức gia liếc mắt:
- Chỉ như vậy? Mày xem tao hiện tại cũng một thân hàng hiệu nổi tiếng.
Bì Tử nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:
- Người nọ chỉ hơn hai mươi tuổi, đi đường thẳng thắn, nói chuyện thong thả, không giống tác phong của người trên đường như chúng ta.
Đức gia chậm rãi nhắm mắt lại, không ngừng phun khói thuốc.
Bì Tử còn định nói gì đó, quản lý đã tiến lên đá vào mông hắn, nói:
- Nhanh chóng đi dọn dẹp, khuya nay đem người đào ra. Cường long không áp địa đầu xà, nếu quá giang long có việc cầu chúng ta, chúng ta cho hắn chút mặt mũi giang hồ, nếu muốn chơi trò Hồng Mông Yến, thì nắm chặt hắn đi!
- Hạ Thiên, đừng hồ nháo! Chúng ta là người đã giặt sạch tay, làm việc cần giảng đạo lý!
Đức gia chậm rãi nói:
- Bạn bè đến nơi đây, chúng ta phải tiếp đãi đàng hoàng. Cậu đi chuẩn bị chút phương tử, chờ khi Bì Tử tìm được người, cậu tự mình đi một chuyến, nói hiện tại lão Đức đã mặc kệ chuyện giang hồ, xuất phát từ đạo nghĩa cho hắn chút phương tử cấp cứu, chuyện bên trong tôi không muốn dính vào.
Phương tử, chính là tiền. Một phương tử là một ngàn đồng, ở năm 96 có thể một lần lấy ra một vạn đồng đã được người gọi là “vạn nguyên hộ”, tuyệt đối là biểu hiện rất khoa trương.
Hạ Thiên gật đầu, nhìn Bì Tử trừng mắt, Bì Tử cuống quýt chạy ra ngoài.
Sự tình dưới thế giới ngầm truyền thật nhanh, không chỉ bên Đức gia lấy được tin tức, cho tới nay kẻ chèn ép khiến Đức gia phải rút lui trở lại đường sáng Giang gia Giang Hồng Bân, người cầm đầu thế lực ngầm Cửu Giang lớn nhất hiện tại đang thoải mái cười to với thủ hạ:
- Quả nhiên là già rồi tùy tiện người đạp, lần này lão Đức xem như mất hết mặt mũi, nhìn xem hắn còn dám cậy già lên mặt hoành với tao nữa hay không.
Quân sư của Giang Hồng Bân là Vương Phẩm cau mày nói:
- Mấy ngày nay không nhận được tin tức có quá giang long muốn đi ngang chỗ chúng ta ah. Nếu có chúng ta phải nhận được tin tức chứ?
Giang Hồng Bân nhướng mày nói:
- Ở địa phương khác đến thôi, còn không đơn giản sao?
Vương Phẩm lắc đầu nói:
- Người này không đơn giản như vậy, quá giang long lẻ loi một mình còn dám làm ra trận trận lớn như thế, có chút đoán không ra. Hay là ngài đến hỏi thăm lão gia tử, xem ông nói như thế nào?
Giang Hồng Bân gắp thức ăn, vừa nhai vừa nói:
- Cha nuôi đang bề bộn muốn chết, làm gì còn thời gian quản nhàn sự. Tao nói cho tụi mày biết, nghe nói mấy ngày nay bên thủ đô có tổ hiệp tra đi xuống, có chút thủ đoạn, cha nuôi cũng không thể chiếu cố hết, trong khoảng thời gian này tụi mày thành thật một chút cho tao, đừng thống ra chuyện gì, tao sẽ khó tránh!
Vương Phẩm cười hắc hắc, nói:
- Ở trong Cửu Giang có ai không cấp vài phần tình tôi cho lão gia tử chứ. Tôi nghĩ tổ hiệp tra cũng vậy, dỗ cho tốt, chịu chút tiền rồi tìm vài cô gái nhỏ ngủ một chút, chuyện gì cũng xong thôi.
Giang Hồng Bân phun một tiếng, nói:
- Nhìn bộ dạng của mày kìa, đây gọi là không theo kịp thủy triều thời đại. Hiện tại chú ý là cái gì, là tư tưởng, mày có hiểu hay không.
Vương Phẩm co rụt đầu, nói:
- Không hiểu, không hiểu, chẳng phải muốn nhờ Giang ca chỉ điểm đó thôi.
Giang Hồng Bân cười ha ha, vỗ vỗ vai Vương Phẩm, làm ra bộ dạng chỉ dạy:
- Đến lúc đó lôi kéo người của tổ hiệp tra đến Đại Biểu, sơn trân hải vị vào bụng, sau đó kéo đến Kim Bạc Thuyền tắm rửa, lại mở một phòng khách quý đưa vào chút hoa chút cỏ, sau đó tìm vài đứa con gái bàn chuyện lý tưởng cùng người của tổ hiệp tra, nói chuyện dân sinh, như vậy thì lãnh đạo tổ hiệp tra sẽ không kìm lòng được nữa.
Thần tình Vương Phẩm cười nịnh, tán thán:
- Rốt cục là cảnh giới không giống, phục, lần này là thật phục.
Giang Hồng Bân cười mắng một câu, nói tiếp:
- Sau đó lôi kéo đến Thủy Thượng Hoàng Cung, cho bọn họ yên tâm chơi cao hứng, thua ít tiền trên chiếu bạc, chúng ta lại cho vào một chút, cảm tình không phải sẽ liên lạc tốt lắm sao? Lần này lại cho thêm hai đứa con gái, ha ha, người kiên định bao nhiêu cũng trở thành cá chạch trong tay của tôi.
Vương Phẩm tán thưởng thêm một trận, Giang Hồng Bân xem thường nói:
- Xem xem cấp bậc của tụi mày, chỉ biết cởi quần làm loạn, có rắm dùng.
Vương Phẩm vội vàng vỗ mông ngựa, nói:
- Phải phải, đúng vậy, nếu không ngài làm sao trở thành chủ nhiệm văn phòng xây dựng thành phố, mà chúng tôi thành thủ hạ của ngài đâu. Nếu ai cũng có được giác ngộ như ngài, vị trí chủ nhiệm văn phòng xây dựng thành phố đã không còn giá trị.