Thanh Quan

Chương 633: Tần Mục Tìm Đánh (1)




- Nên ngăn hắn lại, giáo dục một chút.

Cố Ngọc Trữ xì một tiếng bật cười, nghiêng đầu nhìn Tần Mục:

- Tần chủ nhiệm, xuất diễn này thật không đẹp chút nào đâu.

Tần Mục lắc đầu, đưa tay chỉ qua, Cố Ngọc Trữ vội vàng nhìn sang, trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Nguyên lai trong nhóm công an giao thông chạy ra vài người kéo viên công an trẻ tuổi ngăn đường kia vào vỉa hè, sau đó còn cúi đầu khom lưng với xe việt dã. Mà trên xe kia từ đầu tới cuối không thấy có người bước xuống dưới, chỉ đường hoàng thổi ra chút khói trắng vọt đi xa.

Khi Cố Ngọc Trữ nhìn lại Tần Mục, phát hiện trong mắt hắn tràn ngập vẻ sâu kín, có chút gì đó nhìn không thấu đang chậm rãi hiện lên.

Sau khi xe việt dã rời khỏi, Tần Mục liền đứng dậy tính tiền. Cố Ngọc Trữ đi theo sau hắn không nói một lời, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao ngất của hắn.

Cố Ngọc Trữ không nói lời nào, Tần Mục cũng không lên tiếng. Hắn mang theo Cố Ngọc Trữ đi xem xuất diễn kia chính là vì muốn lưu lại chút gì đó trong lòng nàng. Nếu Tần Mục đã mời nàng đến xem, nói rõ trong lòng hắn cũng không ủng hộ loại hiện tượng kia, hắn thể hiện rõ thái độ với nàng, nếu hắn nắm giữ quyền lực có một số việc là có thể yên tâm mà làm.

Nếu chỉ riêng là Tần hệ, lão gia tử ở địa phương nhỏ động một chút vị trí là có thể, nếu đi tới cán bộ trung tầng, lão gia tử phải bảo trì cân bằng, như vậy Tần Mục phải ở địa phương khác làm ra thỏa hiệp. Nếu muốn đi thuận lợi hơn một ít, Tần Mục phải đạt được ủng hộ mọi mặt, tuy rằng đạo cân bằng vẫn tồn tại, nhưng lực cản sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Chuyện hôm nay Tần Mục phơi bày cho Cố Ngọc Trữ nhìn xem, tính toán không phải là địa vị hiện tại của nàng, ngược lại là trợ lực bên gia đình nàng. Có thể nhét vào địa phương mạ vàng như tổ hiệp tra, nói rõ Cố Ngọc Trữ cũng được gia tộc nàng xem trọng.

Hai người ngồi lên xe công vụ, Cố Ngọc Trữ mới thấp giọng hỏi Tần Mục muốn đi đâu. Tần Mục thầm gật đầu, cô gái này vẫn rất có trí tuệ, biết chuyện sáng nay chẳng qua là nhất thời nảy sinh, mục tiêu nhiệm vụ đã phân phối hôm qua vẫn còn chưa tiến hành.

Tần Mục nhìn ra phong cảnh thành thị ngoài cửa sổ xe, khẽ cười nói:

- Tục ngữ nói làm lãnh đạo phải cùng vui với dân, ngày hôm qua mọi người gặp phải trận thế lớn như vậy, tôi cũng muốn đi thể hội một chút.

Lúc này Cố Ngọc Trữ đoán không ra tâm tư của Tần Mục, nhìn dáng cười ôn hòa của hắn, lần đầu phát giác hắn cũng là người biết ẩn giấu tâm tư.

Tốc độ xe công cộng rất chậm, đợi khi hai người đi tới địa phương xảy ra sự cố hôm qua đã thay đổi ba chuyến xe, đã hơn mười giờ sáng. Tần Mục nâng tay xem đồng hồ, nói với Cố Ngọc Trữ:

- Gọi điện thoại cho đồng chí Phượng Hà cùng đồng chí Hải Nam, xem họ đã đi làm xong việc đó chưa.

Nói xong hắn chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước.

Cố Ngọc Trữ gọi điện thoại, đặc biệt nói với Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam, mình và Tần Mục chuẩn bị đi tới những gia đình có nhân viên thất nghiệp nhìn xem tình huống. Lúc này Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam đang ở văn phòng địa phương thưởng thức trà thơm, còn nghe một ít cán bộ lãnh đạo nịnh hót, vừa nghe nói hành vi của Tần Mục, sắc mặt hai người nhất thời thay đổi, vội vàng đứng lên.

Tần Mục rõ ràng dự định đem sự tình thống lớn ah! Ngày hôm qua Cố Ngọc Trữ bị người giáo huấn, nhóm lưu manh kia khẳng định biết mặt nàng, hiện giờ Tần Mục còn mang theo nàng đi tới chỗ cũ, khẳng định sẽ khiến nhóm lưu manh chú ý.

Đánh Hoàng Đào Ba, nếu bên Ký Bắc có người có phân lượng ra mặt tặng chút lễ vật, chuyện này còn có thể cho qua, nhưng nếu Tần Mục xảy ra chuyện, vậy chẳng khác gì đem tổ hiệp tra giẫm nát dưới lòng bàn chân, theo phương diện nào mà nói, Tần Mục rõ ràng muốn vạch mặt với tỉnh Ký Bắc.

Ký Bắc, đây chính là người khổng lồ, là tỉnh bảo hộ của thủ đô, bên tỉnh ủy có quan hệ sâu xa với thủ đô, cho dù Tần Mục có ngu ngốc cũng không nên gây sự vào lúc này.

Mãnh long quá giang nếu không gặp vạn bất đắc dĩ cũng không muốn gây chuyện với địa đầu xà, Tần Mục đang chuẩn bị đem cả hang ổ địa đầu xà trộn ngược. Trong lòng Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam đồng thời hiện lên chung một ý niệm, chẳng lẽ Tần Mục đã điên rồi?

Bất kể như thế nào hai người bọn họ phải nhanh chóng kéo người chạy qua, nếu để Tần Mục bị người đánh, sự tình này quả thật nháo lớn.

Sắc mặt hai quan chức tổ hiệp tra thay đổi đột ngột, những quan viên Ký Bắc đều có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ vừa rồi tặng quà chưa đủ, người ta muốn trở mặt nữa sao? Ngay khi bọn hắn còn đang lo sợ bất an, Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam vội vàng gọi điện cho 110, không lời giải thích bỏ chạy ra ngoài.

Bọn họ vừa động, những quan chức kia cũng không thể ngồi yên, vội vàng chạy theo sau hai người đi thẳng tới chỗ Tần Mục.

Lúc này Tần Mục đang chậm rãi đi tới trước một ngôi nhà. Hắn trình thẻ công tác chính phủ cho người bên trong, hiểu biết xong tình huống lại cùng Cố Ngọc Trữ đi ra. Quả nhiên sau lưng liền xuất hiện bảy tám thanh niên nhuộm tóc vàng, thậm chí có kẻ không ngừng nói bậy châm chọc.

Cố Ngọc Trữ kéo tay Tần Mục ý bảo, Tần Mục mỉm cười cho nàng một ánh mắt bảo yên tâm, vẫn chậm rãi đi về phía trước.

Anh muốn chết đi! Cố Ngọc Trữ cảm thấy toàn thân mình nóng rực như lửa, thân thể không tự chủ được run lên. Tình hình hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, hôm nay lại đến lần nữa, kích thích như vậy không khỏi quá lớn. Tuy rằng nàng là kiểm sát trưởng cao cấp, nhưng chưa từng gặp qua loại tình huống này.

Tần Mục vừa đi vừa cảm thán:

- Đều nói hiện tại cải cách phát triển rất nhanh, nhưng tinh thần diện mạo của một tòa thành thị không phải nhìn ra được từ việc xây dựng, có nhiều thứ còn phải quan sát theo phương diện nhân văn.

Hắn nhìn thoáng ra sau, nói:

- Có đôi khi bước chân kinh tế phát triển quá nhanh, thật sự là không xong.

Cố Ngọc Trữ làm sao còn tâm tư nghe Tần Mục cảm khái, thấp giọng nói:

- Trong chốc lát nếu bọn hắn dám làm ẩu, anh chạy trước. Ít nhất tôi từng học qua chút thuật phòng vệ, kéo bọn hắn trong chốc lát.

Tần Mục nhất thời nở nụ cười, Cố Ngọc Trữ nói như vậy rõ ràng tỏ vẻ đứng chung chiến tuyến với Tần Mục, người đầu tiên hoàn toàn cam tâm làm thủ hạ của hắn trong tổ hiệp tra đã xuất hiện. Tuy rằng trước đó quan hệ giữa hai người không tệ, nhưng còn chưa tới thời gian tỏ vẻ lập trường. Có chuyện ngày hôm qua, còn biểu thái ở ngã tư đường sáng nay, cuối cùng Cố Ngọc Trữ đã hạ quyết tâm.

Ho khan một tiếng, Tần Mục thản nhiên nói:

- Vợ của tôi là người trong quân đội.

Cố Ngọc Trữ sửng sốt, không biết Tần Mục nói lời này là có ý gì.

Tần Mục nhìn ra được vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, tiếp tục nói:

- Hình như nàng là một giáo quan, một ngày không huấn luyện người khác thì thấy khó chịu. Cho nên bị nàng hun đúc, ở phương diện bị đánh tôi còn thành thục hơn cô.