Hoàng Đào Ba bị lời của Ngô Phượng Hà làm nổi giận một bụng, suy nghĩ chốc lát cầm điện thoại gọi đi.
Bên phòng hai người náo loạn một trận, phòng của hai cô gái cũng không yên ổn. Sau khi ăn cơm xong hai nàng ra ngoài dạo chợ đêm chốc lát, giờ phút này đang nằm trên giường xem ti vi.
Vương Hải Nam nhìn xem chốc lát, làm bộ như lơ đãng nói:
- Cô xem xem, bộ dạng vị lãnh đạo trong ti vi có chút giống Tần chủ nhiệm ah.
Cố Ngọc Trữ nở nụ cười, nói:
- Diễn viên này tên là Đường Quốc Cường, có nam nhân vị hơn Tần bí thư chúng ta. Tần bí thư chỉ mới hai mươi sáu tuổi, vẫn còn trẻ lắm đâu.
Vương Hải Nam a một tiếng, cúi đầu trầm mặc một hồi, còn nói thêm:
- Nhìn xem hôm nay Tần chủ nhiệm bố trí không giống người chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Cố Ngọc Trữ liếc mắt nhìn Vương Hải Nam, nhớ tới nhiệm vụ Tần Mục dặn dò nàng, liền lơ đãng nói:
- Tần bí thư lúc ở trên xe lửa từng đề cập qua chuyện trước kia, người ta khi còn hai mươi tuổi từng ở sơn thôn địa phương gióng trống khua chiêng làm cải cách, còn mời tôi có thời gian đến nơi đó du lịch đâu.
Vương Hải Nam ngẩng đầu, ánh mắt có chút tỏa sáng nói:
- Hai mươi tuổi đã là cán bộ thôn, Tần chủ nhiệm từng làm ra bao nhiêu chiến tích ah, có thể tăng lên nhanh như vậy? Sáu năm đã hoàn thành từ sơn thôn đến trung ương, có vẻ có chút…
Cố Ngọc Trữ biết ý tứ ẩn giấu của Vương Hải Nam, không thể nghi ngờ đang suy đoán lực lượng sau lưng Tần Mục. Đối với việc này chính Cố Ngọc Trữ cũng không nghe ra được, nhưng hiểu chút lý lịch của Tần Mục, liền cười nói:
- Ai bảo người ta từng làm ra chuyện kinh động cả thủ đô đâu. Tôi xem ah, nếu Hải Nam tỷ có cơ hội kia, nói không chuẩn còn trở thành đội quân danh dự cả nước, trực tiếp trở thành chủ nhiệm phụ liên.
Hai cô gái đóng cửa nói chuyện cũng rất ít tâm cơ, không giống đàn ông vẫn luôn cần phòng bị. Đồng dạng các nàng cũng sẽ không đem chuyện này kéo vào trong quan đồ, so với đàn ông ít một phần tâm cơ, vì vậy phụ nữ hỗn trong quan trường trở thành lãnh đạo cũng ít hơn đàn ông rất nhiều.
Vương Hải Nam lập tức nở nụ cười, nói chuyện thêm chốc lát. Hai người chừng ba mươi tuổi, không có gì chênh lệch, nói chuyện bâng quơ một lúc Cố Ngọc Trữ lấy ra hai chai kiện lực bảo đưa cho Vương Hải Nam.
Vương Hải Nam nhận lấy, cũng không mở ra mà nói:
- Cô nói Tần chủ nhiệm muốn tôi ngày mai qua bên kia là có ý gì đây…
Cố Ngọc Trữ thoáng lặng người, chuyện đơn giản như vậy mà Vương Hải Nam không nghĩ ra sao? Còn đang nghi hoặc nàng nhìn thấy trong mắt Vương Hải Nam hiện lên tia xảo trá, nhất thời hiểu được nàng đang thử chính mình.
Từng làm một kiểm sát trưởng cấp cao thường xuyên tiếp xúc với tội phạm, ánh mắt Cố Ngọc Trữ vô cùng lợi hại. Nàng nhìn thấu tâm tư Vương Hải Nam, cũng không nói rõ, chỉ mở chai nước uống một hớp, tán thán:
- Uống ngon thật!
Vương Hải Nam bật cười, tiện tay mở ra đồ uống. Cố Ngọc Trữ nói như vậy ý ám chỉ Vương Hải Nam, chuyện này lòng hiểu mà không nói, cô giả ngu hỏi tôi, tôi không mắc mưu cô đâu. Nếu Cố Ngọc Trữ nhắc tới việc Vương Hải Nam sẽ lấy được lợi ích thực tế, vậy Vương Hải Nam khẳng định sẽ truy vấn chuyện Tần Mục đi tỉnh ủy lại có mục đích gì, nói không chuẩn trong lòng nàng sẽ sản sinh ý nghĩ Cố Ngọc Trữ cùng Tần Mục có quan hệ gì mật thiết, ý nghĩ này thật sự chết người.
Cố Ngọc Trữ không mắc mưu, Vương Hải Nam cũng không thất vọng, chỉ cười nói:
- Không biết vì sao các vị mê làm quan như vậy, cả ngày nghĩ tới nghĩ lui, cũng không sợ bị mệt chết.
Cố Ngọc Trữ cười nói:
- Hải Nam tỷ, cô cũng là người quan trường, lời này không nên nói thôi.
Vương Hải Nam nở nụ cười tự giễu, không còn vẻ băng sương như lúc ban ngày, thuận miệng nói:
- Cả ngày khoác mặt nạ, ai, cũng không biết sống vì ai.
Sau khi nói xong lại đặt đồ ướng lên đầu giường, kéo mền đắp kín nói:
- Tôi ngủ trước.
Cố Ngọc Trữ giảm thanh âm ti vi, nhìn thân ảnh Vương Hải Nam nằm trên giường, thoáng ngây người.
Giờ phút này Tần Mục lại rất nhàn nhã, xem phim bộ trong ti vi, cũng không phải phim quan trường, lại là phim Hong Kong Tuyệt Đại Song Kiêu, đây là tác phẩm của ảnh đế Lương Triều Vĩ. Nhìn Tiểu Ngư Nhi thật tinh quái, Tần Mục bật cười, làm cảm xúc căng thẳng của mình cũng có chút trầm tĩnh lại.
Thời gian đã hơn chín giờ, Tần Mục đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa sau đó đi ngủ. Hắn là lãnh đạo tổ hiệp tra, một mình ở một phòng riêng. Hắn vừa đi tới cửa phòng tắm thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.
Trong lòng Tần Mục nghi hoặc, nhìn qua mắt mèo cửa phòng xem bên ngoài, là Ngô Phượng Hà đang căng thẳng đứng ngoài cửa tay không ngừng vuốt vuốt quần áo trên người.
Tần Mục thoáng suy nghĩ, liền mở cửa ra cười nói:
- Đồng chí Phượng Hà, đã trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?
Trên mặt Ngô Phượng Hà hiện lên tia xấu hổ, nói:
- Tần chủ nhiệm, có chút công tác còn chưa hiểu rõ, ngủ không được muốn hội báo với ngài một chút.
Tần Mục gật đầu, nói:
- Vào nói đi.
Hai người đi vào trong phòng, Tần Mục cầm gói thuốc ý bảo, Ngô Phượng Hà lắc đầu nói không hút. Tần Mục châm điếu thuốc cười nói:
- Đồng chí Phượng Hà, anh không hút thuốc lá là một thói quen tốt, tôi phải học tập với anh mới được.
Ngô Phượng Hà cười nói:
- Tần chủ nhiệm công tác lao tâm lao lực, hút điếu thuốc thư giãn một chút là việc đương nhiên thôi.
Tần Mục cười sang sảng, Ngô Phượng Hà không phải người không biết nói chuyện, tại sao lại bị Hoàng Đào Ba sai khiến tiện lợi như vậy đây? Điểm này làm hắn thật nghi hoặc. Khi rời thủ đô hắn không phải không muốn tìm hiểu tư lịch của mấy người thuộc hạ, nhưng bị lão gia tử ngăn cấm, để Tần Mục tự mình quan sát. Tần Mục hiểu được lão gia tử muốn mình lịch lãm, cũng hiểu được lão gia tử dự tính làm sao an bài cho mình.
Ngô Phượng Hà cười theo vài tiếng, hai tay khẩn trương không ngừng xoay chuyển trước ngực, không biết nên làm sao bắt đầu nói chuyện. Ánh mắt Tần Mục chuyển một chút, đứng dậy khóa cửa phòng, xoay người lại nói:
- Mấy ngày nay bận rộn nên tôi cũng không kịp quan tâm mọi người một chút. Đi ra ngoài lâu như vậy, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?
Tần Mục trẻ tuổi, nhưng hắn là lãnh đạo, những lời này nói chuyện mười phần đại khí, rất thích hợp phương diện quan tâm của thủ trưởng đối với sinh hoạt của cấp dưới, tác phong phi thường lão đạo.
Ngô Phượng Hà gật gật đầu, nói:
- Trong nhà rất tốt, cũng không biết chuyến công tác này khi nào có thể hoàn thành, luôn nhớ đứa con gái.
Tần Mục cười nói:
- Con gái anh bao lớn?
Ngô Phượng Hà đáp:
- Học tiểu học rồi, hiện tại đang đến trường, thật mệt tâm ah.
Tần Mục gật đầu nói:
- Có mệt bao nhiêu cũng là con của mình, hẳn nên làm thôi. Đồng chí Phượng Hà, tôi hiểu được tâm tình nhớ con của anh, nhưng công tác vẫn phải làm cho tốt. Lần này chúng ta đi ra, gánh vác nhiệm vụ thật trọng yếu, có khó khăn thì phải vượt qua, chờ trở lại thủ đô tôi sẽ thỉnh công cho mọi người.