Khá tốt cảm xúc này thoáng qua trong chốc lát. Buổi tối hôm nay Tần Mục mượn cớ hai bên hợp tác lại mời tập đoàn Vạn Yến Quý Chí Cương cùng Vương Hải Đào tới. Trên đường hắn uống vài chén rượu sau đó rời khỏi hội trường, mang bữa tiệc này lưu lại cho người làm ăn. Hắn cuối cùng vẫn là quan viên, loại đàm phán lợi ích thực chất này chính mình không nên nhúng tay vào.
Trong căn tin công nhân của Tư Lạc Ngõa là địa điểm đám thương nhân giao phong lợi ích, Tần Mục thở dài, hắn từ nhà xưởng bước ra cổng ra vào. Xe của hắn dừng ở cổng, vừa vặn mượn cơ hội này suy nghĩ đường mình phải đi như thế nào.
Tích tích!
Sau lưng có ánh đèn chiếu sáng, truyền tới tiếng kèn thanh thúy.
Tần Mục đưa tay che mặt, đã nhìn thấy Kim Hi Nhi lúc này từ trong xe đi ra, nhìn qua Tần Mục thanh thúy hô:
- Tần Mục, anh đi đâu, tôi theo được không?
Tiếng kêu thanh thúy này giống như tiểu thiếu nữ ngày đó ở Tây Túc kêu hắn vậy, nội tâm của hắn sáng sủa, cười trả lời:
- Tôi muốn đi cục công an thành phố, cô có hứng thú không?
Kim Hi Nhi le lưỡi, cười tinh nghịch. Cũng không biết nàng thay quần áo ở đâu, một bộ váy chức nghiệp biến thành quần áo cao bồi, hoàn toàn như thiếu nữ không lo lắng gì. Tần Mục nhìn qua xe của mình, lại nhìn qua Kim Hi Nhi, bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu tiến vào xe của Kim Hi Nhi.
Ngày hôm nay lao tâm lao lực, cộng thêm đạt thành hiệp nghị với Tam Tinh, Tần Mục cũng không quan tâm mình lên xe Kim Hi Nhi có người chỉ trích. Coi như đang bàn công việc, chuyện ở Tam Tinh vừa thành thì không cần che đậy. Sau đó nếu có người cầm chuyện này ra nói thì người đó đúng là không thành thục rồi.
Trên xe của Kim Hi Nhi có hương khí ưu nhã, Tần Mục hít một hơi và cười nói:
- Xe rất thanh nhã. Nếu không tôi đi ra ngoài, đừng làm cho nó bị mùi rượu ô nhiễm.
Kim Hi Nhi bật cười, nói ra:
- Tần Mục, anh biến thành thân sĩ khi nào vậy? Ở trên bàn đàm phán anh rất hùng hổ dọa người đấy.
Tần Mục cười lên, lúc này nhắm mắt lại. Nhìn qua đại tiểu thư tính cách điêu ngoa này cũng bị mặt ngoài che mắt, kỳ thật trong thực chất cũng thích yên tĩnh.
Vừa nhắm mắt lại Tần Mục cũng cảm giác buồn ngủ ập tới, mùi rượu cũng bị áp chế. Trong mấy ngày qua bận rộn chuyện Tư Lạc Ngõa, còn phải sinh tồn trong khe hở rối rắm trong thành phố này, ý đồ không đắc tội bất luận lãnh đạo nào. Cộng thêm vắt hết óc làm Thanh Thao yên ổn, bồi dưỡng Điền Phúc Lượng, Thường Phúc Thu cùng Giản Nông, vấn đề này nằm cùng một chỗ và Tần Mục cũng cảm giác mệt mỏi tập kích lại, nhẹ giọng nói:
- Kim tiểu thư, không ngại tôi mượn xe nghỉ ngơi chứ?
Kim Hi Nhi quệt miệng, đang muốn nói gì lại phát hiện Tần Mục sau khi nói xong mi mắt ngừng run, sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngay cả ngủ cũng anh tuấn như thế! Kim Hi Nhi mượn ánh đèn xe nhìn mặt của Tần Mục, đột nhiên gương mặt của nàng đỏ hồng lên. Lúc trước gặp được Tần Mục thì nàng vẫn là thiếu nữ ngây thơ không biết tư vị gì, sau đó về nước vẫn nghĩ tới thanh niên vẫn làm mình xấu hổ liên tục, qua thời gian bốn năm năm Tần Mục đã cắm rễ trong lòng nàng, đã nảy mầm, thời điểm gặp lại thì Kim Hi Nhi bỗng nhiên phát hiện Tần Mục càng phù hợp làm bạch mã hoàng tử của nàng.
Kim Hi Nhi phát giác gương mặt của nàng đang nóng hầm hầm. Nàng cẩn thận nhìn qua chung quanh một chút, chậm rãi khởi động xe chạy ra bên ngoài Tư Lạc Ngõa.
Thời điểm xe sắp vào thành phố Đằng Long thì điện thoại trong túi Tần Mục vang lên. Có lẽ Tần Mục quá mệt ngọc, vậy mà không có phát hiện, Kim Hi Nhi dừng xe ở ven đường, do dự một chút và không đánh thức Tần Mục.
Tần Mục dường như ngủ mê nên cầm điện thoại trong tay, trực tiếp ấn nút khóa máy, tiện tay ném điện thoại vào lên giá xe, hai tay ôm lồng ngực sau đó co đầu lại ngủ tiếp.
Kim Hi Nhi bị bộ dáng mệt mỏi của Tần Mục làm đau lòng, lúc này mở đèn trong xe và nhìn gương mặt thanh tú của Tần Mục ở gần.
Đinh linh linh...
Điện thoại của Tần Mục vang lên tiếp tục. Kim Hi Nhi nhìn thấy Tần Mục đang nhíu mày, liền nhanh chóng cầm điện thoại trong tay, do dự một chút không có khóa.
- Alo, ai thế?
Kim Hi Nhi lúc này quái thanh quái khí nói ra.
- Ân? Cô là ai? Tần Mục đâu rồi? Hắn ở nơi nào? Tại sao điện thoại của hắn ở chỗ của cô?
Tiếng hỏi dồn dập không ngừng vang lên, làm cho Kim Hi Nhi nhất thời có chút chân tay luống cuống, nàng nhìn qua Tần Mục đang ngủ say, vội vàng nói:
- Anh ta đang ngủ, hay là tôi đánh thức anh ta nhé?
Bên kia dừng lại một chút, nữ nhân kia không thể tin lại hỏi:
- Hắn ngủ rồi?
- Đúng vậy, anh ta đang ngủ cạnh tôi. Xin hỏi cần đánh thức anh ta không?
Kim Hi Nhi lại hỏi thăm.
Tiếng tắt điện thoại vang lên, điện thoại ò í e, Kim Hi Nhi lúc này buồn bực. Tần Mục lúc này mở to mắt ra vươn tay nói:
- Kim tiểu thư, cô có biết cuộc điện thoại này mang bao nhiêu phiền toái cho tôi không?
- Ách...
Kim Hi Nhi không ngờ rằng Tần Mục lại làm bộ ngủ, nhất thời xấu hổ. Nàng đã sớm nghe nói quan trường Trung Quốc sát cớ tứ phía, ngươi lừa ta gạt, nhưng thật không ngờ bị Tần Mục nàng cho rằng là bằng hữu vừa rồi lại giả ngủ, chờ mình ngăn cản cho qua cửa này thì hắn còn trách mình?
- Anh, vừa rồi anh đang lợi dụng tôi sao?
Kim Hi Nhi bờ môi khẽ run lên, nhìn qua con mắt Tần Mục.
Tần Mục không có trả lời, chỉ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Kim tiểu thư, cám ơn cô lái xe đưa tôi đi, đưa tôi tới cục công an thành phố là được rồi, ở đó có bạn tôi đang chờ.
Kim Hi Nhi quật cường bĩu môi một cái, tính tình bộc phát, tắt máy xe, sau đó tắt đèn xe lại và thở phì phì:
- Tôi cự tuyệt phục vụ người lừa gạt.
Tần Mục tươi cười lên, cũng không phản ứng Kim Hi Nhi, quả nhiên là vừa mới tỉnh ngủ. Lúc này Tần Mục không còn nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ đi.
Kim Hi Nhi quệt miệng hờn dỗi, phát hiện Tần Mục cũng không có mềm xuống hống nàng. Nàng vội vàng nghiêng đầu, lại phát hiện gương mặt Tần Mục yên lặng, trong mũi vang lên tiếng ngáy nhỏ.
Nàng ngạc nhiên và không cam lòng cả buổi, lại phát hiện Tần Mục lúc này đây quả thật đã ngủ. Kim Hi Nhi nhất thời dở khóc dở cười, oán hận khởi động xe, dùng sức đạp chân ga và ô tô gào thét, bánh xe ma sát với mặt đường, lúc này mới chạy thẳng về hướng Đằng Long.
Trong biệt thự ở ngoại ô, Hàn Tuyết Lăng dùng sức cắn môi dưới, nghe Quản Bình Triều trước mặt mình không ngừng nói bậy về Tần Mục.
- Biểu muội, anh nghe nói Tần Mục thằng này không phải thứ gì tốt, chuyện này em cũng biết, hắn ở bên ngoài tầm hoa vấn lưỡi, ném em ở trong nhà đấy.
Quản Bình Triều vẻ mặt đau lòng nói ra:
- Gia gia và cậu cố kỵ mặt mũi, chưa từng nổi giận với Tần Mục, thế nhưng mà em gả đi ra ngoài mới bao lâu mà hắn đã như vậy rồi, dù thế nào cũng phải làm ầm ĩ một trận.
Hàn Tuyết Lăng không nói lời nào, làn da đã khôi phục nét óng ánh như ngọc, trên mặt biểu hiện xấu hổ.