Lưu Chính Nguyên cũng quay về chỗ của mình, Tần Mục cũng không có nói là thả đám người Hà Tinh, mà hắn và Giản Nông bị tên tuổi của Hà Tinh chấn trụ, mới xin chỉ thị Tần Mục.
- Việc này náo, việc này náo.
Lưu Chính Nguyên chà xát tay đầy mồ hôi.
Hắn ở chỗ này khẩn trương, Giản Nông lúc này gật đầu nhìn ra được rồi, Tần bí thư đang có chuẩn bị ở phía sau. Đừng nói Giản Nông hắn nhìn không thấu, nếu như Tần Mục ra mặt với cục công an thì sẽ bảo vệ được đám người Hà Tinh, lại đang lôi kéo tình cảm, chuyện ở Tư Lạc Ngõa cũng phá giải toàn bộ, cũng không cần sợ hãi hậu thuẫn của Hà Tinh tính sổ cái gì.
Hắn tự giác đã hiểu ý của Tần Mục, liền bảo Lưu Chính Nguyên một chút. Lúc này hắn và Lưu Chính Nguyên cũng thân cận hơn, vậy sau này có khả năng sử dụng người này rồi. Người trong quan trường lúc nào cũng phải mở rộng quan hệ của mình, Giản Nông cũng biết nắm chắc thời cơ.
Lưu Chính Nguyên nghe Giản Nông phân tích thì cũng hiểu được điểm này, nói gần nói xa chính là bảo Lưu Chính Nguyên an tâm. Hắn lúc này nhìn vào căn phòng nhỏ, thấp giọng nói:
- Kế tiếp làm như thế nào?
Giản Nông mỉm cười, nói ra:
- Xem tôi đi, tôi thấy Hà Tinh hình như cũng hiểu rõ chuyện gì đó, đây không phải đang ước thúc mấy gia hỏa kia không nói chuyện sao? Nếu không có nàng, trở lại trong cục tôi sẽ trừng trị mấy tên gia hỏa này ngay lập tức, cũng không nhìn đây là địa bàn của ai sao?
Lưu Chính Nguyên gian nan nuốt nước miếng, những cán bộ thủ hạ của Tần bí thư tại sao toàn là đám người không sợ trời không sợ đất vậy?
Vượt quá Lưu Chính Nguyên dự kiến, Hà Tinh cũng tỏ thái độ hợp tác với công an, tuy nhiên vài tên phóng viên này rất phẫn uất, nhưng không nói thêm cái gì.
Một đoàn người yên tĩnh đi vào trong xe công an, khóe mắt Hà Tinh cảm giác một thân ảnh quen thuộc. Nàng híp mắt nhìn sang chỉ thấy cách đó không xa dưới một căn phòng nhỏ Tần Mục nhìn nàng mỉm cười.
Vừa thấy mặt khiến người ta tỉnh mộng.
Hàn Băng nghe Diệp Thạch Bình chỉ điểm một chút, có chút không dám tin tưởng nói ra:
- Dám chọc vào sinh ý của tên quái thai kia rồi à? Wow, Tần Mục dám trêu tên kia, thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp ah.
Diệp Thạch Bình cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy, chuyện làm ăn kia người ta không quan tâm, đã sớm thoát thân ra ngoài rồi. Nhưng mà Tần Mục đuổi tận giết tuyệt như thế, lúc này chẳng khác gì xé mất da mặt.
Hàn Băng đồng ý với cái nhìn của Diệp Thạch Bình, cười nói:
- Rốt cuộc vẫn xuât thân dã nhân, không có vượt qua trong đại viện, đúng là không biết sống chết.
Diệp Thạch Bình cười ha ha, hắn rời khỏi huyện Thanh Thao nhưng nghe Tần Mục chọc phiền toái cũng vui vẻ, nói:
- Nghe nói Hàn lão đệ gần đây trên sinh ý làm ăn sinh phong khởi thủy, lúc nào đến thành phố của tôi đây, cũng tặng đại lễ cho lão ca?
Hàn Băng biết rõ Diệp Thạch Bình đang bảo mình đi tới đầu tư, những con cháu thế gia này quan đồ và sinh ý rất mạnh, hỗ trợ lẫn nhau là không thiếu. Hàn Băng hắn tìm đầu tư trong thành phố thì Diệp Thạch Bình có chiến tích, Hàn Băng bánh chưng đi, bánh chocola lại cũng cho hắn ưu đãi, vậy Hàn Băng hắn cũng kiếm đầy bồn đầy bát, đây là chuyện ngầm hiểu lẫn nhau.
- Chờ tôi giải quyết phiền toái ở đây đã, Diệp ca.
Hàn Băng pha trò, liền cúp điện thoại.
Diệp Thạch Bình hút thuốc, lúc này đứng ở cửa sổ lầu ba nhìn ra ngoài, ngoại ô thành phố không ngừng có khói trắng của nhà máy bay lên cao.
Hàn Băng đã nhận được tin tức, trong nội tâm có so đo. Tuy tên quái thai kia đã sớm bứt ra ngoài rồi, nhưng nơi đó vẫn nắm giữ trong tay của đám tiểu đệ, Tần Mục cạn tào ráo máng như thế, thậm chí còn chơi thái độ phá án, đây chính là vẽ mặt. Tính tình người kia thì chắc chắn không cho Tần Mục có quả ngon rồi, chỉ sợ cũng có chút nói không qua. Một gia hỏa xuất thân không biết từ chỗ nào nhảy ra trước mặt người kia nhảy vài cái, nếu truyền đi thì đám công tử ở kinh thành sẽ chê cười, người kia chỉ sợ không từ bỏ ý đồ.
Hắn lúc này yên lòng, liền điện thoại thông tri Quản Bình Triều, hắn phải nghĩ biện pháp liên hệ với người kia một chút. Bởi vì người này đi trên thương lộ cho nên Hàn Băng xuất đầu không quá phù hợp, ngược lại cho Quản Bình Triều là người cùng đường nói chuyện với nhau.
Quản Bình Triều nghe nói Tần Mục động tới sản nghiệp của tên quái thai kia cũng lắc đầu tặc lưỡi, khỏi phải nói là Tần Mục, cho dù là đám công tử kinh thành người kia nhìn thấy cũng phải tránh xa. Dù sao người ta giải quyết tình thế rất rung động đấy.
Không nói người ta chuẩn bị cho Tần Mục một kích thế nào, kinh thành Tần lão gia tử đang tức giận ném chồng báo cáo lên mặt bàn, chỉ vào mấy người phụ trách các bộ mà chửi mắng:
- Nhìn xem, nhìn xem, một huyện thành nhỏ xảy ra chuyện lớn như thế, các vị làm ăn cái gì thế hả?
Mấy người phụ trách các bộ ở kinh thành cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng mà ở trước mặt lão gia tử thì không dám ngẩng đầu lên, một người trong đó cẩn thận nhặt báo cáo lên, phía trên có mấy chữ to làm cho hắn giật mình: tai hại công trình thủy lợi huyện Bình Triêu.
Lão gia tử thở phì phì nhìn qua mấy người này châu đầu ghé tai thương lượng với nhau, trong nội tâm lại có thêm ý định của mình. Cao Bằng viết phần báo cáo này cũng có chút không thành thục, loại chuyện này có lẽ không nên trực tiếp đưa lên bàn của lão gia tư, mà là nên dựa vào trình tự đưa lên cho cấp trên. Thế nhưng mà Tần Mục từng làm qua báo cáo dự đoán thủy lợi đặt lên giường của lão gia tử, dựa theo phân tích của Tần Mục thì công trình thủy lợi của huyện Bình Triêu không thể ngăn cản nổi đỉnh lũ, an toàn tính mạng của người dân bị uy hiếp nghiêm trọng. Loại chuyện này không thể giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo, nếu chuyện đã xảy ra thì phải giải quyết.
Mấy người xem qua báo cáo, một người trong đó cẩn thận nói ra:
- Tần lão, nếu có báo cáo như vậy thì chúng ta phải cẩn thận.
Tần lão gia tử vỗ bàn, trừng mắt nói ra:
- Đương nhiên tôi biết rõ phải thận trọng. Cao Bằng oa nhi nầy tuy là cháu ngoại của tôi, nhưng tôi cũng không phải già mà hồ đồ, phấn báo cáo này không phải nói quá lên cho có. Các người thương lượng một chút, phải tra rõ ràng thế nào. Không riêng gì huyện Bình Triêu, ngay cả các đập nước ở các huyện và thành phố ven sông phải kiểm tra xem có thầm nước hay không. Được chứ, xem phần báo cáo này tôi mới biết thì ra người dân của chúng ta đang an vị trên chiếc thuyền hỏng, tùy tiện một chút mưa gió cũng có thể phá hủy đập nước đấy.
Lão gia tử lời nói có chút nặng, mấy người này trên trán đổ mồ hôi. Nếu như lão gia tử nổi giận lên, các phe phái ở kinh thành không có bao nhiêu người có thể bảo trụ bọn họ.
Tần lão gia tử thở dài, nói ra:
- Chuyện xảy ra chính là vấn đề này, tôi không có ý các cứ các vị. Dù sao ở kinh thành thời gian dài, có một số việc không làm rõ ràng được. Như vậy đi, các vị có nên phái người xuống dưới nhìn xem một chút hay không?