Thanh Quan

Chương 607: Đều có hậu chiêu (2)




Lưu Đại Hữu tắt điện thoại xong sau đó đúng như Tần Mục sở liệu, Quản Bình Uyên cũng chơi thủ đoạn nhỏ nhặt, nhân vật phía sau của hắn bỗng nhiên xuất hiện. Nhưng mà Hàn Băng chính là cháu của Hàn lão gia tử, Tần Mục lại đối nghịch với Hàn Băng có không ổn hay không?

Lúc này Lưu Đại Hữu sờ sờ cái đầu của mình, đột nhiên cười lên:

- Mình không phải tự chịu tội sao, tiểu Tần tên kia cũng không phải đèn cạn dầu, quỷ mới biết rõ tiểu tử này là thái tử nhà nào đi ra ngoài lịch lãm nha.

Hắn và Trương Thúy cũng suy đoán Tần Mục có hậu trường đại khía là ai, hiện tại xuất hiện tiểu bối Hàn gia, mặc dù không biết Tần Mục bối cảnh có bao nhiêu, nhưng mà đoán cũng được tám chín. Một tiểu đồn trưởng ở hương trấn nhỏ qua vài năm ngắn ngủi nhảy lên làm phó cục trưởng công an thành phố, còn không phải có Tần Mục giúp đỡ sao? Lưu Đại Hữu tươi cười đi làm việc.

Tần Mục mang theo Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường đi tới Tư Lạc Ngõa, trên đường cảm xúc bắt đầu khởi động. Thủ hạ bảo vệ của Lưu Chính Nguyên này đúng là lá gan không nhỏ, cũng dám một mình bắt giữ phóng viên, còn là phóng viên chương trình tiêu điểm, chẳng phải muốn đưa mình lên họng súng sao? Xem ra muốn thay đổi Tư Lạc Ngõa, đầu tiên phải trực tiếp bắt mấy người ý thức không nghiêm trước đã. Truyền thông đưa tin không chỉ là mặt trái, có đôi khi bố trí xảo diệu cũng biến thành quảng cáo sống, nếu không đời sau làm gì có nhiều người không tiếc dùng các loại thủ đoạn xuất hiện trước mặt truyền thông chứ?

Hai chiếc xe con không qua bao lâu đã chạy tới Tư Lạc Ngõa. Lưu Chính Nguyên dẫn đầu cán bộ trong xưởng đi ra cửa ra vào nghênh đón Tần Mục cùng nhà đầu tư Tam Tinh. Được Tần Mục ám chỉ nên Lưu Chính Nguyên an bài tất cả lãnh đạo trong xưởng dẫn Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường đi thăm nhà xưởng, mà hắn thì bị Tần Mục kêu qua một bên hỏi thăm.

- Những người kia đánh danh hào khảo sát đầu tư tới Tư Lạc Ngõa, tôi cảm thấy bọn họ không có chút bộ dáng nào của nhà đầu tư cả, một tiểu nha đầu và một người trẻ tuổi có thể hiểu gì chứ? Đi theo đám lão Chu hỏi bọn họ nhiều chuyện, cũng không hỏi sản lượng, không hỏi công nhân, chỉ níu lấy chuyện Tam Tinh hùn vốn không buông, hỏi vấn đề cũng làm cho người ta biệt khuất.

Lưu Chính Nguyên vẻ mặt đau khổ nhìn Tần Mục nói ra:

- Ngài nói xem là chuyện gì, bọn họ hỏi các quyết sách của thành phố là thế nào, tôi thấy bực mình nên gọi bảo vệ ngăn lại. Hiện tại ngày đã tới thì vạn nhất đừng xảy ra chuyện gì, không phải càng khó chịu sao?

Nghe Lưu Chính Nguyên tự thuật, Tần Mục khẽ gật đầu nói:

- Anh làm không sai, hiện tại Tư Lạc Ngõa nơi đầu sóng ngọn gió, không thể xảy ra sai lầm gì.

Nói xong liền mang chuyện ký kết hợp đồng với tập đoàn Tam Tinh lộ ra một chút cho Lưu Chính Nguyên.

Lưu Chính Nguyên sớm đã biết rõ Tư Lạc Ngõa sớm muộn gì cũng rơi vào đầu của tập đoàn Tam Tinh, điểm ấy hắn còn có thể tiếp nhận. Nhưng Tư Lạc Ngõa bị hùn vốn xong thì hắn đi nơi nào, đây mới là điểm Lưu Chính Nguyên cần quan tâm nhất.

Tần Mục biết rõ lòng hắn gấp, vừa cười vừa nói:

- Lão Lưu ah, truyền thông tới thì chưa hẳn không phải chuyện tốt, có thể còn tặng công lao đấy.

Lưu Chính Nguyên cười khổ nói:

- Tần bí thư, ngài lời này là thế nào. Truyền thông dựa vào cái mồm cũng đủ giết người rồi, tôi lo lắng còn không kịp đấy.

Tần Mục cười lên ha hả, vỗ vỗ vai Lưu Chính Nguyên, chỉ điểm nói:

- Lão Lưu ah, đây chính là xí nghiệp nhà nước. Cái gì gọi là xí nghiệp nhà nước? Sản xuất bên trong là bí mật, liên quan tới năng lực sản xuất của quốc gia.

Hắn thấy Lưu Chính Nguyên còn rất mơ hồ, liền trầm thấp dẫn dắt:

- Bọn họ mang theo thư giới thiệu tới không?

Lưu Chính Nguyên lắc đầu, nói ra:

- Thư giới thiệu? Nếu bọn họ có thư giới thiệu cần dùng bộ dáng nhà đầu tư sao?

- Vậy bọn họ có giấy chứng minh công tác truyền thông không?

- Cũng không có.

Tần Mục cười lên hút điếu thuốc, ngồi vào ghế sa, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trà, bộ dáng lãnh đạo nói:

- Chúng ta là xí nghiệp nhà nước, phải có ý thức đề phòng mọi chuyện. Đám người này giả làm phóng viên chạy tới đây ăn cắp kỹ thuật, vì giữ gìn bí mật sản xuất, chúng ta mới tạm giam bọn họ, cũng thông tri cho người của cục công an tới thẩm vấn mục đích cuối cùng của bọn họ, giải thích như vậy nói rất thông.

Lưu Chính Nguyên lập tức con mắt đăm đăm, chiêu này của Tần Mục rất đẹp. Hắn chỉ lo lắng truyền thông mang chuyện Tư Lạc Ngõa bắt người đưa ra ánh sáng, sau đó lại liên tục trả đũa, vậy thì hành vi của hắn sẽ nặng lắm.

Tần Mục hút một hơi dài, nói:

- Không cần đền bù sai lầm của mình, chỉ cần bắt được nhược điểm của đối thủ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là chuyển bại thành thắng.

Hà Tinh và bốn năm nhân viên chương trình tiêu điểm bị bảo vệ của Tư Lạc Ngõa tập trung vào gian phòng nhỏ, các thiết bị chụp ảnh trong tay cũng bị lấy đi, mà Hà Tinh kháng nghị và móc chứng nhận phóng viên ra yêu cầu Tư Lạc Ngõa phải tôn trọng tự do ngôn luận của truyền thông.

Bảo an tiếp nhận chứng minh công tác của Hà Tinh, lật trái lật phải xem qua, bĩu môi mang theo ngữ khí nghi hoặc nói:

- Thứ này là thứ gì? Cũng không phải văn kiện của Đảng, ai biết có thật hay không. Các người thành thành thật thật ở lại nơi này, xưởng trưởng của bọn ta nói, các người chính là không có việc gì đi tìm việc, chạy đến nhà máy náo sự, cho các người mặt mũi là tốt lắm rồi.

Hà Tinh lớn tiếng cãi lại, nói cho bảo vệ nghe thân phận của đám người bên cạnh, cũng nói rất chính nghĩa, đưa tin là chức trách của truyền thông, bọn họ nhất định phải mang những bản tin chân thật về Tư Lạc Ngõa cho người xem cả nước biết.

Nhưng cho dù Hà Tinh nói như thế nào thì bảo vệ chẳng chịu thả người, mang theo mấy bảo vệ thân hình cường tráng canh giữ cửa ra vào, không đánh không mắng nhưng không thả người. Mấy phóng viên thân thể mềm yếu làm sao dịch lại, bị dọa run rẩy ngồi tại chỗ.

Xung đột vừa rồi, thiết bị thông tin của bọn họ cũng bị tịch thu, nếu không bằng phương pháp của bọn họ có thể liên lạc tới người ở tỉnh Bắc Liêu nói chuyện. Hà Tinh âm thầm ảo não, ai có thể nghĩ đến Tư Lạc Ngõa không nói lý lẽ như vậy, ngay cả truyền thông cũng dám đắc tội.

Vài người thấp giọng thương lượng gì đó, nhìn xem có thể đi ra ngoài hay không. Hà Tinh lúc này đi tới giữa bọn họ thấp giọng nói:

- Tôi thấy bọn họ có ý định đưa chúng ta đi cục công an.

- Hà tỷ, nói đùa sao, chúng ta không có phạm tội, dựa vào cái gì bắt chúng ta tới đó?

Một người trẻ tuổi kêu lên:

- Có còn vương pháp hay không.

Hà Tinh lắc đầu, đám người bọn họ đi tới đây lần này điều tra đã áp dụng thủ đoạn phỏng vấn lén lút. Nếu như ở nơi khác còn có thể, nhưng nơi này chính là xí nghiệp nhà nước, là xí nghiệp nhà nước sản xuất đồ điện cho quốc gia.