Phác Khóa Trường sau khi nghe Tần Mục nói đồng ý hợp đồng, trong nội tâm cuồng hỉ, tuy kế hoạch này có khác biệt rất lớn với kế hoạch lúc trước, nhưng mà bẫy rập trọng yếu nhất của nó là xác định mục tiêu vẫn nằm trong hợp đồng, Tần Mục đồng ý thì mục đích công ty mong muốn vẫn còn.
Nhưng Tần Mục còn chưa có nói ra nơi nhỏ bé nào cần sửa đổi, trong lòng của hắn trầm xuống. Hắn nhìn qua Vạn Hữu Niên, ngữ khí hơi có chút bất mãn nói ra:
- Tần bí thư, tập đoàn Tam Tinh chúng tôi phi thường có thành ý.
Phiên dịch cũng dịch lời này, Vạn Hữu Niên khép hờ hai mắt nhìn qua Tần Mục. Phác Khóa Trường nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng cao hứng, thoạt nhìn vị đai quan này lớn hơn Tần bí thư không ít cũng bất mãn với Tần Mục, cần phải nói thêm mới được.
Tần Mục mang theo nụ cười cao thâm mạt trắc nhìn qua Phác Khóa Trường, chậm rãi nói ra:
- Thành phố Đằng Long chúng tôi phi thường hữu hảo muốn hợp tác với các vị.
Tuy hắn nói như vậy nhưng cũng không đánh nhịp. Hắn không đánh nhịp thì kế hoạch này sẽ rơi vào đầu của Vạn Hữu Niên, chuyện này sẽ tiếp tục kéo dài tiếp.
Trong khi Phác Khóa Trường bắt đầu phàn nàn, bắt đầu nói Tần Mục làm khó dễ trong hợp đồng, có chút yêu cầu Tam Tinh bọn họ hợp tác làm ra các loại nhượng bộ, nhưng mà Tần bí thư vẫn luôn ép sát. Hắn thậm chí còn lấy lý do đường hoàng là thương nhân chỉ vì lợi nhuận, nói cái gì không có lợi nhuận mười phần thì không hợp tác làm gì.
Tần Mục tiếp tục cười nghe phiên dịch nói lại, cũng không nhìn tới Vạn Hữu Niên. Đợi sau khi phiên dịch nói xong Tần Mục mới nghiêng đầu nhìn Vạn Hữu Niên nói ra:
- Vạn bí thư, về chuyện Tư Lạc Ngõa thiếu nợ cục giao thông, tôi muốn nhân cơ hội này nói rõ một chút.
Nói xong bắt đầu mang hợp đồng thiếu nợ bịa đặt với Tư Lạc Ngõa nói ra ngoài, căn bản không có quan tâm tới Phác Khóa Trường miệng khô lưỡi đắng.
Phiên dịch cũng biến sắc nói khẽ với Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường nói mấy lời gì đó. Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường sắc mặt đồng thời biến hóa, không thể tin nổi nhìn qua Tần Mục.
Tư Lạc Ngõa có mượn nợ bên ngoài chính phủ sao? Đánh chết Phác Khóa Trường cũng không tin. Bọn họ đã nhờ bộ phận PR ở Bắc Liêu sờ thấu Tư Lạc Ngõa, căn bản đây là công ty không có lợi nhuận và không có tên tuổi. Đối với công việc hành chính của Trung Quốc, Phác Khóa Trường kiến thức nửa vời, không có nghiên cứu, nghe được Tư Lạc Ngõa thiếu nợ cục giao thông thành phố hai trăm vạn nhân dân tệ, lúc ấy con mắt muốn rơi lệ. Hắn vội vàng đứng lên, thoáng đánh gãy lời nói chuyện của Tần Mục, chạy ra bên ngoài nói chuyện điện thoại với chủ tịch Kim Đại Thành.
Kim Đại Thành thâm trầm nghe xong Phác Khóa Trường báo cáo, cởi mở cười rộ lên, nói ra:
- Tên Tần Mục này ở tỉnh Tây Túc chúng ta ăn thiệt thòi không ít, hết lần này tới lần khác quên hắn đi, thoạt nhìn quan liêu của Trung Quốc có chuẩn bị cả rồi, cũng không biết lúc nào cho anh ăn thiệt thòi đấy.
Hắn cười cởi mở, Phác Khóa Trường lúc này chảy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói ra;
- Chủ tịch, bọn chúng quá phận. Chúng ta giúp chúng cứu vãn xí nghiệp sắp vỡ nợ, còn như chúng ta cầu chúng vậy.
- Phác Khóa Trường, anh nên triệt để nghĩ lại đi. Tại tỉnh Tây Túc anh còn chưa xem thấu, không có bị giáo huấn ah.
Kim Đại Thành thở dài một hơi, âm thanh biến thành nghiêm khắc, nói:
- Cho dù anh dùng phương pháp gì, tôi yêu cần anh trong hôm nay ký xong hợp đồng đi.
Nói xong Kim Đại Thành tắt điện thoại. Phác Khóa Trường khom người đứng trong hành lang, nghe trong điện thoại ồn ào thì nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng.
Nhưng mà nên đối mặt thì cần đối mặt, qua ba năm phút đồng hồ, hắn cố gắng bình phục nội tâm lại, cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ, lại quay vào trong phòng hợp. Chủ tịch đã ra lệnh rồi, hắn lựa chọn thế nào đều thất sách, tâm tư của hắn sinh ra biến hóa, có lẽ nên lui một bước nhỏ cho đối phương ký kết hợp đồng sao?
Đi vào phòng họp, hắn vừa vặn nghe phiên dịch nói:
- Tần bí thư, khách tới từ bên ngoài phải chiếu cố nha, trên phương diện hợp đồng nên có ưu đãi, chúng tôi có thể giảm bớt tiền nợ với cục giao thông, phải hiểu được linh hoạt biến báo, đừng để khách hàng lớn chạy mất.
Phác Khóa Trường thở dài một hơi, ánh mắt nhìn qua Vạn bí thư. Hắn hy vọng mượn Tư Lạc Ngõa mở ra cánh cửa thị trường vào Trung Quốc, đối phương làm sao không hy vọng Tư Lạc Ngõa có thể nhanh thu thuế và khởi tử hồi sinh chứ? Kỳ thật song phương đều đang dự tính, xem ai có thể nín lâu hơn.
Tần Mục có chút khó xử:
- Xí nghiệp Hoa Khang bên kia đã hứa hẹn, nếu như giao Tư Lạc Ngõa cho bọn họ, bọn họ sẽ phụ trách trả món nợ hai trăm vạn này, ngài xem...
Phiên dịch tự thuật lời này lại, Phác Khóa Trường đã cảm thấy đầu óc thanh tỉnh của mình lại phát mộng. Quản Bình Triều không phải đã nói trước rồi sao, chuyện lớn như vậy tại sao không nói với mình? Trách không được mấy ngày nay khôn thấy Quản Bình Triều tới, gọi điện thoại cũng tắt máy, thì ra đã thương lượng tốt với Tần bí thư này rồi, muốn bài trừ mình ra khỏi chuyện này, sau đó độc hưởng thịt mỡ! Phác Khóa Trường nhìn qua Kim Hi Nhi, trên mặt giả cười trở nên chân thành một ít, nói ra:
- Tần bí thư, chúng tôi cũng có thể tuân theo điều kiện của xí nghiệp Hoa Khang tiến hành ký kết.
Tần Mục cười lên, làm cho Phác Khóa Trường cảm giác rất khủng bố. Không đợi hắn phát hiện có cái gì không đúng, Tần Mục lại tiếp tục nói:
- Vạn bí thư, còn có cục tài chính, cục xây dựng và bốn năm đơn vị khác cũng cho Tư Lạc Ngõa mượn nợ, ngài xem...
Phác Khóa Trường nghe những lòi này suýt phún máu. Tư Lạc Ngõa làm ăn quá rác rưởi, rốt cuộc vì sao lại nợ ra cái số nợ lớn như vậy, Nếu như tập đoàn Tam Tinh tiếp nhận, đầu tiên phải hoàn lại số tiền nợ một ngàn vạn nhân dân tệ cho Tư Lạc Ngõa, đây quả thực là bức Phác Khóa Trường tới tuyệt lộ ah. Phía sau có chủ tịch hung thần ác sát, trước mặt có Tần bí thư miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, Phác Khóa Trường hiện tại như cái bị bông ai muốn nện cũng được, trực tiếp làm hắn ngất đi.
Vạn Hữu Niên sắc mặt vô cùng âm trầm, lúc này vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Tư Lạc Ngõa làm gì ăn? Sao có thể thiếu nợ nhiều như vậy? Chính phủ hàng năm phụ cấp nhiều như vậy, tiền đó mang đi nơi nào rồi, chẳng lẽ đều nhét vào trong túi của bọn họ chứ?
Phiên dịch cũng nói lại toàn bộ, con mắt Phác Khóa Trường sáng ngời, hàng năm đều có chính phủ cấp phát tiền rất nhiều? Đây là đãi ngộ tốt, cho dù công ty lớn như Tam Tinh tài đại khí thô cũng chỉ không thể xin được chính phủ cấp phát tiền, phụ trợ là cái bánh ngọt lớn nha. Hắn suy nghĩ mấy hơi, phát hiện lực chú ý của đám người Tần Mục bây giờ không có đặt lên người của mình, vội vàng khống chế được cảm xúc kích động, cẩn thận chen vào cuộc nói chuyện của Tần Mục cùng Vạn Hữu Niên, hỏi thăm nếu như Tam Tinh hùn vốn vào Tư Lạc Ngõa thì có thể hưởng thụ cấp phát của quốc gia hay không.