Trong đầu Tần Mục nhanh chóng hiện ra ý niệm này, liền gật đầu nói:
- Tốt, Vạn bí thư, hôm nay tôi và Tam Tinh sẽ bàn cụ thể chuyện hợp tác, đến lúc đó kính xin Vạn bí thư chỉ điểm nhiều hơn.
Vạn Hữu Niên khoát khoát tay nói ra:
- Tiểu Tần ah, khi không có ai nên gọi tôi là Vạn thúc được rồi.
Biểu hiện của Tần Mục làm cho Vạn Hữu Niên phi thường hài lòng. Dựa theo quan hệ hiện tại Vạn Hữu Niên cao hơn Tần Mục không phải một cấp nửa cấp, nhưng mà trực tiếp đối thoại chính là vinh hạnh của Tần Mục. Có lẽ trong báo cáo Vạn Hữu Niên đạo văn không ít sáng ý của Tần Mục, nếu không cũng không nhắc tên của Tần Mục, thủ pháp của hắn phi thường cao minh, làm cho Vạn Hữu Niên có thái độ vi diệu với Tần Mục. Mà thượng cấp cướp lấy công huân của hạ cấp là bình thường, nếu như đặt lên người khác thì Vạn Hữu Niên không sinh ra tâm lý áy náy gì, hoàn toàn có thể dùng lý do đường hoàng "Cấp dưới làm thành quả lãnh đạo", nhưng mà Tần Mục có chút quá thần bí, từ Tây Túc điều thẳng tới Bắc Liêu, nguyên bí thư thị ủy Cận Thương Giang ngay từ đầu đã ôm thái độ chiếu cố có thừa, Vạn Hữu Niên cho dù là đồ ngốc cũng ngửi được hương vị trong đó.
Vì vậy cũng bảo trì qua hệ hài lòng với Tần Mục, Vạn Hữu Niên không thể không lựa chọn một con đường, hôm nay Tần Mục đã không có biểu hiện công cao lấn chủ, ương ngạnh tạc cánh, Vạn Hữu Niên hắn tự nhiên phải bánh chưng đi đi, bánh ít lại. Một xưng hô tư nhân không chỉ có biểu hiện ở mặt ngoài, đây là muốn tỏ thái độ cho Tần Mục, có quan hệ thúc cháu trong đó thì Tần Mục nếu ở Đằng Long chọc ra chuyện lớn gì, ít nhất còn có Vạn thúc từ phía sau ủng hộ hắn.
Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, Tần Mục cười nói chuyện với Vạn thúc và cùng đó đi tới phòng hợp.
Vạn Hữu Niên đã đến, vốn Phác Khóa Trường cho rằng ngày hôm nay cũng sẽ kéo da trâu thì kích động vạn phần. Đại lão thị ủy xuất hiện trực tiếp, nói rõ vấn đề đã nên tới thời điểm giải quyết. Nhìn thấy Tần Mục mấy ngày nay đưa ra yêu cầu gì đó, cái gì nhập trú Tư Lạc Ngõa sẽ được chính sách ưu đãi cho xí nghiệp nhà nước, chỉ có thể hưởng thụ phúc lợi mà bên ngoài chỉ có thể thèm muốn, cái gì phải cam đoan các hạng giá trị sản xuất của Tư Lạc Ngõa trong năm phải trở mình, cái gì phải cam đoan Tư Lạc Ngõa trong ba năm sẽ đưa đồ điện gia dụng ra trường quốc tế, đáng hận nhất là công phu sư tử ngoạm cũng không phỉa là điểm mấu chốt cuối cùng của Tần Mục, hắn còn muốn Tư Lạc Ngõa trong ba năm sau sẽ tự đưa sản phẩm ra ngoài, đây quả thực là vui đùa lớn
Những ngày này Tần Mục đánh mơ hồ chiến với hắn, lật qua lật lại chính là mấy yêu cùa như vậy, về phần những yêu cầu vụn vặt thì nhiều không kể xiết, khiến cho Phác Khóa Trường nhắm mắt lại cũng nghĩ tới nụ cười gian lừa dối của Tần Mục có. Vì cái gì? Tần Mục đưa ra những điểm này chính là nhắm trúng chỗ hiểm của Tam Tinh, bởi vì tập đoàn Tam Tinh đầu tư bỏ vốn vào Tư Lạc Ngõa cũng không phải muốn nó mạnh lên, mà là muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo giết người, còn cái gì chuyển giao kỹ thuật cho công nhân Tư Lạc Ngõa là khó có khả năng, Tư Lạc Ngõa phải từ từ chôn vùi trong chính thị trường Trung Quốc, làm cho nhãn hiệu này biến mất trong mắt người tiêu dùng.
Tiến quân vào thị trường Trung Quốc, đầu tiên phải làm mất nhãn hiệu dân tộc của thị trường Trung Quốc. Không đơn thuần là Tư Lạc Ngõa, tập đoàn Tam Tinh đã vận dụng mấy hoạt động đoàn thể áp dụng chiêu thức hùn vốn này với các xí nghiệp đồ điện ở Trung Quốc này rồi, cuối cùng sẽ đánh danh hào của tập đoàn Tam Tinh. Nếu như tại bản địa không còn nhà sản xuất nào có năng lực, người của tập đoàn Tam Tinh lúc này sẽ tận tình truyền bá sản phẩm của mình ở Trung Quốc, đây là một mũi tên trúng hai con nhán, tập đoàn Tam Tinh bố cục rất lớn.
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác bởi vì thành phố Đằng Long bên này cản trở, làm cho kế hoạch hùn vốn thu mua gặp khó khăn, nếu như không lấy được Tư Lạc Ngõa, tất cả kế hoạch phía sau của Tam Tinh sẽ hóa thành bọt nước, thậm chí còn còn sinh ra hiện tượng "Sói đến" ở quan trường Trung Quốc, về sau nếu muốn dùng sức nhỏ nhất có hiệu quả lớn nhất là khó có khả năng.
Cho nên Tần Mục lúc này gần như không cần phải cãi cọ vói Phác Khóa Trường, người ta đang vắt hết óc phải công chiếm được tòa thành chắc chắn củaTần Mục đấy, thậm chí Phác Khóa Trường còn mờ mịt ám chỉ đại tiểu thư có hảo cảm với Tần Mục các loại, nhưng mà Kim Hi Nhi đã quả quyết cư tuyệt.
Vì vậy Vạn Hữu Niên xuất hiện không thể nghi ngờ khiến Phác Khóa Trường vô cùng vui vẻ, điều này nói rõ vận động các phòng ở thị ủy đã phát huy tác dụng, nếu không có quan trường tạo áp lực, Phác Khóa Trường đoán chừng ít nhất còn phải trải qua thời gian ngắn mới có thể gặp được lãnh đạo cao nhất thị ủy.
Sự thật không khác gì phỏng đoán của hắn lắm, nhưng mà Vạn Hữu Niên đã đến hắn không có xoắn xuýt như vậy. Đợi đến lúc Vạn Hữu Niên cùng Tần Mục ngồi xuống thì Phác Khóa Trường lúc này tươi cười chào hỏi, sau đó cũng đưa bản thảo bị Tần Mục sửa đổi vô số lần tới trước mặt Vạn Hữu Niên.
Rốt cuộc là thương nhân, cho dù ngươi làm kế hoạch thì lãnh đạo sẽ hiểu sao? Lãnh đạo công tác chính là nắm quy hoạch tổng thể, còn những chuyện chi tiết sẽ do thủ hạ đi làm, hắn không thể chuyện nào cũng nhúng tay vào được.
Sắc mặt Vạn Hữu Niên bình tĩnh lật vài trang của bản kế hoạch, gật gật đầu nói ra:
- Kế hoạch này vẫn không tồi. Như vậy đi, hôm nay tôi làm người nghe, công việc cụ thể vẫn do Tần bí thư nói chuyện. Anh ta là chuyên gia ở phương diện này, tôi ở ngoài chỉ điểm không xong.
Nói xong hiền lành cười rộ lên, giao bản kế hoạch cho Tần Mục.
Nhìn thấy động tác của Vạn Hữu Niên, Phác Khóa Trường thiếu chút nữa khóc lên. Kế hoạch này từ đầu tới cuối bị Tần Mục móc ra hơn năm mươi cái bẩy rập, phía sau kế hoạch còn bị Tần Mục xào lên nhiều lần. Có chút chỗ lời lẽ mơ hồ vẫn bị Tần Mục nhìn ra, ngay cả đám người lập kế hoạch còn không tỉ mỉ tới mức này. Đưa kế hoạch trong tay Tần Mục thì chẳng khác gì phải tiếp tục chiến đấu.
Phác Khóa Trường lúc này lo lắng càng sâu, nhìn thấy Tần Mục chăm chú mà chậm chạp xem bản kế hoạch, nước mắt như sắp rơi xuống. Kim Hi Nhi ho khan một tiếng, Phác Khóa Trường lúc này mới cảm giác được, giả bộ uống trà nâng chung trà lên lau nước mắt ủy khuất.
- Phần kế hoạch này...
Tần Mục lúc này sờ lên biên giới bản kế hoạch một chút, làm cho tâm Phác Khóa Trường treo lên cao. Mỗi lần Tần Mục dùng giọng điệu này nói chuyện đều là điềm báo xử bắn, Phác Khóa Trường đã chuẩn bị tâm lý rất tốt.
Ai nghĩ đến Tần Mục đưa ra đáp án hoàn toàn khác với dự tính của hắn, Phác Khóa Trường nghe như âm thanh của thiên nhiên.
- Mấy chi tiết nhỏ chúng ta còn cần trao đổi một chút, đại thể chúng tôi có thể tiếp nhận.