Thanh Quan

Chương 597: Cùng Đêm Nhưng Không Giống Quá Trình




Hắn nhớ rõ rất rõ ràng người phụ trách đã thề và cam đoan với Lưu Đại Hữu là Quản Bình Uyên đang ở đây, Quản Bình Uyên chẳng những tới nơi này thậm chí còn cảm thấy rất thỏa mãn với các cô gái mang dáng vẻ nông thôn, một hơi gọi bốn người.

Trên đường đi tới Thanh Thao, Lưu Đại Hữu thậm chí còn nhận được điện thoại của người đó báo Quản Bình Triều tuyệt đối không có rời khỏi, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào.

Nhưng mà trên danh sách không có tên của Quản Bình Uyên, Lưu Đại Hữu nhíu mày nói:

- Giản cục trưởng, tất cả mọi người ở chỗ này cả sao?

Giản Nông từ ngọn đèn nhìn qua sắc mặt của Lưu Đại Hữu có chút mất hứng, trong nội tâm chấn động, xem ra Lưu Đại Hữu chỉ huy trận hành động này là nhắm vào người nào đó, cũng không phải đơn thuần truy quét tệ nạn. Hắn nhìn qua danh sách và cẩn thận nói:

- Trong đó còn có mấy người không hỏi được.

Nói xong thò tay chỉ qua mấy người đang cúi đầu.

Lưu Đại Hữu lần lượt nhìn qua một chút, chậm rãi lắc đầu. Quản Bình Uyên đã thành tinh rồi, dưới tình huống có giám thị còn không thấy bóng dáng đâu, đánh chết Lưu Đại Hữu còn không tin hắn nhận được tin báo trước, trừ phi còn có chỗ nào đó chưa lục soát.

Thời điểm này tên khoa trưởng nhận nhiệm vụ giám thị lúc này thừa dịp lẻn vào đám người, chậm rãi đi tới sau lưng Lưu Đại Hữu, nhỏ giọng nói ra:

- Lưu cục trưởng, hắn vẫn còn trong thôn này, không biết tại sao không tìm được.

Lưu Đại Hữu gật gật đầu, liền thấp giọng nói với Giản Nông. Giản Nông hiểu ý gật gật đầu, kéo hai mươi mấy cô gái ra một bên, bắt đầu uy áp và lợi dụ.

Rất nhanh đã có người làm dũng sĩ. Chính là bốn cô gái bị Quản Bình Uyên gọi, mang tin tức Quản Bình Uyên ẩn thân trong hầm ngầm nói ra.

Nhận được tin tức này Giản Nông báo cáo nhanh cho Lưu Đại Hữu, sau đó nhanh chóng tổ chức nhân thủ không bao lâu đã khống chế được Quản Bình Uyên đang mặc quần cọc đi ra ngoài.

Lưu Đại Hữu ngồi trên xe thoả mãn gật gật đầu, bấm điện thoại cho Tần Mục nhưng phát hiện vẫn tắt máy. Lưu Đại Hữu cũng có chút áp lực, động tác lớn như vậy Tần Mục còn không canh giữ điện thoại, chuyện này khiến Lưu Đại Hữu xử lý như thế nào? Hắn không dám điện thoại tới biệt thự, nhưng hắn biết rõ bên kia là người nào, đây chính là hậu trường của Quản Bình Uyên ah.

Giản Nông nhìn qua Lưu Đại Hữu, hy vọng Lưu Đại Hữu có thể làm chủ thay hắn. Hắn lại không biết trong lòng Lưu Đại Hữu đang suy tư.

Cuối cùng nhất Lưu Đại Hữu vung tay lên, ra lệnh:

- Dựa theo trình tự mà xử trí, làm như thế nào thì làm đi, trước bắt giữ toàn bộ lại đưa đến huyện Thanh Thao. Đúng rồi, người nọ phải giam giữ riêng.

Hắn ngồi trên xe không để lại dấu vết chỉ vào Quản Bình Uyên.

Quản Bình Uyên lúc này như khổng tước rụng lông, hận không thể tìm chỗ nào giấu mặt của mình đi. Hắn ở kinh thành cũng không phải là không tầm hoa vấn liễu, thậm chí còn là thành viên của mấy câu lạc bộ nổi danh, vốn đi vào Thanh Thao này muốn thay đổi phong vị khác, cộng thêm có một tên khoa trương của thành phố dẫn đường, cho rằng như thế nào cũng không thể gặp chuyện không may. Ai ngờ hoàn toàn đụng phải lúc huyện Thanh Thao đả kích tệ nạn, chính mình cứ như vậy lại đâm vào lỗ châu mai tìm chết. Hắn hiện tại hận không thể tìm kẽ đất chui vào, làm sao dám ngẩng đầu lên.

- Quản tiên sinh, Quản tiên sinh.

Âm thanh như mũi kêu truyền vào trong tai. Quản Bình Uyên nghiêng đầu xem xét, tên khoa trưởng sắc mặt tối sầm bên cạnh hắn, nhưng mà y phục mặc rất tốt.

- Sao anh...

Quản Bình Uyên vừa nói câu này thì dừng lại, với tư khoa trưởng một cục trong thành phố, thời điểm bị bắt xấu hổ hắn tự nhiên sẽ không biểu lộ thân phận của mình, nếu không sẽ lưu lại trò cười.

- Quản tiên sinh, tôi đã thông tri cho cục trưởng. Sau khi tiến vào cục công an Thanh Thao thì anh không nên nói cái gì, ngày mai rất có cục trưởng sẽ bảo vệ cho anh ra ngoài.

Khoa trưởng dựa theo phân phó của Lưu Đại Hữu thấp giọng nói với Quản Bình Uyên. Có thể làm người tâm phúc của Lưu Đại Hữu, năng lực của khoa trưởng này vẫn có, nếu không cũng sẽ không bị Lưu Đại Hữu sai khiến làm chuyện này. Dùng cách nói của Lưu Đại Hữu thì bọn họ không phải âm Quản Bình Uyên, nếu Quản Bình Uyên không phá vỡ vỏ trứng thì con ruồi dù có lợi hại cũng không có biện pháp với hắn.

Quản Bình Uyên gật gật đầu, trong mắt của hắn hơi loạn, hắn không nghĩ mình bị người ta thiết kế bẩy rập, chỉ có thê cảm giác huyện Thanh Thao đả kích tệ nạn quá trùng hợp, làm cho hắn ngậm bồ hòn mà im lặng, có khổ không nói nên lời.

Lưu Đại Hữu thấy khoa trưởng đi tới sau lưng Quản Bình Uyên thì mỉm cười trong xe, sau đó nhỏ giọng nói với Giản Nông:

- Chuyện này càng ít người biết rõ càng tốt, đừng cho người lấy tin tức của hắn.

Nói xong lại lo lắng dặn dò một câu:

- Thả Triệu khoa trưởng ra.

Giản Nông gật gật đầu, tự nhiên cũng chú ý. Bận rộn bên này, Lưu Đại Hữu cân nhắc một chút nói chuyện với Trương Thúy một câu, liền dẫn theo thủ hạ quay về. Hắn chỉ làm ra tư thái mà thôi, căn bản không cần Lưu Đại Hữu xen vào.

Cùng lúc đó Tần Mục và Cừu Tiểu Thiền thỏa mãn thể xác và tinh thần của nhau, áp lực mấy tháng, tương tư và hiểu lầm, tất cả vào buổi tối hôm nay trong khu phát triển hai người đã thẳng thắn với nhau.

Tần Mục thấp giọng thở dốc nghe tiếng rên rỉ của Cừu Tiểu Thiền. Tần Mục và Cừu Tiểu Thiền chơi mấy chiêu mới, trên mặt Cừu Tiểu Thiền lúc này vô cùng thẹn thùng và khoái cảm dễ hịu.

- Anh ở đây ăn riêng như vậy, sẽ không sợ đại tỷ bảo anh nộp thế lương thực sao?

Cừu Tiểu Thiền dùng móng tay bấu vào lưng Tần Mục, động tác cuồng dã này tạo ra vô số huyết ngấn trên lưng Tần Mục.

Tần Mục lúc này vừa vuốt ve Cừu Tiểu Thiền, một bên cười nói:

- Khả năng mọi người không biết, kỳ thật anh với cô ấy, nói như thế nào đây...

- Đạo nghĩa hay là trách nhiệm?

Cừu Tiểu Thiền nhíu mày một cái, kinh hoàng kêu lên:

- Không được, không thể đi chỗ đó, đó là đường bộ. [*ai hiểu đường bộ không? =))]

Tần Mục thoải mái cười ha hả, động tác càng mạnh hơn khiến Cừu Tiểu Thiền trợn trắng mắt, run rẩy nói ra:

- Cũng không biết anh lấy tinh lực như thế nào, đã mấy lần rồi, anh tha em đi. Ai nha...

Tiếng rên rỉ cao ngất, giống như một dòng suối nhỏ róc rách chảy vào trong tai Tần Mục, giống như tiếng chuông ngân nhỏ, làm cho Tần Mục cảm thấy dục vọng rất thỏa mãn, nhìn thấy bờ mông của Cừu Tiểu Thiền đỏ hồng vì ma sát càng cảm thấy khoái ý, ôn nhu nói:

- Tiểu Thiền, sinh con cho anh!

Cừu Tiểu Thiền cũng trải qua Tần Mục tẩy lễ nên toàn thân run lên, hôm nay nghe được Tần Mục nói một câu thâm tình, lập tức kích động muốn ôm chặt Tần Mục. Một nam nhân hy vọng một nữ nhân sinh con cho mình, một nữ nhân nguyện ý vì một nam nhân sinh con cho hắn, còn có lời gì thâm tình êm tai hơn không?

- Anh là đồ khốn nạn...

Cừu Tiểu Thiền cảm thụ kích động của Tần Mục, cũng không biết khí lực từ đâu xoay người đẩy Tần Mục xuống giường, sau đó bày thân thể lõa lồ của nàng ra trước mặt Tần Mục.