Thanh Quan

Chương 583-584: Tận lực không dính vào bẫy rập phấn hồng




Vậy phải nói chuyện với Niếp Vinh Bình rồi. Vạn Hữu Niên như có điều suy nghĩ nghĩ đến tới.

Thời điểm này Tần Mục mang theo một nữ nhân trẻ tuổi phong độ tới. Đám người Kim Hi Nhi cũng không nhận ra nàng, Quản Bình Uyên con mắt sáng ngời. Từ trên người nữ nhân này Quản Bình Uyên nhìn thấy nét ung dung giỏi giang, toàn thân tràn ngập cảm giác đại khí, toàn thân tràn đầy tự tin, lập tức khiến trái tim Quản Bình Uyên hơn ba mươi tuổi cũng phải dao đông mạnh mẽ.

Trên bàn hội nghị dài, Tần Mục ngồi hơi nghiêng, bên kia là Kim Hi Nhi Phác Khóa Trường cùng phiên dịch, Quản Bình Uyên cùng với nữ nhân thần bí ba người ngồi một khu, Tần Mục khẽ cười lên.

Hắn đầu tiên giới thiệu nữ nhân thần bí này chính là chủ tịch tập đoàn Vạn Yến Chu Tiểu Mai, hai nhóm người khác cảm thấy áp lực lớn..

Sau lưng nữ nhân này là tập đoàn thật sự quá lớn. Người khác không biết nhưng Tam Tinh trên thị trường quốc tế biết rõ tập đoàn Vạn Yến chủ tịch Chu Tiểu Mai này chính thủ hạ tinh anh của chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, tuy tạp đoàn Vạn Yến không có đánh ra danh nghĩa tập đoàn Hoa Hạ nhưng mà tập đoàn Hoa Hạ khẳng định ở sau chống lưng cho. Quản Bình Uyên cũng nghe qua tập đoàn Vạn Yến này, nhưng thật không ngờ chủ tịch lại là nữ nhân đầy dụ hoặc như vậy, trên mặt lập tức mang theo nụ cười nghiền ngẫm, con mắt tràn ngập khiêu chiến.

Phác Khóa Trường nghe Tần Mục giới thiệu xong thì trực tiếp nói thẳng:

- Tần bí thư, không biết Chu chủ tịch tới nơi này là việc công hay việc tư? Nếu như là việc tư thì tôi nghĩ chúng tôi nên rời phòng mới tốt.

Tần Mục cười rộ lên, hắn nói thẳng như vậy bớt phiền toái cho mình, liền cười nói:

- Nếu Tam Tinh cùng Hoa Khang đã có hứng thú với Tư Lạc Ngõa, như vậy cũng không ngại gia tăng một nhà nữa. Tất cả mọi người mang kế hoach nói ra một lần, chúng ta cũng dễ lựa chọn.

Hắn vừa mới dứt lời trong lòng Quản Bình Uyên cùng Phác Khóa Trường chấn động. Tập đoàn Vạn Yến chính là tài trợ do Tần Mục tự mình kéo tới, vậy thì có tình hữu nghị tư nhân rất tốt với nữ chủ tịch này, lúc này đẩy ra thì nói rõ Tần Mục sẽ không sợ người khác nói ra vào sao? Chỉ cần định đối tượn hùn vốn là tập đoàn Tam Tinh, lời ong tiếng ve sẽ nhỏ nhất, nhất là Tần Mục chỉ là bí thư huyện ủy, trên quyền lực còn chưa đủ ngăn tin đồn a.

Huống chi Tô Ký Bắc cùng Niếp Vinh Bình bên kia cũng ăn tiền của mình rồi. Khóe miệng của Quản Bình Uyên lập tức sáng lên, tươi cười giống như con báo săn mồi nhìn qua Chu Tiểu Mai xinh đẹp ưu nhã.

Chu Tiểu Mai đi vào thành phố Đằng Long mục đích cũng không phải là muốn hùn vốn làm cái gì, đây là quân cờ do Tần Mục dùng chấn nhiếp mà thôi. Hắn không muốn lại vận dụng tài chính của tập đoàn Hoa Hạ, mục tiêu của nó là thế giới, mà không phải xoắn xuýt trong Trung Quốc là thị trường chưa thành thục này. Tuy loại thị trường này thích hợp đầu cơ nhiều tiền, nhưng Tần Mục cuối cùng không phải thương nhân thuần túy, mục tiêu hắn xuất phát chính là dùng tài chính của tập đoàn Hoa Hạ để đạt được ảnh hưởng tới con đường làm quan của hắn, chỉ là quân cờ chứ không phải lão soái.

Quản Bình Uyên rất hứng thú đứng lên thò tay với Chu Tiểu Mai, tự giới thiệu:

- Chủ tịch tập đoàn Vạn Yến Chu đổng, tôi là xí nghiệp Hoa Khang Quản Bình Uyên, thật cao hứng khi gặp cô.

Dựa theo nhận thức của Quản Bình Uyên thì Chu Tiểu Mai còn trẻ như vậy có thể mang Vạn Yến mua bán lớn như vậy, khẳng định có con đường của mình, chắc cũng nghe qua tên của Quản Bình Uyên rồi. Ai nghĩ đến Chu Tiểu Mai căn bản không có đứng lên, càng không có lễ phép duỗi bàn tay nhỏ ra với Quản Bình Uyên, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó qua đầu nhìn qua Tần Mục nói ra:

- Tần bí thư, tôi muốn bàn vấn đề hùn vốn của Tư Lạc Ngõa, tập đoàn Vạn Yến chúng tôi may mắn về ưu thế địa lý và tài chính, từ điểm này Tần bí thư có lẽ rõ ràng nhất.

Sắc mặt Quản Bình Uyên lập tức xanh trắng một hồi, xấu hổ giữ nguyên tư thế khom người, trên mặt của hắn lúc nóng lúc lạnh, toàn thân có cảm giác không thoải mái. Đây là vẻ mặt a, là nhục nhã trần trụi, bản thân mình tỏ vẽ rồi, ai nghĩ đến Chu Tiểu Mai người ta căn bản là xem hắn như không khí. Quản Bình Triều lúc này bàn tay run lên, duỗi không được mà thu cũng không xong, nhìn qua nữ nhân mặc trang phục chức nghiệp màu xanh lam, Quản Bình Uyên không biết nên căm hận Chu Tiểu Mai hay nên thưởng thức nét kiệt ngạo bất tuân của Chu Tiểu Mai.

Trên mặt Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, Chu Tiểu Mai không để lại dấu vết lườm hắn một cái. Nếu như không phải Tần Mục thông tri, cũng hiểu xí nghiệp Hoa Khang là tới đây phá hư, Chu Tiểu Mai cũng không đi làm cái việc cự tuyệt mặt mũi của thương nhân thành công trên thương trường đâu.

Nhìn thấy Chu Tiểu Mai giống như u oán với mình, Tần Mục ho khan một tiếng, âm thanh trầm thấp nói ra:

- Chu chủ tịch, về vấn đề hùn vốn của Tư Lạc Ngõa thì chúng ta đã câu thông trước, hiện tại không nói nhiều. Hoa Khang muốn hùn vốn vào Tư Lạc Ngõa, tất cả mọi người đều là xí nghiệp Trung Quốc, có phải tìm được mục tiêu chung hợp tác hay không?

Tần Mục đột nhiên yếu thế làm cho Quản Bình Triều nghi hoặc không thôi, ngược lại nghĩ tới thủ pháp tựng tiền của mình trong khách sạn với Tô Ký Bắc Niếp Vinh Bình trước mặt Tần Mục, xem ra Tô Nhiếp hai người đã chào hỏi Tần Mục rồi. Trên quan trường rốt cuộc vẫn có nhiều cố kỵ, nếu đã nhận tiền vất vã thì phải tỏa thái độ với người, giải quyết vất vả này. Vấn đề nào tiền có thể giải quyết được thì đó không phải vấn đề khó.

Quản Bình Uyên nhìn qua Tần Mục và nói:

- Có thể hợp tác với tập đoàn Vạn Yến có thực lực là vinh hạnh của chúng tôi.

Mặc dù Hoa Khang có hạu đài, nhưng mà quy mô so với Vạn Yến là dân chơi gặp thứ thiệt, đây là điểm Quản Bình Uyên không thể không thừa nhận, vì vậy càng mong đợi hợp tác với Chu Tiểu Mai, nếu như có thể bắt được trái tim của Chu Tiểu Mai thì Hoa Khang và Vạn Yến hợp lại cũng làm thế giới khiếp sợ.

Trong lòng Quản Bình Uyên đánh tốt bàn tính, trong đầu suy nghĩ mượn mấy chuyện hùng vốn xum xoe Chu Tiểu Mai, con mắt nhìn loạn lên người nữ cường nhân này. Ai nghĩ đến thời điểm hắn đang thỏa mãn thì Chu Tiểu Mai nhẹ giọng cười lên, nói ra:

- Chỉ là nhà xưởng nhỏ thôi mà, Vạn Yến chúng tôi tự tin còn có thể cầm được.

Nhà xưởng đó ba phe nơi này đều cầm được, nhưng mà cầm một xí nghiệp nhà nước lỗ lả mấy năm, mỗi tập đoàn đều có mục đích khác nhau.

Tần Mục hai tay khoanh trước ngực, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Chủ đề đã đến đây hắn phải ngồi xem cuộc vui, ba nhà tất nhiên sẽ sinh ra va chạm với nhau. Cái bánh ngon như vậy ai mà không muốn cắn một cái, vì kế hoạch liên tục bị đả kích, ai cũng không nhịn được.

Tập đoàn Vạn Yến, nói trắng ra là do Tần Mục kêu đến, hoàn toàn dùng để tăng thanh thế. Nhưng mà trước tiên tạo chướng ngại cho Hoa Khang trước, sau đó lại xảo trá tập đoàn Tam Tinh mới tới.

Đáng thương tập đoàn Tam Tinh đã bắt đầu rơi vào trong mắt Tần Mục, đã bắt đầu hành động bị đả kích lần thứ hai, chỉ là Kim Hi Nhi hồn nhiên và Phác Khóa Trường trầm mặc không ngờ tới.

Mấy phương lục đục với nhau, thậm chí nghĩ cách che dấu mục đích của mình.

Nghe Chu Tiểu Mai lên tiếng, Quản Bình Uyên cười rộ lên, nói ra:

- Tục ngữ nói một hàng rào ba cái cọc, một hảo hán ba người giúp, Chu chủ tịch, tập đoàn Vạn Yến có quy mô lớn như vậy, tin tưởng đối với những lời này thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ a.

Quản Bình Triều nói lời này miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, nói cho Chu Tiểu Mai nghe rất rõ ràng, ngươi có thể chơi lớn nhưng đằng sau phải có người, nhưng chúng ta hậu trường cũng rất cứng. Hơn nữa Quản Bình Uyên tự tin cho dù hậu trường sau lưng Chu Tiểu Mai cường đại như thế nào cũng kém xa thân phận hậu duệ gia tộc đỏ.

Chu Tiểu Mai hé miệng cười cười, phản bác nói:

- Đúng vậy a, tập đoàn Vạn Yến chúng tôi có được ngày hôm nay là do quốc gia có chính sách và tạo hoàn cảnh tốt, còn có chính quyền địa phương ủng hộ không nhỏ.

Nói chuyện dĩ nhiên là cẩn thận, trực tiếp dùng lời khách sáo giọng quan, căn bản không nói sau lưng minh có người, làm cho Quản Bình Uyên lúc này cảm thấy vô lực.

Nói xong câu đó Chu Tiểu Mai dùng tay quấn tóc, ngăn cản ánh mắt Quản Bình Uyên nhìn qua mình, dựa thế lè lưỡi với Tần Mục, tỏ vẻ mình học theo Tần Mục.

Tuy Tần Mục nhắm mắt nhưng cũng cảm giác được Chu Tiểu Mai tinh nghịch, khóe miệng tươi cười, trong mắt Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường cảm thấy nụ cười của bí thư huyện ủy này quá quỷ dị.

Quản Bình Uyên bị Chu Tiểu Mai đang quấn tóc phong thái hấp dẫn, nhưng mà lập tức hồi phục lại, mang theo nụ cười khó hiểu:

- Lãnh đạo thành phố Đằng Long vẫn rất xem trọng tập đoàn có thực nghiệp của chúng ta. Vạn bí thư, Tô chủ tịch cùng Nhiếp phó bí thư cũng rất quan tâm chuyện của Tư Lạc Ngõa.

Tần Mục thiếu chút nữa muốn nhổ ra, đây là đời thứ ba của Hàn lão gia tử sao? Tại sao không có tiêu chuẩn như vậy? Nếu Tần Mục không lộ ra át chủ bài của mình, mà là đang đánh mê hồn trận với quan trên. Biểu lộ càng ít càng khiến người ta nghi kỵ, càng khiến đối thủ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chu Tiểu Mai cũng cười rộ lên, nói ra:

- Ba vị lãnh đạo dốc hết tâm huyết kiến thiết Đằng Long phát triển, lo lắng hết lòng, quả thật làm cho người ta khâm phục.

Vẫn là học Tần Mục, trong lời nói dường như rất quen thuộc ba lãnh đạo, lại giống như xuát phát từ giọng điệu tuyên truyền, làm cho sắc mặt Quản Bình Triều càng khó nhìn hơn. Hai lần giao phong lời nói Quản Bình Uyên đều không sờ được chi tiết của người ta, còn không biết gốc rễ của tập đoàn Vạn Yến, chuyện này làm hắn khó chịu.

Nhất là Chu Tiểu Mai lúc này làm ra phong thái như nhân, giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn ánh mắt của Quản Bình Uyên, nếu lộ ra yếu thế trước mặt nữ nhân này hắn còn tư cách gì dùng tư thế mạnh mẽ của nam nhân theo đuổi Chu Tiểu Mai đây?

- Ha ha a, Chu chủ tịch quả nhiên giao du rộng khắp, không ai không biết nha?

Quản Bình Uyên thấy Chu Tiểu Mai dường như có quan trên, liền bắt đầu đánh bài quê quán..

Lúc này Chu Tiểu Mai cũng phát động thế công với Quản Bình Uyên, Tần Mục thủ ở đây không thích hợp, liền cười nói:

- Mấy xí nghiệp của các vị thương lượng trước đi, thành phố Đằng Long chúng tôi phi thường hoan nghênh các vị tới đây đầu tư, Tư Lạc Ngõa đang chờ các vị đầu tư đấy.

Nói xong Tần Mục đứng lên đi ra ngoài.

Chiêu này của hắn làm cho Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường không hiểu, nhưng mà Phác Khóa Trường thấy Quản Bình Uyên đang tranh phong với Chu Tiểu Mai thì thấp giọng nói tiếng Hàn với Kim Hi Nhi, bảo nàng tìm cơ hội hẹn Tần Mục ra nói chuyện, dù sao hai người vẫn quen nhau, Kim Hi Nhi từng qua đêm với Tần Mục đấy, cho dù ngày đó có Ngô Cúc.

Đại tiểu thư người đẹp lời ngọt, có thể đi đầu tư cảm tình nha, Phác Khóa Trường nghĩ như vậy.

Kim Hi Nhi nghe Phác Khóa Trường đề nghị thì khuôn mặt đột nhiên đỏ lên. Nàng không phủ nhận từng vô số đêm nằm mộng nghĩ về Tần Mục, thậm chí vào mỗi sáng nàng đều nghĩ về tư thế oai hùng của Tần Mục tại huyện Tây Bình. Thế nhưng mà làm cho nàng mờ mịt khi đặt tình cảm với Tần Mục đầu tư lợi ích, làm cho Kim Hi Nhi không quen.

- Đại tiểu thư, tuy tập đoàn không hy vọng công nhân trong giờ làm bàn chuyện tư, nhưng mà Tần bí thư là người vô cùng bận rộn, cô xem...

Phác Khóa Trường cẩn thận nói ra, đây cũng là một trong những mục đích chủ yếu đề nghị Kim Hi Nhi đến Trung Quốc, Tần Mục còn trẻ tuổi có thể qua mị lực của đại tiểu thư sao? Tuy nam nhân này đã kết hôn, nhưng mà nam nhân nào không hy vọng ba vợ bốn nàng hầu?

Phác Khóa Trường nói lời này khiến Kim Hi Nhi do dự, Tần Mục thật sự bận nhiều việc. Nàng do dự làm cho Phác Khóa Trường biết rõ mình đã nắm được nhược điểm của Kim Hi Nhi, tăng thêm một câu:

- Nghe nói vợ của Tần bí thư hiện tại đang hôn mê, rất có thể sẽ biến thành người thực vật cả đời.

- Ah!

Kim Hi Nhi vô ý thức kinh hô khiến cho Chu Tiểu Mai cùng Quản Bình Uyên chú ý, nhao nhao đưa mắt nhìn sang nàng. Nàng cuống quít thấp giọng nói xin lỗi, dựa thế chạy ra khỏi phòng hợp.

Phác Khóa Trường nhìn thấy bóng lưng Kim Hi Nhi rời đi thì âm thầm đổ mồ hôi.

Chu Tiểu Mai hai người chỉ nhìn qua Kim Hi Nhi một chút liền không hề để ý, tiếp tục bàn chủ đề của mình, hai người vẫn đang đấu trí, xem ai giành được lợi thế trong nghỉ nửa hiệp này.

- Xí nghiệp Hoa Khang nghiệp vụ chủ yếu là ở kinh thành, Thượng Hải cùng Quảng Châu? Không biết có nhớ lầm phạm vi mở rộng hay không?

Chu Tiểu Mai mỉm cười hỏi thăm, kỳ thật đã nhanh chóng nhớ biểu đồ phân bố của xí nghiệp Hoa Khang.

- Kinh thành, Thượng Hải, Quảng Châu thuộc về ba khu vực quan trọng của Trung Quốc, nắm giữ nơi này có thể mở rộng ra bốn phía.

Quản Bình Uyên đã tính trước nói ra, hoàn toàn không biết mình đã tiến vào bẩy rập phấn hồng do Chu Tiểu Mai đào sẵn rồi.

Sắc mặt Hàn Băng hơi âm trầm ngồi trong quán cà phê, đối diện là Quản Bình Triều cũng với sắc mặt âm trầm.

Hàn Băng cầm lấy thìa đang quấy cà phê của mình lên, chậm rãi nói ra:

- Tần Mục đánh tính toán như vậy?

Quản Bình Triều khinh thường cười một tiếng, không có trả lời, hắn cầm chén cà phê ánh mắt nhìn ra ngoài. Hàn Băng lúc này ánh mắt nặng nề, nói ra:

- Tâm tư của Tần Mục cũng không phải đơn giản đâu.

Quản Bình Triều vốn cảm thấy phiền muộn trong lòng, bị Hàn Băng nói như vậy thì thiếu kiên nhẫn, cười lạnh nói:

- Tần Mục hắn ỷ vào quan hệ với bên kia, nếu không sẽ không kết thân với Tuyết Lăng, lão gia tử bên này nói chuyện cũng có sức nặng, chúng ta đụng hắn một cái cũng không cần phải sợ gì.

Hàn Băng tiếp tục cúi đầu, hắn quấy cà phê và nói:

- Huyện quan không bằng hiện quản, cho dù không có hắn ta thì tràng diện này chúng ta cũng đã thua rồi, cho dù muốn náo tới mức hắn mất chức bí thư huyện ủy cũng đã chậm rồi. Không nghĩ tới lá gan của hắn lại lớn như vậy.