Tập đoàn Tam Tinh bắt đầu hành động, tất cả mục tiêu đều nhắm vào Tư Lạc Ngõa, muốn trong thời gian ngắn cầm nó lại, Tần Mục chính lúc này hai tay đặt lên đầu gối nghe Hàn Tuyết Lăng khóc lóc kể lể là mình không tốt với nàng như thế nào, khi dễ nàng ra sao, loại khả năng thêm mắm thêm muối này vợ chồng Hàn Đại Bình buồn cười nhìn qua Tần Mục, mặc cho Tần Mục đổ mồ hôi trán và xấu hổ.
Hàn lão gia tử sắc mặt âm trầm, Hàn Tuyết Lăng nói một câu thì hấn ân một tiếng, con mắt như dao găm nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Tần Mục đúng là không có phát hiện Hàn Tuyết Lăng là huấn luyện viên đặc chủng ở trong nhà lại đổi trắng thay đen trắng trợn như vậy, nếu lão gia tử nghe lời của nàng thì Tần Mục cân nhắc nên làm thế nào cải thiện quan hệ với đời ba của Hàn gia rồi.
- Tần Mục, nói đi, Tuyết Lăng gả cho anh chứ không phải là nơi cho anh trút giận, là làm vợ của anh đấy!
Hàn lão gia tử hừ lạnh một tiếng, giọng nói trách cứ rất lớn.
- Thực xin lỗi, gia gia, về sau con sẽ chú ý!
Tần Mục còn có thể nói cái gì, cũng không thể ở trước mặt trưởng bối Hàn gia nói Hàn Tuyết Lăng càn quấy đổi trắng thay đen, Hàn Tuyết Lăng người ta đã miệng hạ lưu tình, không có cáo trạng Tần Mục dẫn người khác vào nhà lúc mình hôn mê, Tần Mục ngoan ngoãn thừa nhận thì có gì chứ, chính bởi vì như vậy cũng làm cho Tần Mục trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, đây mới là cảm giác yêu thương người trẻ tuổi nên có, cho dù không hài lòng cũng phải nghe theo trưởng bối.
- Không phải anh nói nhận lỗi là xong, hỏi anh bây giờ giải quyết như thế nào.
Lão gia tử sắc mặt biến hóa ép Tần Mục
Lão gia tử cũng không phải già hồ đồ, cho dù là người ngốc cũng nghe ra Hàn Tuyết Lăng nói rát khoa trương,Tần Mục bất đắc dĩ nói ra:
- Gia gia, mấy ngày nay con nín hỏng rồi, muốn tìm người nói chuyện cũng không có cơ hội, con nhất thời hồ đồ mà thôi. Con cam nguyện chịu đánh và chịu mắng.
Chiêu thức này của Hàn lão gia tử đúng là không ngờ, dựa theo hắn nói Tần Mục khích lệ Tần lão gia tử, Tần Mục tuyệt đối không phải là người dễ dàng, làm sao dễ dàng nhận thua? Lão gia tử chống quải trượng, nói ra:
- Đã biết rõ là sai lầm, tại sao ngươi làm thế với Tuyết Lăng? Nhà của Tuyết Lăng không tốt sao, người nhà của Tuyết Lăng không xứng với anh sao?
Hàn Tuyết Lăng đắc ý nhìn Tần Mục nháy mắt mấy cái, tiếp tục làm nũng với lão gia tử:
- Con mới tỉnh lại hôm qua, cũng không biết nói lời hữu ích với con gì cả.
Khóe miệng Tần Mục mĩm cười, tiểu nha đầu này bây giờ mới lòi đuôi cáo trạng trước, nàng cáo trạng cũng qua hai giờ rồi, tại thời gian nàng không thanh tỉnh không tới một ngày, Tần Mục cho dù rãnh rỗi không có việc gì làm cũng không thể phạm phải hành vi lớn ngập trời nha?
Hàn lão gia tử cũng cười lên ha hả, xoa xoa đầu Hàn Tuyết Lăng, cười nói:
- Nha đầu ngươi nha, cáo trạng trước còn lòi đuôi ra cho người ta bắt, Tần Mục nào có thời gian mà khi phụ con chứ.
Người trong phòng cùng cười ha hả, Hàn Tuyết Lăng thế mới biết Tần Mục tên này thừa nhận sai chính là dĩ biến ứng vạn biến, nhất thời không cao hứng và trừng mắt Tần Mục, sinh ra hờn dỗi.
Thời điểm này Vạn Phương mới tìm được cơ hội nói chuyện với con gái Hàn Tuyết Lăng, nói với nàng vài câu, Hàn Tuyết Lăng mới không cam tâm đi theo Vạn Phương lên lầu hai.
Đợi đến lúc mẹ con Vạn Phương rời đi, lão gia tử mới thu dáng tươi cười, Hàn Đại Bình nói ra:
- Cha, con có cần tránh đi không?
- Lảng tránh cái gì, đây là con rể của con, con cũng ở đây nghe đi, phải nắm rõ thế nào.
Thái độ của lão gia tử khiến Hàn Đại Bình ngồi nửa mông trên ghế.
Tần Mục biết rõ đây là Hàn lão gia tử chuẩn bị dạy mình và Tần Mục, Hàn lão gia tử yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng biết được cái gì đó, Tần Mục cười nói:
- Nãy giờ nghe phê bình, quên rót nước cho gia gia và nhạc phụ.
Nói xong đứng lên pha trà.
Hàn lão gia tử gật gật đầu, nhìn Hàn Đại Bình nói ra:
- Con rể của con không tồi, còn mạnh hơn đám ranh con trong nhà chúng ta.
Hàn Đại Bình vẻ mặt thoả mãn, nhìn qua động tác của Tần Mục đâu vào đấy.
Bọn họ tới đây lần này là thăm Hàn Tuyết Lăng, nhưng cũng không cần giống trống khua chiêng ở thành phố Đằng Long, người khác nói cũng không được gì, Hàn lão gia tử cũng không có xen vào chuyện của bọn họ, chỉ ở Đằng Long tận mắt nhìn xem Tần Mục xử lý tập đoàn Tam Tinh như thế nào, dù sao Tam Tinh cảu Hàn Quốc chính là tập đoàn danh tiếng, Tần Mục sóng gió đề nghị cự tuyệt yêu cầu mua lại của Tam Tinh, đạo lý trong đó bọn họ rõ ràng, cho nên không thể không thận trọng quan sát chỉnh thể bố cục của quốc gia, hoan nghênh xí nghiệp từ bên ngoài tới Trung Quốc đầu tư, Tần Mục ngăn cản thì có chút không chừng mực.
(Thiếu text)
Tần Mục lúc này đang điện thoại cho Lưu Chính Nguyên.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đêm, ngôi sao đầy trời tỏa ra hào quang lạnh lùng.
Tháng tư ở Bắc Liêu thời tiết rất âm áp.
Sáng sớm Tần Mục nhạn được điện thoại của thị ủy, bảo Tần Mục hoả tốc đến đại viện chính phủ. Tần Mục nghe Tả Bình An giọng nói lo lắng, trong nội tâm cũng hiểu chỉ sợ tập đoàn Tam Tinh bên kia đã phái đại biểu tới, thành phố đang muốn đẩy mình ra.
Tần Mục đã sớm chờ ngày hôm nay, cơ hồ tất cả chuẩn bị sẽ vận sức phát động. Hắn đi qua thỉnh an Hàn lão gia tử sau đó lại chào hỏi vợ chồng Hàn Đại Bình, lúc này mới vội vã chạy tới đại viện chính phủ.
Hàn Tuyết Lăng cắn môi nhìn xe của Tần Mục rời đi, quay đầu nhìn qua Vạn Phương nói ra:
- Mẹ, mẹ xem anh ta đi, có tức hay không chứ?
Tần Mục tự nhiên không biết Hàn Tuyết Lăng đang nói bậy sau lưng của mình, lái xe Audi tới đại viện chính quyền. Tả Bình An được Vạn Hữu Niên chỉ thị đứng ở cửa chờ Tần Mục. Hắn thừa dịp này nói cho Tần Mục nghe khí thế của Tam Tinh rất hung, ngay cả cục chiêu thương của tỉnh ủy cũng xuống, xem bộ dáng là không cho Tần Mục sắc mặt tốt.
Đây là đầy đầu tư lớn từ bên ngoài đi, Tần Mục quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu. Tuy bởi vì quan hệ với Vạn Hữu Niên, mà người trong tỉnh ẩn ẩn ủng hộ Vạn Hữu Niên, đối với quyết định của thành phố Đằng Long không có phê bình trực diện, nhưng nếu như đàm phán không đạt thành hiệp nghị, chỉ sợ cấp trên sẽ không hài lòng. Một khi không hài lòng thì Tần Mục đứng mũi chịu sào phải thừa nhận hậu quả.
Tần Mục không ngừng gật đầu, nghe Tả Bình An lộ ra tin tức nhỏ giọng hỏi:
- Vạn Yến bên kia phái người tới chưa?
Tả Bình An lắc đầu nói ra:
- Bên kia đã tới rồi, căn bản không có động tĩnh gì. Anh nói thời điểm này bọn họ gây loạn là thế nào?
Trong thanh âm hơi trách cứ, hắn cũng biết rõ Tần Mục cùng Vạn Yến khẳng định có chuyện ẩn trong đó.
Tần Mục cười nói:
- Mấy đầu lĩnh của bọn họ không phải người an phận, chuyện gì cũng ưa thích chọc vào một cước.