Hai người tách ra nhanh chóng nên bác sĩ đi ra ngoài không phát hiện cái gì. Tần Mục cố gắng đè nén xúc động trong lòng, làm cho động tác của mình tự nhiên mà vững vàng, đi đến trước mặt bác sĩ và vươn tay ra, âm thanh trầm thấp nói ra:
- Bác sĩ, vất vả các vị!
Hắn không có hỏi thăm tình huống Hàn Tuyết Lăng, ngược lại chỉ ân cần thăm hỏi bác sĩ, đây là thói quen quan trường. Bác sĩ sững sờ, Tần Mục biểu hiện hoàn toàn vượt qua biểu hiện của gia đình bệnh nhân, trong nội tâm cảm giác Hàn Tuyết Lăng bị xa lánh, ngẩng đầu lên đang muốn nói vài lời, lại nhìn thấy Tần Mục tuy đang nói chuyện với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn vào trong phòng.
Loại biểu hiện này mới làm bác sĩ hòa hoãn, cười vỗ vỗ vai Tần Mục, nói:
- Đã tỉnh lại. Bởi vì cô ta hôn mê trong thời gian dài, hiện tại trí nhớ còn đứt đoạn, cho nên không chịu nổi kích thích quá nhiều. Tôi thấy thế này, không bằng tìm nữ nhân đi vào tâm sự với cô ấy, chúng ta đi chuẩn bị ít dược phẩm.
Ánh mắt Tần Mục nhìn qua Hàn Tuyết Lăng nằ trên giường. Tiểu nha đầu này giống như không nhớ rõ vừa đạp Tần Mục một cái, trông thấy ánh mắt Tần Mục nhìn qua, khóe miệng cong lên, duỗi tay phải ngoắc hắn vào..
Mặc dù Tần Mục hiện tại phi thường muốn nói chuyện với Hàn Tuyết Lăng trò, nhưng mà hắn không thể xem nhẹ đề nghị của bác sĩ, bởi vì bác sĩ nói là có đạo lýliền gật gật đầu bảo Chu Tiểu Mai đi vào trò chuyện với Hàn Tuyết Lăng. Hắn đi theo bác sĩ.
Chuyện sau đó Hàn Tuyết Lăng uống thuốc xong, do Chu Tiểu Mai nói chuyện với nàng. Cừu Tiểu Thiền bởi vì còn chưa quen Hàn Tuyết Lăng, chỉ có ngoan ngoãn trốn trong phòng, Chu Tiểu Mai cũng đi qua dặn dò nàng, bảo nàng ngàn vạn đừng xuất hiện, Hàn Tuyết Lăng hiện tại đúng là không thể bị kích thích gì.
Sau khi làm xong tất cả, Tần Mục cũng đổ đầy mồ hôi, chạy vào nhà tắm tắm cho hết, lại ngâm nước thời gian ngắn cảm thấy lửa nóng giảm đi, lúc này mới mặc quần áo đi tới phòng khách, nhìn thấy đã là một giờ sáng, suy nghĩ một chút gọi điện cho Cừu Tiểu Bằng.
Cừu Tiểu Bằng trước mắt còn bị nhốt ở kinh thành, lão gia tử bắt Tần Mục báo cáo về xong cũng không có quát lớn với Tần Mục, cũng không có bảo Cừu Tiểu Bằng trở về, chỉ nói Cừu Tiểu Bằng ở trong kinh thành chờ, chuyện này làm Tần Mục có chút nghi hoặc. Nhưng lão gia tử thân kinh bách chiến, an bài như vậy tự nhiên là có đạo lý, cũng không có tận lực hỏi thăm.
Cừu Tiểu Bằng nghe xong âm thanh có chút khàn khàn, xem bộ dáng là đang ngủ tỉnh lại. Tần Mục dặn dò Cừu Tiểu Bằng phải mau trở về, có một số việc cần Cừu Tiểu Bằng tham gia. Hắn đặt quyết tâm an bài cho Cừu Tiểu Bằng công tác không tệ, vừa vặn thừa dịp này đẩy hắn ra cùng đàm phán với tập đoàn Tam Tinh, đây chính là môi trường rèn luyện người. Nếu đã khiêng cờ của Tần Mục thì hiện tại cũng nên dùng, tự nhiên cũng nên an bài người nhà.
Cừu Tiểu Bằng đáp ứng, Tần Mục nói tin tức Hàn Tuyết Lăng đã tỉnh cho Cừu Tiểu Bằng nghe, bảo Cừu Tiểu Bằng lấy đây là lý do quay về, nói Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng cần dùng xe, người khác lái xe Tần Mục lo lắng. Đương nhiên Tần Mục sẽ gọi điện báo cáo cho Tần lão gia tử chuyện xảy ra ở đây.
Trong khoảng thời gian này Cừu Tiểu Bằng rèn luyện cũng không tệ, nghe được Tần Mục nói vậy thì nhanh chóng lĩnh hội.
- Tần ca, bên kia có đại động tác sao?
Tần Mục cười lên, nói ra:
- Tiểu Bằng ah, trở về đi, có trọng trách cho cậu làm đấy.
Cừu Tiểu Bằng đi theo Tần Mục thời gian đủ dài, tự nhiên biết rõ "Trọng trách" là có ý nghĩa gì, đây là chuẩn bị giao thực quyền cho hắn. Nhưng mà hắn cũng có chủ ý, chỉ cần vị trí Tần Mục tăng lên thì hắn theo bên người Tần Mục còn mạnh hơn làm bí thư chủ tịch huyện gì đó. Tần Mục nói an bài công tác cho Cừu Tiểu Bằng nhưng mà Cừu Tiểu Bằng đặt quyết tâm, tuyệt đối phải ở bên cạnh Tần Mục.
Cúp điện thoại xong Tần Mục bưng chén trà lên, uống một ngụm, liền nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra sau đó, thân thể chậm rãi nghiêng qua ngủ đi trong mệt mỏi.
Sáng ngày thứ hai, Tần Mục tỉnh lại trong ghế sa. Ngày hôm qua Chu Tiểu Mai thấy hắn mệt mỏi thiếu ngủ, cũng không có đánh thức hắn, lấy cái chăn trong phòng ra đắp lên người Tần Mục.
Hàn Tuyết Lăng đã ngủ rồi, hai gã bác sĩ ngồi ở ghế trước cửa ra vào, thấy Tần Mục đi lên thì nói tình hình của Hàn Tuyết Lăng cho hứn nghe. Nàng hôn mê thời gian dài, hôm nay bỗng nhiên tỉnh lại cần phải lấy tu dưỡng làm chủ, ăn thức ăn lỏng là tốt nhất.
Tần Mục tạ ơn một tiếng, cũng không có đưa bao lì xì gì đó, chuyện này nên cho Chu Tiểu Mai làm, Tần Mục không thể làm chuyện này được, chỉ có thể nói cảm tạ bên miệng.
Bởi vì người của tập đoàn Tam Tinh còn chưa tới tỉnh thành, cho nên Tần Mục hiện tại chẳng khác gì người rãnh rỗi. Hắn rỗi rãnh cho nên hiện giờ Hàn Tuyết Lăng tỉnh lại, càng phải không thể vì chuyện gia đình mà không quan tâm công việc, cho nên quyết định đi thị ủy một chuyến, lại gặp mặt Vạn Hữu Niên, nói kế hoạch của mình cho Vạn Hữu Niên nghe, an ổn tâm thần của Vạn Hữu Niên.
Bí thư huyện ủy ổn định tâm thần cho bí thư thị ủy, trong đó có một chút kỳ diệu. Kỳ thật Tần Mục cũng biết nói kế hoạch cũng không quan hệ gì, chủ yếu là bản thân mình tỏ thái độ mà thoi, gặp chuyện không may thì Tần Mục hắn phải ôm xuống, kiên quyết không thể cho bí thư thị ủy ôm được.
Hắn quay về nhà ăn điểm tâm của Chu Tiểu Mai. Tần Mục cảm thấy kỳ quái, nhìn qua hai bên, hỏi:
- Ân, Tiểu Thiền còn chưa dậy sao?
Chu Tiểu Mai thở dài, nói ra:
- Anh ngủ quá mê man. Buổi sáng Tiểu Thiền muội tử đã thu thập đồ vật đi tới khu phát triển rồi.
Tần Mục giật mình, mặt không đổi sắc gật gật đầu, chỉ a một tiếng. Cừu Tiểu Thiền hình như làm ra chút chuyện, có một số việc không thể phá hư quy củ, nếu ở trong quan trường thì chỉ sợ không có trái ngon mà ăn. Cho nàng bình tĩnh một thời gian ngắn cũng tốt, Tần Mục nghĩ vậy cũng ăn bánh quẩy.
Sắc mặt Chu Tiểu Mai phức tạp nhìn qua Tần Mục, nàng biết rõ mình cũng phải rời đi. Hàn Tuyết Lăng tỉnh lại thì Tần Mục tự nhiên phải thông tri song thân ở kinh thành, Chu Tiểu Mai ở lại trong biệt thự này không thích hợp. Lúc trước còn có thể dùng chiếu cố Hàn Tuyết Lăng làm ngụy trang, hôm nay Hàn Tuyết Lăng đã không cần chiếu cố, Tần Mục cũng không có lên tiếng giữ lại, nàng ở lại chỗ này quá xấu hổ.
Cho nên Chu Tiểu Mai do dự một chút, nói ra:
- Nước Mỹ bên kia còn có chút việc, có khả năng qua mấy ngày em sẽ rời đi.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua Chu Tiểu Mai, gật đầu nói:
- Ân, nên mang cho Douglas một ít đặc sản của Trung Quốc chúng ta, anh và anh ta còn có chút sinh ý chưa bàn xong.
Tần Mục nói là lời ở bên Nam Phi, Chu Tiểu Mai cũng biết một ít, nàng cắn môi, nhịn xuống khổ sở trong lòng, nhỏ giọng hỏi:
- Cái kia, chúng ta...
- Tiểu Mai!
Tần Mục nói:
- Đợi anh an bài tốt chuyện ở bên đây, anh sẽ đi nước Mỹ. Anh thấy chuyện đó nên cho trợ lý đặc biệt của anh tham dự, em thấy thế nào?