Tần Mục tiếp tục nói:
- Diệp Thạch Bình đã đánh vỡ thông thường lúc trước, thận trọng nhưng lại có nắm chắc trong năm năm tăng từ huyện lên cấp thành phố, đó là mục tiêu của huyện Thanh Thao, anh ta lưu lại nội tình quá tốt. Chính vì vậy đây là tình huống chúng ta phát lực, theo phán đoán của tôi thì trong ba năm sẽ tăng lên. Lão Điền ah, huyện Thanh Thao trải qua chuyện lần này cũng có thể nói là một cơ hội, chúng ta phải mang ánh mắt xa hơn, càng nhập tâm vào thì chúng ta có thể nhanh chóng dễ dàng tìm ra biện pháp, cán bộ chỉ cần có thể làm thì vàng cũng sáng, còn tốt hơn vị mai một.
Tần Mục đúng là có ý tứ nhắn nhũ bên trong, Điền Phúc Lượng không phải nghe không hiểu. Có thể huyện Thanh Thao năm nay mới vừa đổi bí thư, nếu như Tần Mục thực sự rời đi thì chắc chắn là do cấp trên điều động, cho nên cục diện chính trị của huyện Thanh Thao sẽ bất ổn, chẳng lẽ định phó mặc sao? Nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Tần Mục thì Điền Phúc Lượng đột nhiên hiểu được, chuyện xảy ra mấy ngày nay sợ chính là thủ đoạn Tần Mục tiếp nhận nhân thủ, rất rõ ràng Điền Phúc Lượng thắng được, mà Hà Quang Viễn bị loại bỏ.
Điền Phúc Lượng không biết suy đoán của mình có chuẩn xác hay không, nhưng mà suy nghĩ này nhanh chóng nảy mầm và thành hình. Ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn qua Tần Mục, nói ra:
- Tần bí thư, ý của ngài chính là bước chân của chúng ta có thể phóng lớn hơn đúng không?
Tần Mục khẳng định gật gật đầu, nói ra:
- Bước đi phải lớn một chút, đó là phải, nhưng cũng phải cẩn thận, không nên mù quáng và bước đi tùy tiện. Chỉ cần suy nghĩ phát triển cho huyện Thanh Thao thì không nên đi theo đường tả đạo, Thanh Thao tất nhiên có thể dùng phong cách của mình nắm giữ khí hậu của thành phố Đằng Long.
Nói xong câu đó Tần Mục đứng lên, từ phía sau trong tủ lấy một cặp văn kiện đưa cho Điền Phúc Lượng nói ra:
- Lão Điền, quay về đọc phần văn bản này cẩn thận, chúng ta còn phải đi rất dài.
Điền Phúc Lượng mở văn kiện ra và nhìn thấu dấu đỏ chói trong văn kiện thì ngay lập tức đóng nó lại, nói ra:
- Tần bí thư, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiên cứu kỹ.
Tần Mục gật gật đầu, hai người lại nói một ít bố cục chỉnh thể và hướng phát triển trong tương lai, Điền Phúc Lượng sau đó rời khỏi phòng.
Hai người đã đạt thành nhất trí, Tần Mục sẽ im lặng trong khoảng thời gian này, Điền Phúc Lượng toàn tâm toàn ý ủng hộ Tần Mục. Tần Mục cũng hứa hẹn sẽ giúp Thanh Thao đánh vững trụ cột phát triển. Tần Mục cười lên, cảm giác mình tâm tư cả ngày đặt ở phương diện huyện Thanh Thao, sau đó mang yên ổn cho Thanh Thao, Tần Mục cảm thấy mình trở nên quá giả. Đã bắt đầu mang quyền lực quá độ chuyển giao cho Điền Phúc Lượng, chính mình cũng được nhẹ đi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn bây giờ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi. Tần Mục hút thuốc và đọc sách.
- Tần bí thư, ngài khỏe chứ, tôi là Trương Lệ Na ah, không biết có thời gian rãnh hay không?
Trương Lệ Na giống như âm hồn bất tán, không ngừng điện thoại tới. Sau tao ngộ đêm hôm đó, Trương Lệ Na xoắn xuýt thời gian thật dài, nàng cũng phát hiện Thanh Thao đang vào thời điểm thay máu cán bộ, nhưng tập đoàn Tam Tinh đã tới tỉnh thành, vì lợi ích của mình phải cố gắng tranh thủ mới được.
Tần Mục nhíu mày, nhìn nữ nhân Trương Lệ Na này và chán ghét từ đáy lòng. Xem nàng không phải người không chừng mực, thái độ của mình cũng kiên định, tại sao cứ làm phiền mãi.
Tần Mục cầm điện thoại cười nói:
- Trương quản lý ah, thực xin lỗi, hẹn người ta câu cá, hôm nào đi.
Tần Mục lại cự tuyệt, Trương Lệ Na cảm giác mị lực của mình hình như chưa đủ. Tuy nàng đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn cảm thấy mình vẫn thanh xuân tràn đầy, toàn thân tràn ngập hương vị nữ nhân thành thục, Tần Mục là đàn ông trẻ tuổi không có mắc câu, điều này làm cho nàng cảm giác thất bại. Trương Lệ Na khẽ cắn môi, cười một tiếng, hỏi:
- Câu cá là hoạt động nghệ thuật nhàn nhã, không biết Lệ Na có vinh hạnh cùng học tập với Tần bí thư không?
Đối với biểu hiện của Trương Lệ Na, Tần Mục với tư cách là bí thư huyện ủy cảm thấy không được tự nhiên, dù sao người ta nắm tài nguyên trong tay, một khi đến Thanh Thao góp thêm viên gạch thì Tần Mục cũng gia tăng chiến tích, nếu lại cự tuyệt thì chính là Tần Mục bất cận nhân tình. Kỳ thật hiện tại thời tiết còn chưa trở nên ấm áp, câu cá cần phải phá băng. Tần Mục do dự nói ra:
- Vậy cũng có chút không tốt, trời đông giá rét, bảo Trương quản lý là đại nhân vật đi ra ngoài chụi gió sương, có chút nói không qua.
Nghe Tần Mục nói vòng qua vòng lại trống không, Trương Lệ Na lập tức rắn đã trúng côn, cười nói:
- Phá băng thả câu cũng là chuyện nho nhã, Lệ Na còn sợ ảnh hưởng nhã hứng của Tần bí thư đấy.
Tần Mục cười rộ lên, nói cho Trương Lệ Na chính là mình muốn đi tới sông Áp Lục. Trương Lệ Na đáp ứng và nói mình sẽ chuẩn bị.
Tần Mục lắc đầu, cầm điện thoại gọi cho Lưu Chính Nguyên, hỏi hắn có thời gian hay không. Mấy ngày nay Lưu Chính Nguyên nghe nói trong huyện Thanh Thao có mưa bão, cũng có chút bận tâm, nghe Tần Mục trong điện thoại cởi mở mời mình đi tới sông băng giá lạnh thả câu, lập tức tâm tình buông lỏng, gọi điện thoại thông tri cho em vợ Hứa Quân chuẩn bị mấy cần câu tốt nhất.
Từ khi Tần Mục chân trụ anh em Hứa Quân xong, Hứa Quân từ chỗ đám hồ bằng cẩu hữu nghe ngóng về Tần Mục. Đừng nói Tần Mục có truyền thuyết trong dan gian rất nhiều, trong huyện Lan Trữ làm ra nhiều đại thủ bút, tại huyện Thanh Thao càng khiến người ta bàn tán say sưa. Những truyền thuyết này khiến Hứa Quân hiểu rõ nhân vật anh rễ nói là i, lập tức cẩn thận từng li từng tí, mấy ngày nay cũng thành thành thật thật chạy đến Tư Lạc Ngõa đi làm khiến Lưu Chính Nguyên cũng trố mắt nhìn, không biết Hứa Quân phát bệnh gì, từ tên du thủ du thực biến thành điển hình công tác, đúng là khiến người ta không cách nào thích ứng.
Vừa mới gọi điện thoại cho Lưu Chính Nguyên, tiếng chuông lại vang lên, lần này là Giản Nông điện thoại tới, hắn nghe nói mình tăng chức, lại còn nắm phương hướng phát triển của Thanh Thao, trong tay nắm quyền lực trọng yếu, đây chính là điểm Giản Nông nghĩ mãi không rõ. Đồng thời Tần Mục tăng chức cho vợ Giản Nông cũng bị không ít người biết, cộng hai chuyện mà tính thì như thế nào cũng phải mời Tần Mục ăn bữa cơm, sau đó tặng quà cảm tạ.
Tần Mục nghe Giản Nông mời mình ăn cơm thì cười rộ lên, nói ra:
- Giản cục trưởng ah, đây không phải chuyện mình Tần Mục tôi, mọi người cùng tuyển cử ra, tôi không dám kể công.
Giản Nông biết rõ Tần Mục đang khiêm tốn, Thanh Thao thay đổi không thể nào không có công của Tần Mục, người khác không biết nhưng Giản Nông lại biết rất rõ ràng. Cường thế nâng Giản Nông thượng vị, Tần Mục thậm chí còn sắm vai nhan vật phản diện, điểm này khiến Giản Nông càng cảm kích, nói với Tần Mục:
- Tần bí thư, chỉ là ăn cơm ở nhà, không coi vào đâu cả, về sau còn phải nhờ Tần bí thư chỉ điểm, hướng dẫn nhiều hơn.