Thanh Quan

Chương 549: Tần Mục lo lắng (2)




- Đi với em ra ngoài, bị người nhìn thấy sẽ phải gánh chịu tội nghiệp quan cấu kết đi.

Chu Tiểu Mai chợt đỏ mặt, có chút mất tự nhiên nhìn ra ngoài.

Tần Mục đi tới bên cạnh nàng, nói:

- Ai quy định đã làm quan thì không thể có tình riêng tư sao? Huống chi quan hệ giữa chúng ta có lấy ra ngoài cũng không ai nói bậy bạ được gì.

Những lời này nói đúng trong lòng Chu Tiểu Mai, nàng thật sự hi vọng quan hệ càng tiến thêm một bước, nghe Tần Mục nói như vậy nhất thời không còn ý nghĩ muốn ra ngoài, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Thôi đi, đầu lưỡi đè chết người, anh không sợ em còn sợ đâu, chuẩn bị ăn cơm.

Nói xong quay người bước nhanh xuống lầu, lưu lại Tần Mục vẻ mặt mờ mịt.

Bữa cơm thật nặng nề, Tần Mục không ngừng nhìn Chu Tiểu Mai, nàng lại quan sát hắn, tầm mắt không ngừng giao nhau, lại có chút không được tự nhiên. Cuối cùng Chu Tiểu Mai không nhịn được xì một tiếng bật cười, nói:

- Anh có cảm thấy khó chịu không đây, có lời cứ nói.

Tần Mục cười bảo:

- Tiểu Mai tỷ không cho nói tôi làm sao có lá gan này đây.

Hai người nhìn nhau, Tần Mục ngại ngùng cười nói đã ăn xong, đi ra phòng khách mở ti vi.

Chu Tiểu Mai ở trong bếp thu dọn chén bát, Tần Mục nhận được điện thoại của Cao Phái, hắn nói với Tần Mục chuyện Cao Bằng đã được nhâm mệnh làm phó chủ tịch huyện ở địa phương, dặn Tần Mục có thời gian liên hệ với Cao Bằng, anh em một nhà cùng tiến cùng lui.

Tần Mục nghe Cao Phái nhắc tới địa danh kia, trong lòng khẽ run rẩy. Đó là khu vực mà sông Trường Giang chảy qua ở phía nam, nếu hắn không nhớ lầm, sang năm địa phương kia phải nghênh đón lũ lụt thời kỳ đỉnh phong, đây chính là một lần tai nạn khá lớn.

Tần Mục cảm giác trong miệng chua xót, hắn biết rõ năm sau nơi đó sẽ có tai họa ngập đầu, nhưng lại không cách nào nói ra miệng, hắn vắt óc tìm từ, nói:

- Dượng, thất ca lấy danh nghĩa thư ký tỉnh ủy đảm đương phó chủ tịch huyện không khỏi có chút không biết trọng nhân tài.

Cao Phái cười nói:

- Đây là giai đoạn tất nhiên thôi, nó không sánh bằng cháu, cháu là hoàn toàn dựa vào lực lượng của mình từ cơ sở đi tới, có một số việc nó còn phải cân nhắc thể hội, chức vị thấp một chút cũng không có gì, dù sao chỉ cần làm ra thành tích là được.

Tần Mục nhất thời lo lắng ngổn ngang, sau khi cúp điện thoại vẫn rầu rĩ không vui. Ngay lúc hắn còn đang lo lắng cho tiền đồ của Cao Bằng, đột nhiên một cái tên nảy sinh trong đầu của hắn.

Quách Thiếu Đình! Người này từng có chút ma xát sau đó trở thành bạn của Tần Mục, hiện tại hình như đang làm việc trong phòng đốc tra tỉnh ở địa phương của Cao Bằng. Tần Mục nghe nói trải qua chuyện ở Lan Trữ, Quách Thiếu Đình làm việc trầm ổn hơn rất nhiều, thậm chí ở địa phương hắn đi làm còn treo tranh chữ của dân chúng Lan Trữ ký tên, mỗi khi rảnh rỗi vẫn ưa thích đứng trước tranh ngắm nghía những chữ ký đó.

Nếu muốn Quách Thiếu Đình nhúng tay, đầu tiên phải thám thính ý tứ của Cao Bằng một chút. Đối với vị thất ca này, Tần Mục hiểu biết không được rõ ràng, nhưng từng đảm nhiệm chức thư ký trong tỉnh ủy, ánh mắt cùng tâm tính hẳn không sai. Tần Mục cúp điện thoại với Cao Phái xong, gọi cho Cao Bằng. Chu Tiểu Mai vừa nhô đầu nhìn ra, thấy Tần Mục đang vội lại rút trở vào.

Điện thoại chuyển được, thanh âm Cao Bằng lưu loát mà tràn đầy phấn chấn:

- Lão bát, hôm nay sao có thời gian gọi cho tôi đây?

Tần Mục cười nói:

- Thất ca xuống địa phương, làm anh em còn chưa chúc mừng đâu, đây không phải vừa nghe được tin tức lập tức bồi lễ cho anh thôi.

Cao Bằng cười ha ha, ở tỉnh ủy hắn đã dưỡng thành phong độ ngắm nhìn thế giới, nói:

- Chú nha, ở Thanh Thao thật quá rỗi rảnh có phải hay không, còn nói những chuyện này với tôi. Tôi nghe nói bên chỗ chú cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cần phải ngồi vững đi.

Tần Mục nở nụ cười, thất ca có vẻ không hạ thấp sĩ khí vì chức vụ thấp, liền nói:

- Phương bắc chỉ có đất đen, không giống như anh, Giang Bắc Bình Triêu, đi vài bước là có thể chứng kiến Trường Giang, tôi không hâm mộ được.

Cao Bằng nở nụ cười, nói:

- Đừng nói hâm mộ, tôi lớn lên tại thủ đô, bơi lội chẳng khác gì chó bới, nhìn thấy dòng Trường Giang cuồn cuộn, trong lòng luôn thẩm hoảng.

Hai người đồng thời nở nụ cười, nói vài câu chuyện phiếm, lúc này Tần Mục mới dẫn dắt đề tài qua phương diện thủy lợi Trường Giang, cũng nói với Cao Bằng, mình căn cứ vào số liệu lượng mưa trên thế giới mấy năm nay, làm một phần báo biểu đưa tới trong tay của ông nội.

Cao Bằng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tần Mục, thanh âm trầm ổn nói:

- Lão bát, chú có phải có lời gì muốn nói với tôi không? Chú là một bí thư huyện ủy, không có việc gì đi nghiên cứu thủy lợi, đây không giống tác phong làm người của chú đâu.

Tần Mục trầm ngâm một chút, nói:

- Thất ca, anh hiện tại phụ trách phương diện gì trong ủy ban?

Cao Bằng nghe Tần Mục hỏi chuyện thận trọng, biết Tần Mục có câu hỏi kế tiếp, nói:

- Vừa mới đến đây, không nhúng tay nhiều lắm, trước mắt phụ trách việc xây dựng trụ cột cùng quản lý tiểu thương trong thành.

Tần Mục nghe được giật mình, nói:

- Thất ca, làm anh em trong nhà có lời chân thành khuyên bảo, hạng mục xây dựng thành khu là một hạng mục lớn, về đội thi công anh nhất định phải chú ý.

Cao Bằng không hỏi Tần Mục vì sao nói lời như vậy, hắn ở nơi này đã vài tháng, tự nhiên dựa theo bước đường của mình tiến hành. Công ty kiến trúc trong Bình Triêu cũng chỉ có hai nhà, cơ bản kiến trúc trong thành chỉ nằm trong tay họ, Cao Bằng cũng đã nghe một ít lời đồn đãi về hai công ty kia, nghe nói có chỗ dựa trong thành phố. Nếu Tần Mục đã tỏ ý tứ, hắn biết cần điều tra một chút hai công ty kia từng làm qua công trình gì, dựa theo nội dung cuộc nói chuyện hôm nay, Cao Bằng thật thông minh đặt mục tiêu trong phương diện thủy lợi. Mà cách huyện Bình Triêu không xa chính là đập Trường Giang, Cao Bằng suy nghĩ một chút nói:

- Lão bát, ý tứ của chú tôi hiểu được.

Lần trước Tần Mục quay về Tần gia đã gặp mặt Cao Bằng, trong ấn tượng Tần Mục hắn là một người thông minh, biết Cao Bằng đã hiểu ý của mình, không nói tiếp, chỉ cười nói:

- Hi vọng thất ca bằng trình vạn lý, tôi phải chúc mừng anh trước lúc này.

Sau khi hai người cúp điện thoại, Tần Mục cao giọng hô:

- Tiểu Mai tỷ, Tiểu Mai tỷ, có một chút việc cần hỏi chị.

Chu Tiểu Mai từ trên lầu nhìn xuống, nói:

- Gọi lớn tiếng như vậy làm gì, cẩn thận làm chị cả giật mình.

Nói xong từ trên lầu đi xuống.

Tần Mục cười khổ, hiện tại nếu thật sự có thể làm Hàn Tuyết Lăng giật mình, chỉ sợ là việc vui thật lớn, bởi vậy có thể thấy được Chu Tiểu Mai thật sự quan tâm Hàn Tuyết Lăng.

Đợi sau khi Chu Tiểu Mai ngồi xuống, Tần Mục liền hỏi thăm tình huống hiện tại của Vạn Yến. Căn cứ theo tài liệu của Chu Tiểu Mai, trước mắt Vạn Yến đã chiếm lĩnh đại bộ phận thị trường quốc nội, tuy rằng giá cả VCD không thấp, nhưng vẫn làm người vô cùng chú ý. Trước mắt đã đem đầu tư khi thu mua Vạn Yến cùng lúc xin độc quyền thu nhập trở về.