Sắc mặt Giản Nông âm trầm, không hề có chút bộ dáng như gặp người quen, vẫn chuyển súng lục về phía trước, quát:
- Tôi biết ông là Lý Kiến, tôi ra lệnh ông lập tức đi ra, dám phản kháng sẽ xử tội đánh lén công an!
Lý Kiến nhất thời run run, nghi hoặc nói:
- Giản cục trưởng, nơi này là đại viện huyện ủy, không phải địa bàn của ông, ông có phải sai lầm rồi không?
- Ba!
Một viên công an bên cạnh không nói lời nào đã trực tiếp đưa họng súng chỉ vào đầu Lý Kiến còn cách lớp cửa kính xe, Lý Kiến tuôn mồ hôi lạnh, hiện tại hắn cảm giác được Giản Nông không nói đùa, cho dù nói đùa cũng phải nhìn xem trường hợp, súng lục đều rút ra, người này chẳng lẽ muốn giết người?
Ngoan ngoãn đẩy cửa x era, Lý Kiến chậm chạp giơ hai tay ôm đầu, hai công an thu súng, đẩy Lý Kiến, làm cả người hắn đều ngã dựa vào bên xe. Lý Kiến đang định tranh luận vài câu, còng tay lạnh lẽo đã khóa lại tay hắn.
- Giản Nông, anh làm vậy là ý gì?
Lý Kiến ngây người lớn tiếng kêu lên.
Vừa rồi ở cửa đại viện huyện ủy vang tiếng còi xe công an đã khiến một ít người chú ý, hiện tại Giản Nông bắt người ngay trong đại viện, khiến một số người bất mãn. Điền Phúc Lượng từ lầu hai nhô đầu ra kêu lên:
- Giản cục trưởng, sao lại thế này?
Giản Nông đưa tay ra dấu, thấp giọng phân phó:
- Đem hắn mang đi, lưu lại hai người điều tra trên xe.
Nói xong vội vàng chạy vào tòa lầu huyện ủy.
Lý Kiến ở phía sau kêu to:
- Giản Nông, lão tử không phạm tội, anh ăn gan hùm mật gấu, dám bắt cán bộ quốc gia mà không bằng chứng, không còn muốn làm cục trưởng công an nữa có phải hay không? Tôi phải tố cáo anh, tôi muốn tố cáo anh!
Trong lòng Giản Nông run lên, nhưng hiện tại hắn đã bước lên lối đi không đường về, nếu đã chuẩn bị đứng bên phía Tần Mục, phải đem sự tình gánh vác. Hắn đã nhìn thấy rõ ràng, Tần Mục dùng súng bắn chim đầu đàn, sau đó sẽ đi bảo hộ Giản Nông. Hiện tại Giản Nông chỉ mới bốn mươi tuổi, còn thời gian chờ đợi. Nếu không để lực lượng của Lý Kiến bên thành phố ghét hận Tần Mục, vì thế Giản Nông nhất định phải chịu đựng, hắn mạo hiểm toàn bộ hết thảy đổ cuộc ván cờ này.
Giản Nông nếu đã động, Tần Mục tự nhiên phải bày ra bộ dáng. Chờ hắn đi tới văn phòng của mình, Tần Mục tự mình rót chén trà nói:
- Lão Giản, nghỉ ngơi một lát, uống chén trà lấy hơi.
Tần bí thư châm trà cho người ta, còn tự tay đưa qua, đãi ngộ như vậy trong Lan Trữ lẫn Thanh Thao chưa từng nghe nói qua người thứ hai. Giản Nông nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục, trong lòng như lửa nóng, nói:
- Tần bí thư, tôi…
Tần Mục khoát tay nói:
- Lấy hơi trước đã, công tác có vội cũng phải xem trọng mình.
Nói xong hắn cầm điện thoại thông tri toàn thể ban lãnh đạo huyện mở cuộc họp khẩn cấp.
Nói chuyện điện thoại xong, Giản Nông còn chưa uống trà, Tần Mục cười nói:
- Tại sao không uống, trà này bên ngoài không tìm được đâu, từ tay trưởng bối trong thủ đô thật vất vả mới bóc lột được một chút thôi, anh không nên lãng phí.
Những lời này của Tần Mục truyền ra một tư tưởng, cho dù Giản Nông có ngu ngốc cũng biết Tần Mục đang ám chỉ chính mình, ngoại trừ trên thành phố, bên thủ đô Tần Mục cũng có người có quyền nói chuyện, chỉ cần Giản Nông dám đảm nhiệm vị trí bia ngắm, mặt sau Tần Mục sẽ toàn bộ thu phục.
Giản Nông nghe xong trong lòng lập tức như uống thuốc an thần, đặt chén trà bên miệng thưởng thức, Tần Mục nhìn vẻ trịnh trọng của hắn, nói:
- Lão Giản, nói xem chuyện gì đây, vì sao chạy đến huyện ủy bắt người vậy?
Giản Nông thoáng ngây người, nhất thời hiểu được Tần Mục không muốn để cho mọi người lưu lại đầu đề câu chuyện, cho dù cả chuyện này là do Tần Mục đứng sau màn điều khiển, nhưng theo lưu trình hắn vẫn phải hỏi lại một chút.
Giản Nông liền đem chuyện hôm nay nhận được đơn tố giác của một tài xế xe cho thuê, nói mình bị người đánh tại trạm thu phí, cũng tức giận nói rõ, ngay lúc mình chấp hành công vụ, người kia còn dám quyền đấm cước đá tài xế kia, thái độ phi thường tồi tệ.
Tần Mục nhăn mày nói:
- Vậy sao, chúng ta qua họp trước.
Giản Nông tranh thủ uống cạn chén trà, đi theo sau Tần Mục đến phòng họp. Mặc dù hắn phi thường chờ mong vị trí ủy viên thường ủy, nhưng hắn biết hiện tại mình là quýt làm cam chịu, Tần Mục không thể mạo hiểm phiêu lưu cất nhắc mình vào trong ban thường ủy.
Hai người đi tới phòng họp, chín ủy viên khác đã ngồi vào vị trí của mình, một nhóm người đang ngồi trên mặt không chút diễn cảm.
Tần Mục vừa ngồi xuống, liền chỉ vào vị trí luôn thuộc về cục trưởng cục công an, nói:
- Giản cục trưởng, anh ngồi ở chỗ kia trước đi, đem tình huống cụ thể nói với mọi người. Nguyên nhân nào anh lại hú còi xe công an trong đại viện huyện ủy, nếu truyền ra sẽ khiến mọi người chê cười.
Vừa nói xong câu đó, điện thoại của Tần Mục chợt vang lên, hắn lấy ra nhìn xem, chính là điện thoại của Lý Văn Đông, liền đứng lên nói:
- Mọi người cứ nói trước, tôi đi đón điện thoại.
Nói xong Tần Mục rời khỏi phòng họp.
Giản Nông nhìn thấy Tần Mục rời đi, cổ họng có chút phát khô, ho khan một tiếng. Vương Bằng nhìn đồng hồ nói:
- Giản cục trưởng, nói đi.
Lời này hẳn phải do chủ tịch huyện kiêm đệ nhất phó bí thư Điền Phúc Lượng đặt câu hỏi, nhưng Vương Bằng đem quyền nhân sự nắm trong tay, hỏi câu này không có vấn đề gì. Hơn nữa mọi người đều biết vừa rồi Giản Nông bắt giữ Lý Kiến kia có quan hệ ở thành phố, ngoại trừ Tần Mục thật không ai vui vẻ xuất đầu chuyện này, chỉ có những cán bộ hàng không từ trên xuống mới có đủ lá gan như vậy. Lúc này Điền Phúc Lương khoanh tay trước ngực, thoáng sụp mắt xuống.
Vì thế Giản Nông thuật lại chuyện buổi sáng, nói rõ kẻ đánh người đã bị bắt tới cục công an còn trâng tráo, trực tiếp thú nhận chuyện mình ẩu đả tài xế xe thuê không chút e dè.
Lúc này Điền Phúc Lượng nhăn mày nói:
- Mặc dù người kia là cháu của Lý trạm trưởng, nhưng có quan hệ gì với Lý trạm trưởng đây? Chuyện này nhất định phải thận trọng đó.
Vào thời điểm này Tần Mục đang cầm điện thoại xin lỗi:
- Lý cục trưởng, chuyện này phát sinh thật quá đột ngột, tôi đang mời dự họp ban lãnh đạo hỏi chuyện Giản Nông đây, chuyện này tuyệt đối không thể qua loa, Giản Nông mới nhậm chức chưa lâu, quan mới lấy uy thì chúng tôi lý giải, nhưng làm xằng làm bậy thì tôi tuyệt đối không cho phép.
Ở bên kia điện thoại Lý Văn Đông mãnh liệt yêu cầu huyện Thanh Thao nhất định phải đem sự tình điều tra rõ ràng, đừng oan uổng người tốt đồng thời còn khích lệ thái độ truy nguyên của Tần Mục, liên tục tán thưởng hơn nữa cảm thấy mình đầu tư vào Tần Mục là mình đã xem đúng hắn.
- Không có gì không có gì, Lý cục trưởng xin yên tâm, tôi nhất định sẽ phê bình Giản Nông, vừa mới lên cương vị vì sao lại không biết cách làm việc đây?
Tần Mục luôn miệng nói.
Lý Văn Đông dặn thêm vài câu, yêu cầu Tần Mục phải quyết đoán, đừng lưu lại ảnh hưởng không tốt trong Thanh Thao, lúc này Tần Mục mới cúp điện thoại, trong mắt hiện lên thần sắc giảo hoạt.