Thanh Quan

Chương 518: Giúp tôi chiếu cố hắn​




Tần lão gia tử lập tức hô to rất tốt, cũng đem chuyện xảy ra chỗ Âu Dương Bình nói cho Tần Mục nghe qua, sau đó dặn Tần Mục khi cuộc chiến bắt đầu phải trực tiếp lên trực thăng về nước.

Tần Mục nghe được Âu Dương Bình phát hiện được số vàng lớn, trong khoảnh khắc cảm giác có chút hí kịch, đồng thời lau mồ hôi lạnh. Hắn đã làm xong việc mình cần làm, hành động sau đó đã không còn nằm trong bàn tay của hắn. Nhưng chỗ xuất sắc trong hành động lần này chính là Tần Mục không bàn trước với Âu Dương Bình cùng Tần lão gia tử chuyện hiệp đàm với quân chính phủ nơi đây, đã tự mình làm ra quyết định, đối với sự quả cảm cùng kiên nghị của hắn, lão gia tử không ngừng tán thưởng.

Đi tới đại sứ quán, Tần Mục thấp giọng cười nói:

- Lương đại sứ, Trịnh Bản Kiều từng nói qua, khó được hồ đồ ah.

Lương Thụy Bình hoảng hốt, những lời này đã thật rõ ràng, ý tứ dặn hắn đem những chuyện đã xảy ra toàn bộ lãng quên đi. Loại ám chỉ này lộ rõ nhất trong quan trường, Lương Thụy Bình nhất thời hiểu được, khẽ cười nói:

- Tần chuyên viên, chờ khi nào tôi về nước, chúng ta ngồi tâm sự một chút.

Tần Mục cười rộ lên, nếu Lương Thụy Bình đã tham dự vào chuyện này, Tần lão gia tử bọn họ khẳng định không thể vô duyên cớ khiến hắn phải gánh chịu phiêu lưu. Bởi vì Phòng Trung Hoa không hiểu được ảo diệu cần cấp cho thuộc hạ chút ngon ngọt, mới bị Tần Mục quay giáo một kích làm bản thân vô cùng chật vật.

Quay về tới đại sứ quán, Tần Mục hỏi thăm Lưu Đan, nhanh chóng liên hệ Chu Tiểu Mai cùng Âu Dương Bình, dặn họ buổi tối phải cẩn thận, quân chính phủ tối nay sẽ tấn công đội du kích. Tin tức này làm Âu Dương Bình thật vui vẻ, không ngừng hô to huynh đệ tốt, còn dặn ngày sau có phúc cùng hưởng, Tần Mục chỉ lắc đầu, người như vậy sao có thể làm được tới thiếu tướng đây?

Dặn dò xong nhiệm vụ nơi này, Tần Mục liên hệ với Douglas, người kia đã về Mỹ, còn nói với Tần Mục hắn đã dùng thân thể ba cô gái xinh đẹp hòa dịa khẩn trương nhưng vẫn không hiệu quả. Tần Mục không thèm quản hắn, chỉ nói với hắn sắp tới sẽ xảy ra chuyện khủng hoảng tài chính thổi quét toàn cầu, dặn hắn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Douglas nghe được lời nói của Tần Mục, nhất thời hiểu được bước tiếp theo mình nên làm sao phát triển, cảm ơn hắn, giao dịch giữa hai người xem như đã tạm thời kết thúc.

Tần Mục khẽ cười nói với Lưu Đan:

- Nhanh chóng thu thập đi, theo anh rời đi nơi này.

Lưu Đan nghi hoặc hỏi:

- Đi đâu?

Tần Mục nhẹ vỗ vai nàng, ôn nhu nói:

- Về nước.

Khi trời tối, năm trực thăng cỡ lớn đáp xuống sân bay, mấy đội ngũ binh lính từ trực thăng nhảy xuống không ngừng vận chuyển nhu yếu phẩm sinh hoạt hàng ngày xuống dưới.

Vị thủ lĩnh cũng đến sân bay, hắn nhìn thấy Tần Mục đứng cạnh trực thăng liền đi tới nói vài câu. Bởi vì không có phiên dịch nên hai người chỉ bắt tay nhau, cũng không biết nên nói gì.

Màn đêm buông xuống, Tần Mục cùng Lưu Đan lên trực thăng rời khỏi mặt đất, hướng xa xa bay đi, bốn trực thăng khác bay theo sau đó âm thầm rẽ sang hướng khác.

Thẳng đến khi trực thăng biến mất trong màn đêm, vị thủ lĩnh mới cầm lấy bộ đàm ra lệnh:

- Bắt đầu!

Nhất thời đạn pháo sáng rực xé rách trời đêm, thanh âm tiếng pháo nổ tung vang rền trên mảnh đất này.

Tần Mục không cần tiếp tục quan tâm chuyện nơi đó. Chuyện mà hắn cần làm chính là quay về thủ đô chuyên tâm chờ đợi.

Trực thăng chỉ tiếp thêm một lần nhiên liệu dọc đường bay, trực tiếp về thẳng thủ đô. Tần Mục xuống trực thăng, mang theo Lưu Đan lặng lẽ đi tới nhà mà Ngô Cúc từng ở lại thủ đô, vừa vào phòng hai người đã té xuống đất.

- Tần Mục, anh thật lo lắng cho họ sao?

Lưu Đan nhìn thấy ánh mắt Tần Mục nhìn chằm chằm trần nhà, không tự chủ được hỏi một câu.

Tần Mục lắc đầu lại gật đầu, đột nhiên phát ra lời cảm thán:

- Thật muốn ngủ một giấc, không cần nghĩ tới chuyện gì.

Cuộc chiến trong đêm đã phát hỏa, đạn pháo quân chính phủ rơi xuống tuyến đầu, cũng không đả kích phía hậu phương. Âu Dương Bình tìm được nơi giam giữ con tin, dưới bóng đêm che giấu đem con tin đưa lên trực thăng, trực tiếp vận chuyển khỏi nơi đó.

Những người còn lại bận rộn hơn nửa giờ, cuối cùng vận chuyển xong số vàng lên máy bay. Cuối cùng Chu Tiểu Mai cùng Hàn Tuyết Lăng cùng lên trực thăng, rời khỏi địa phương khiến các nàng hãi hùng lo lắng hơn một năm qua.

Cuộc chiến kéo dài tới sáng, quân chính phủ đánh bại đội du kích, đồng thời buổi trưa chính phủ phân phát vật tư, lại được dân chúng không ngừng hoan hô.

- Vị Tần tiên sinh kia thật sự là thú vị đâu.

Phu nhân vị thủ lĩnh đứng cạnh cửa sổ, dựa vào đầu vai hắn khẽ nói.

- Phải, nhưng anh vĩnh viễn không muốn làm địch nhân của hắn.

Vị thủ lĩnh đáp lại.

- Vì sao chúng ta phải làm địch nhân đây?

Phu nhân thủ lĩnh nở nụ cười:

- Đánh giặc nhiều năm như vậy, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút. Có lẽ sang năm chúng ta có thể đến đại lục tiến hành thăm viếng hữu hảo?

Lúc này ngồi trên phi cơ, Hàn Tuyết Lăng đột nhiên lảo đảo té xuống. Chu Tiểu Mai vội vàng ôm lấy nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, không khỏi luống cuống, không ngừng kêu lên.

Hàn Tuyết Lăng suy yếu mở mắt, môi mấp máy. Chu Tiểu Mai áp tai vào miệng nàng, chỉ nghe được lời nói:

- Giúp tôi…giúp tôi…chiếu cố hắn!

Tần Mục ôm Lưu Đan, cảm giác mí mắt vừa khép lại thì di động chợt vang lên, bên trong truyền ra thanh âm trầm trọng của Tần lão gia tử:

- Tiểu Mục, lập tức đến bệnh viện quân khu xem Tuyết Lăng.

Trong lòng Tần Mục chợt rùng mình, lão gia tử nói chuyện như vậy chính là lần đầu tiên, rất rõ ràng Hàn Tuyết Lăng đã xảy ra chuyện. Hắn đưa Lưu Đan lên giường, sau đó lập tức chạy tới bệnh viện quân khu.

Bởi vì biển số xe của Tần Mục thuộc quân đội, bản thân hắn còn có danh nghĩa quân hàm thiếu úy, vì vậy sau khi trình xong giấy tờ chứng nhận liền được dặn dò không nên ồn ào, phải giữ yên lặng. Tần Mục đi theo bác sĩ rẽ qua vài khúc quanh, liền nhìn thấy người của Hàn gia cơ hồ đều vây quanh ngoài phòng bệnh, ngay cả Hàn lão gia tử cũng tới.

Nhìn thấy Tần Mục đi tới, Hàn lão gia tử gật gật đầu, đi tới vỗ mạnh lên vai hắn, sau đó theo bác sĩ ra ngoài. Những người khác trong Hàn gia còn ngây người ngồi tại đó, lão gia tử tức giận quay đầu lại, thấp giọng mắng:

- Tuyết Lăng đã là người của Tần gia, có chồng của con bé ở đây, đều về nhà đi. Nếu Tuyết Lăng bình an tỉnh lại thì thôi, nếu vẫn chưa tỉnh lại thì tôi lập tức đi tìm Tần lão gia hỏa đòi người, hiện tại đừng ở lại đây làm phiền nữa!

Hàn lão gia tử ở trong Hàn gia tuyệt đối quyền uy, dù thần sắc của mọi người đau khổ nặng nề, nhưng dưới uy thế của ông chỉ phải ngoan ngoãn đi theo sau. Tần Mục cảm giác như có ánh mắt sắc bén như đao không ngừng nhìn hắn, làm hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Trong phòng bệnh, Hàn Tuyết Lăng được truyền dịch, trên người mang đủ loại máy móc theo dõi diễn biến bệnh tình. Tần Mục nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, ngoài ý liệu phát hiện Chu Tiểu Mai đang chảy nước mắt thì thầm gì đó, tay còn nhẹ nhàng vuốt tóc của Hàn Tuyết Lăng.