Hắn đi tới bên cạnh Hàn Tuyết Lăng, tự giới thiệu:
- Chào cô, Tần phu nhân tôn kính, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là thương nhân Mỹ, tên là Feedney Douglas.
Nói xong vươn ra tay phải.
Hàn Tuyết Lăng nghe không hiểu tiếng Anh, không nhìn hắn, kéo thân mình mỏi mệt đi tới trước mặt Âu Dương Bình, ba một tiếng chào theo nghi thức quân đội.
Âu Dương Bình bình tĩnh gật đầu, ra lệnh:
- Về đơn vị! Cho cô một buổi tối khôi phục thân thể, ngày mai chúng ta cho bọn hắn nếm thử sự lợi hại của chúng ta.
Lúc này Lưu Đan đang òa khóc nức nở trong điện thoại, vừa nghe được mệnh lệnh của Âu Dương Bình, nhất thời ngừng khóc, nói trong điện thoại:
- Tần Mục, bọn họ…bọn họ hình như còn muốn hành động gì đó…
Tần Mục sốt ruột nói:
- Mọi người đang ở nơi nào, anh lập tức đi qua.
Lưu Đan đem vị trí nói một chút, là một khách sạn không nhỏ trong thành phố. Đối với trị an của quốc gia này Tần Mục vô cùng lo lắng, ở trong khách sạn mà cũng bị người dùng súng canh giữ sao?
Hắn không thời gian suy nghĩ thêm, cầm điện thoại chạy ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc taxi chạy thẳng tới khách sạn kia. May mắn tài xế taxi rất quen thuộc tiếng Anh, bằng không Tần Mục không biết khi nào mới đến.
Đợi khi Tần Mục chạy tới phòng tổng thống mà Lưu Đan đang ở, cảnh tượng trong phòng làm hắn cực kỳ hoảng sợ. Khắp nơi là mảnh vỡ vụn, hoàn toàn rối loạn, trên vách tường đầy dấu vết bắn nhau.
Lưu Đan cùng Douglas đang cười khổ uống rượu đỏ, nhìn thấy Tần Mục chạy vào, Lưu Đan vui mừng kêu lên nhào vào lòng hắn.
Tần Mục cẩn thận vỗ về nàng, ánh mắt nhìn Douglas, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Douglas, tốt nhất ông đem chuyện trải qua nói thật rõ ràng, nếu không tôi không phải là người nhớ tình bạn cũ đâu.
Lưu Đan lần đầu tiên cảm nhận được Tần Mục tức giận, vội vàng nắm cánh tay hắn, ý tứ xoa dịu hắn.
Lúc này Douglas mới đem chuyện trải qua thuật lại cho Tần Mục nghe từ đầu tới cuối. Về chuyện hắn làm sao bắt được liên lạc với người của đội du kích, làm sao đàm phán với họ, Tần Mục không có tâm tình tìm hiểu, chỉ lạnh lùng nói:
- Ý của ông là vợ của tôi cùng nhóm người giống bộ đội đặc chủng kia cùng nhau rời khỏi nơi này? Cụ thể là đi đâu chính ông cũng không biết?
Douglas gật gật đầu, nói:
- Lưu đổng sự có thể hoàn toàn làm chứng cho tôi. Tần, tôi hi vọng việc hợp tác giữa chúng ta sẽ không vì chuyện ngoài ý muốn lần này mà tan vỡ, anh phải biết anh là người thanh niên mà tôi thưởng thức nhất.
Tần Mục thở dốc một hơi, khóe môi mỉm cười chậm rãi nói:
- Đây chính là phong cách của bọn họ đi? Xem ra tôi thật đã xem thường bọn họ.
Lúc này Tần Mục mới phát giác tên của Âu Dương Bình thật quen thuộc, hình như từng nghe nói qua ở nơi nào. Trước mắt hiện lên gương mặt cao ngạo của Hàn Tuyết Lăng, Tần Mục nhất thời nhớ lại khi còn ở huyện Tây Bình, bí thư chính pháp ủy từng nhắc về một người họ Âu Dương với thái độ hoài niệm lẫn tôn kính.
Khi hắn nghe được tin tức người kia còn chưa chết, lại uống thật nhiều rượu, nói rõ người kia có địa vị rất cao trong lòng hắn.
Người kia là Âu Dương Bình sao? Hàn Tuyết Lăng bị bắt cóc, Âu Dương Bình là sư phụ đứng ra giúp nàng trút giận, hành vi như vậy thật sự phạm kiêng kỵ đi.
Vĩnh viễn không chịu thiệt sao? Tần Mục nhớ tới lúc ở sân bay Bắc Kinh, Âu Dương Bình dùng lời lẽ đầy phỉ khí nói chuyện, đột nhiên cảm thấy người kia sống rất nhận chân, dám nói dám làm, làm cho Tần Mục càng thêm ấn tượng về sự quả cảm cùng sát phạt của quân nhân.
Tần Mục châm điếu thuốc suy nghĩ tâm sự, Lưu Đan ngồi bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm hắn. Hơn hai năm trên mặt Tần Mục đã mất đi vài phần non nớt, tăng thêm biểu tình cương nghị, trong mắt ứa ra tinh quang, không ngừng trêu chọc trái tim của Lưu Đan.
Nhưng lúc này Lưu Đan biết không thể xen lẫn vào cảm tình riêng tư, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy chuyện này nên làm sao bây giờ?
Douglas cũng muốn hỏi thăm vấn đề này. Vừa rồi hắn từ trong lời nói chuyện của nhóm bộ đội đặc chủng nghe ra được, Tần Mục quen biết với bọn họ. Douglas thật không ngờ Tần Mục chẳng những có được hậu thuẫn mạnh mẽ về tiền tài, thậm chí còn có thể tìm được cả bộ đội đặc chủng. Bằng vào kinh nghiệm của hắn, đám người kia tuyệt đối không phải lính đánh thuê quốc tế, bởi vì khí thế kỷ luật tràn đầy giữa bọn họ, nghĩ đến Tần Mục còn là quan viên Hoa Hạ, ánh mắt Douglas không ngừng xoay chuyển.
Tần Mục rít một hơi thuốc, phun ra ngụm khói thản nhiên cười nói:
- Nếu bọn hắn nhiệt tâm như vậy, tôi đường nhiên phải giúp một tay. Hừ, nghĩ rằng chúng ta dễ khi dễ như vậy sao? Cũng không phải là đại lục của niên đại trước bốn mươi!
Douglas nghe hiểu được Trung văn, nhưng không thông thấu được ý tứ bên trong. Hắn có chút mờ mịt, nhưng không buông tha lợi ích của mình, nói:
- Tần, quý phu nhân đã bình an thoát hiểm, nếu như có chuyện gì tiếp tục phát sinh cũng không phải là chuyện của tôi, có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình không?
Tần Mục gật đầu nói:
- Nếu ông thành tâm hợp tác cùng chúng tôi, tôi nghĩ không cần qua bao lâu công ty của ông sẽ nổi danh toàn cầu. Nhưng điều làm tôi lo lắng chính là, ông xác định đã chuẩn bị trở thành nhân vật nổi danh trên bài hành bảng toàn cầu sao?
Douglas cười ha hả, Tần Mục nói ra lời này đã tỏ rõ ý tứ lời hứa của hắn vẫn hữu hiệu như trước. Douglas khoát tay nói:
- Tốt lắm, tôi nghĩ đã đến lúc tôi quay về Mỹ, sa mạc chết tiệt này ngay cả hương vị rượu đỏ cũng tràn ngập mùi phân buồn nôn của đám lạc đà!
Nói xong chậm rãi đứng lên, bắt tay với Tần Mục từ biệt, rời khỏi phòng.
Tần Mục nhìn thấy Douglas đã đi, quay đầu nói với Lưu Đan:
- Đi, chúng ta lập tức rời đi nơi này.
Lưu Đan ngẩn ra, hỏi:
- Vì sao phải rời đi?
Tần Mục cười nói:
- Douglas cũng đã biết nơi này bị bại lộ, chúng ta còn ở lại được sao? Hừ, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này, anh nghĩ bọn hắn cũng không còn nhảy nhót được vài ngày.
Mặc dù Tần Mục biết bên này rất loạn, nhưng không nghĩ tới vô pháp vô thiên đến như thế. Đồng thời hắn đối với năng lực phòng vệ của chính quyền bên này thật có chút hoài nghi, không dám đem tính mạng hai người ký thác ở nơi đây. Sau khi hắn đi tới đã liên hệ với đại sứ quán, Tần Mục cùng Lưu Đan nhanh chóng đi tới nơi đó. Vô luận nội chính giao tranh kịch liệt bao nhiêu, nhưng đại sứ quán vẫn có thể được bảo đảm an toàn.
Sau khi đi tới đại sứ quán, Tần Mục nhanh chóng gặp mặt tổng lãnh sự. Đại sứ Lương Thụy Bình đã nhận được điện thoại của Tần Mục, đã sớm chờ tại cửa.
Hai người bắt tay nhau, Tần Mục giới thiệu Lưu Đan với đại sư. Lưu Đan là đổng sự chấp hành của tập đoàn tài chính Hoa Hạ, Lương đại sứ có nghe nói qua, nhất thời tỏ vẻ nhiệt tình hoan nghênh. Hơn nữa Lưu Đan là người Hoa, Lương đại sứ liền mời hai người vào trong phòng ăn.
Lương đại sứ là người Bắc Liêu, nghe nói Tần Mục đến từ thành phố Đằng Long tỉnh Bắc Liêu liền dùng khẩu âm Bắc Liêu nói chuyện với hắn.