Thanh Quan

Chương 489: Tiếp tục làm thêm một đường dẫn (2)




Trong lời nói của hắn đầy vẻ hung hăng càn quấy còn có vẻ phỉ khí, Lý Trung Nguyên phẫn nộ quát:

- Hồ Nguyên Minh, anh đừng rượu mời không uống đòi uống rượu phạt, tôi cho anh biết, khu khai phát thuộc về huyện Lan Trữ, đây là quyết định của thường ủy thành phố!

Hồ Nguyên Minh nhìn thấy Lý Trung Nguyên còn không chịu bỏ qua, lập tức đá thẳng vào người hắn. Lý Trung Nguyên ôi một tiếng té lăn trên đất, Hồ Nguyên Minh chỉ vào hắn cười ha ha, nhưng không hề chứng kiến ở khu rừng cây cách đó không xa có người đã dùng cameras đem quá trình này toàn bộ chụp xuống.

Lưu Đại Hữu an bài tâm phúc đứng ở góc độ chuẩn xác chụp xong quá trình kia, sau đó ra tín hiệu, Lưu Đại Hữu lập tức cho tài xế treo lên chuông báo, hai chiếc xe công an kêu vang lao tới trước cổng.

Hồ Nguyên Minh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị đám người Lưu Đại Hữu lao xuống xe dùng súng chỉ vào đầu. Lý Trung Nguyên đứng dậy phủi phủi đất trên người, tiếp xúc ánh mắt với Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu liền kêu lên:

- Mang tất cả mọi người ở đây trở về. Lý Trung Nguyên, ông nhìn xem ông quản nơi này thế nào vậy, còn có người dám động thủ với ông là sao?

Trên mặt Lý Trung Nguyên hiện ra biểu tình khó chịu nổi, kịch bản diễn chân thật mười phần. Đến bây giờ Hồ Nguyên Minh còn u mê, thấy Lưu Đại Hữu muốn còng tay mình lập tức kêu lên:

- Tôi là khu trưởng khu khai phát Hồ Nguyên Minh, tôi chính là khu trưởng khu khai phát Hồ Nguyên Minh…

- Hồ Nguyên Minh?

Lưu Đại Hữu đem dáng vẻ nghênh ngang của mình hoàn toàn bộc lộ ra, nhìn chằm chằm vào mặt Hồ Nguyên Minh, kỳ quái nói:

- Không nghe nói qua.

Hồ Nguyên Minh nhất thời tức giận muốn phun máu, nói bừa hô:

- Các anh ai dám bắt tôi, ai dám bắt tôi? Cha của tôi là Hồ Khai Dũng!

Lưu Đại Hữu không khỏi rùng mình, Tần Mục giấu được thật sâu ah, công tử của phó bộ trưởng bộ công an tỉnh, thân phận này muốn chơi hắn thật sự quá dễ dàng, cho dù Lưu Đại Hữu không có đầu óc cũng hiểu rõ không thể động tới Hồ Nguyên Minh.

Tới địa vị của Hồ Khai Dũng, nói động liền động sao? Cho dù động tới dòng chính của hắn cũng còn thận trọng lo lắng. Lưu Đại Hữu ra dấu bằng mắt, vài gã công an đem đám người Hồ Nguyên Minh lên xe, Lưu Đại Hữu đi sang một bên gọi điện thoại cho Tần Mục.

Điện thoại vừa thông, Lưu Đại Hữu đã tố khổ:

- Tiểu Tần ah, cậu đem lão ca hại khổ thôi. Hồ Nguyên Minh là công tử thượng cấp trực thuộc của tôi, cậu không muốn để tôi sống sao.

Tần Mục cầm điện thoại cười nói:

- Lưu ca, anh chỉ lo lắng không đâu, yên tâm đi, cứ việc bắt, không có chuyện gì.

- Tiểu Tần, cậu nói thật thoải mái, đến lúc đó quýt làm cam chịu là tôi đây. Lão ca sống gần năm mươi, đời này xem như chấm dứt, chẳng lẽ còn không thể chết già đi?

Tần Mục cười ha ha, giọng nói biến đổi, có chút băng sương:

- Lưu ca, nếu không gặp Tần Mục tôi, hiện tại anh đang ở đâu đây?

Lưu Đại Hữu sửng sốt, những lời này của Tần Mục mai phục sát khí khắp nơi. Nếu hắn không gặp Tần Mục, hiện tại nhiều lắm làm đội trưởng hình trinh trong huyện Tây Bình, làm sao trở thành một phó cục thường vụ thành phố trọng điểm? Tần Mục đã rõ ràng nói với Lưu Đại Hữu, đừng cả ngày nghĩ thăng quan, Tần Mục sáng tạo cho hắn hoàn cảnh thăng chức không phải làm cho hắn mãi hưởng thụ, khi tất yếu cũng nên có giác ngộ đứng ra gánh việc.

Mặc dù có chút phong cách thí xe giữ tướng, nhưng thái độ làm người của Tần Mục chính Lưu Đại Hữu hiểu thật rõ ràng, không dễ dàng buông tha như vậy. Nếu hắn nói không có việc gì, rất có thể cả thế cục mình không nhìn thấu, mà Tần Mục chưởng quản toàn cục, không thể lộ ra với mình quá sâu.

Tần Mục thấy Lưu Đại Hữu không nói lời nào, biết hắn hiểu được, thở dài nói:

- Lưu ca, chúng ta nhận thức từ huyện Tây Bình cho tới hiện tại, đã có bốn năm giao tình, tính tình tôi thế nào anh hiểu rõ.

Nghe lời nói có chút trầm trọng của Tần Mục, Lưu Đại Hữu không tự giác gật gật đầu.

- Nhất định phải động Hồ Nguyên Minh, còn phải động thật mạnh, anh có biết Douglas bên Mỹ đã trách cứ với tôi nhiều lần, nói khu trưởng khu khai phát thường xuyên đi tìm bạn bè nước ngoài của hắn đòi hối lộ, làm cho bọn họ đã vô cùng bất mãn.

Tần Mục ho khan một tiếng, liền cúp điện thoại.

Phốc!

Lưu Đại Hữu thiếu chút nữa phun máu, lời này của Tần Mục có ý tứ gì cho dù kẻ điếc cũng nghe ra được. Hắn lập tức hô to:

- Nhanh lên, còng tiểu tử đó lại! Vài người đi qua khu khai phát gọi mấy người nước ngoài, chúng ta cùng nhau quay về Lan Trữ!

Tần Mục cúp điện thoại với Lưu Đại Hữu, liền gọi cho Doãn Chiếu Cơ, Đằng Long đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể đến.

Điều này làm Tần Mục lại thiếu nhân tình của Doãn Chiếu Cơ, vì vậy hắn đã lưu lại Hạ Chân làm chuẩn bị.

Nghe được Tần Mục ám chỉ, Doãn Chiếu Cơ lập tức quyết định hôm sau khởi hành đi Đằng Long. Tin tức này làm Phòng Trung Hoa thở mạnh một hơi, suốt mấy ngày này hắn quả thật phi thường rối rắm, trong lòng chỉ muốn quay về Đằng Long chủ trì đại cục, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể tỏ ý với đại biểu Triều Tiên nếu quay về Đằng Long hắn sẽ làm việc phương tiện hơn.

Huống chi khoa trưởng phòng đốc tra tỉnh Diệp Thạch Lỗi đã đi tìm hắn, thông qua quan hệ với Diệp Thạch Bình đã tiết lộ lần này phòng đốc tra đi xuống dưới, chính là muốn bắt mấy điển hình. Diệp Thạch Lỗi còn nhắc đến tên Tần Mục, nhất thời làm Phòng Trung Hoa hiểu được trong tay Diệp Thạch Bình có đại bài, thậm chí là không nhỏ.

Điều này làm tâm tư của hắn càng rối rắm, cảm giác mình càng mơ hồ, Diệp Thạch Bình Diệp Thạch Lỗi, bằng tên gọi này hắn đã cảm thấy có việc, hơn nữa dòng họ của bọn hắn, Phòng Trung Hoa rốt cục xác định bọn hắn thuộc Diệp hệ tại thủ đô, Phòng Trung Hoa lại liên tưởng đến họ của Tần Mục, trong lòng khẽ run rẩy, chẳng lẽ Tần Mục nằm trong trận doanh của Tần lão gia tử?

Giống như Phòng Trung Hoa vừa vào quan trường liền ở thủ đô, sau đó trong con đường làm quan mới được phái xuống địa phương, bản chất khác biệt với cán bộ địa phương bò lên trên rất nhiều. Trong lòng hắn băn khoăn càng lớn, khác hẳn quan viên địa phương nồng đậm bản sắc bản thổ, trong lòng hắn thật sự băn khoăn, sau đó lại hỏi thăm bạn bè ở thủ đô về chuyện Tần lão gia tử có đời sau hay không, lại nghe nói con trai của Tần lão gia tử mất sớm, không nghe nói có đời sau.

Cách nói này hoàn toàn sai lầm, nhưng vấn đề là khi Tần lão gia tử đưa ra Tần Mục thì chỉ giới hạn trong giới thượng tầng cao nhất, quan chức bên dưới không biết tin tức này, tuy rằng Tần lão gia tử có ý tứ bảo hộ Tần Mục, cũng có cảnh cáo Tần Mục không được tùy tiện đem chiêu bài Tần gia đi ra ngoài. Ý tứ của Tần lão gia tử chính là nếu con cháu của ông không thể tự nhờ vào chính năng lực của mình đứng lên, ông sẽ không dựa vào lực lượng phe phái mà đi ủng hộ hắn.

Mà trong cuộc chiến đấu lần này, chính là thời khắc Tần Mục bày ra năng lực bản thân.