Tần Mục cho xe chậm rãi ngừng ven đường, gọi điện cho Niếp Vinh Bình.
Hắn làm việc đương nhiên phải thật sự chu đáo, nhất định phải đem số tiền hối lộ của Trương Lệ Na lập tức nộp lên Ban kỷ luật thanh tra.
Thanh âm của Niếp Vinh Bình giống như kim loại va chạm nhau, vang vang mạnh mẽ, nghe Tần Mục muốn đến nhà bái phỏng, liền cười nói:
- Giỏi cho Tần đại pháo cậu nha, buổi tối chạy tới nơi này có phải đã chuẩn bị xong đạn pháo phải không đây?
Tần Mục nhớ tới lời phát biểu trong hội nghị, cười nói:
- Niếp bí thư, đều nhờ lãnh đạo thành ủy trí tuệ rộng rãi mới cho phép tôi nói loạn như vậy, thật sự là xấu hổ.
Niếp Vinh Bình cười ha ha, xuyên qua điện thoại có thể nghe ra tâm tình của hắn không tệ:
- Tiểu Tần ah, cậu thật sự là chuyện gì cũng dám nói. Lại đây đi, vừa lúc nhà tôi đang có khách, cậu qua giúp tôi bồi rượu một chút.
Niếp Vinh Bình lên tiếng, Tần Mục đương nhiên là đáp ứng. Trong lòng hắn còn đang kỳ quái là ai có thể làm cho Niếp Vinh Bình kéo xuống dáng người mở tiệc chiêu đãi trong nhà.
Trên đường Tần Mục mua một bịch kẹo cao sư, còn mua một chai nước hoa mùi khá nhẹ. Hắn không ngừng nhai kẹo cho mùi rượu tan đi, còn xịch chút nước hoa, miễn làm cho Niếp Vinh Bình cảm giác mình uống xong rượu mới đến nhà hắn, như vậy ấn tượng sẽ không tốt.
Niếp Vinh Bình ở trong khu nhà do thành ủy phân phối, không có tài sản riêng. Ngành của Ban kỷ luật thanh tra rất mẫn cảm, phải chú ý rất nhiều chuyện. Đây cũng là địa phương làm Tần Mục có chút buồn bực, nếu Niếp Vinh Bình mời khách tại nhà, sẽ có không ít ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm thôi.
Tần Mục lên lầu, thật quy củ bấm chuông đợi cửa. Người mở cửa là một phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, Tần Mục lập tức cười nói:
- Là nhà của Niếp bí thư phải không, ngài nhất định là phu nhân của Niếp bí thư.
Phụ nữ trung niên cũng thật quen thuộc, cười nói:
- Là tiểu Tần đi, nhanh vào, bọn họ đang chờ cậu đâu.
Nghe lời mời của người phụ nữ, Tần Mục biết bà không phải người trong thể chế, nếu không tuyệt đối sẽ không gọi mình là tiểu Tần. Tần Mục khiêm nhượng một câu, đi vào nhà, đặt chút quà bánh lên bàn, chợt nghe trong phòng có người cười nói:
- Lão Hạ, tôi giới thiệu cho anh thanh niên của thành phố Đằng Long chúng tôi một chút, hắn thật giỏi ah.
Tần Mục theo thanh âm đi tới, Niếp Vinh Bình cười nhìn Tần Mục hô:
- Tiểu Tần, nhanh ngồi xuống, đang chờ cậu đây.
Niếp Vinh Bình hơn năm mươi tuổi, là lão kỷ ủy vài chục năm, trên mặt dù mang theo dáng tươi cười nhưng lại có một cỗ sắc bén đập vào mặt. Tần Mục đã gặp hắn hai lần, không tính là lần đầu tiên quen biết, liền cười nói:
- Thật quấy rầy Niếp bí thư.
Niếp Vinh Bình cười ha ha, lời nói của Tần tuy như vậy nhưng bộ dạng không chút câu nệ, hiển nhiên không có thái độ lo sợ của quan chức cấp dưới, lại có vẻ trầm ổn lão thành. Cảm giác của Niếp Vinh Bình đối với Tần Mục không tệ lắm, cười nói:
- Tiểu Thần, thế cục bên huyện Thanh Thao không tệ, cậu cần phải thêm chút sức thôi.
Tần Mục ngại ngùng cười, nói:
- Vẫn nhờ lãnh đạo các cấp trong thành ủy nắm chắc xu hướng rất tốt, chúng tôi chỉ đi theo bước chân lãnh đạo.
Mặc kệ Niếp Vinh Bình có ý kiến gì với hắn hay không, nhưng Tần Mục phải đem thái độ cấp dưới nói chuyện, đem thượng cấp đặt trước công lao, đây là phương pháp duy nhất trên quan trường.
Niếp Vinh Bình gật gật đầu, Tần Mục không có vẻ phóng đãng cậy tài khinh người của quan chức thanh niên, nói chuyện đâu vào đấy, còn mang theo vẻ khiêm tốn, người còn trẻ như vậy thật không thấy nhiều. Hắn hài lòng gật đầu, nhìn Tần Mục giới thiệu nói:
- Tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này là phó bộ trưởng Bộ quản lý tin tức thủ đô Hạ Chân.
Hạ Chân còn chưa đầy năm mươi, cuộc sống tại thủ đô làm cho hắn thoạt nhìn trẻ hơn mấy tuổi. Tần Mục nhìn thấy ánh nhìn chăm chú của hắn, lập tức phán đoán vị phó bộ trưởng kia mặt ngoài hòa khí nhưng khi giận dữ sẽ mất hết tính người, liền vội vàng đi tới bên cạnh hắn, vươn hai tay nói:
- Hạ bộ trưởng, chào ngài chào ngài, lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.
Hạ Chân có chút bất mãn đối với việc Niếp Vinh Bình kéo tới một thanh niên trong buổi tiệc chiêu đãi của hai người bọn họ, vì vậy chỉ vươn tay phải chạm nhẹ tay của Tần Mục sau đó thu trở về. Niếp Vinh Bình ngồi bên cạnh thấy được rõ ràng, chỉ cười nói:
- Người thanh niên này chính là bảo bối của thành phố Đằng Long chúng tôi đâu. Mục đích lão Hạ đến Đằng Long có quan hệ rất lớn với hắn đó.
Những lời này nói ra làm Hạ Chân lẫn Tần Mục đều sửng sốt, nhưng Niếp Vinh Bình không giải thích nên họ cũng khó thể hỏi thêm, bất quá trong ánh mắt Hạ Chân hiện lên vài phần khảo cứu, không ngừng quan sát Tần Mục.
Sau khi ba người ngồi xuống, Hạ Chân nhìn đồng hồ nói:
- Con bé Uyển Nhi kia, không có chút quan niệm thời gian, đã đến giờ nào rồi còn chưa chịu trở lại.
Niếp Vinh Bình cười nói:
- Lão Hạ, nhi đồng thôi, tuổi trẻ hiếu động, làm cha mẹ cũng không cần quản nhiều như vậy.
Theo sau làm như thật vô tình nói với Tần Mục:
- Tiểu Tần, nghe nói cậu nhận thức ông chủ tiệm internet của thành phố chúng ta, có thể giúp Hạ bộ trưởng giải thích tình huống một chút hay không?
Được! Tần Mục nhất thời hiểu được mục đích Hạ Chân đi tới thành phố Đằng Long. Hành nghiệp internet chỉ mới mở đầu, mà ngành này lại thuộc hệ thống quản lý tin tức. Tình huống của cửa hàng internet Đằng Long khẳng định đã được truyền tới tai của Bộ quản lý tin tức, vì vậy bọn họ phái Hạ Chân đến xem tình huống một chút, chỉ sợ muốn lập pháp quy chính sách tương quan để ước thúc. Bởi vậy có thể thấy được năng lượng của Hạ Chân trong Bộ tin tức không lớn lắm, nếu không sẽ không bị người phái tới đây.
Nhưng Tần Mục không hề lộ ra biểu tình khinh thị, dù hậu trường của hắn đã có Tần lão gia tử chống đỡ, nhưng gia tăng mạng lưới quan hệ là pháp môn của người trong quan trường. Tần Mục khiêm tốn nói:
- Tình huống cụ thể tôi cũng không hiểu lắm, nhưng cảm thấy được ý nghĩ của bọn họ phi thường lớn mật hơn nữa còn phù hợp thủy triều.
Một câu của Tần Mục đánh trúng yếu điểm của internet, trên mặt Hạ Chân không còn vẻ mất kiên nhẫn, ngược lại có hứng thú, hỏi:
- Tần chủ tịch, tôi muốn nghe cách nhìn của anh.
Mặc dù ngồi trên bàn cơm của bạn cũ, Hạ Chân vẫn còn đầy vẻ quan lại. Tần Mục nhìn qua Niếp Vinh Bình, thấy Niếp bí thư thoáng gật đầu, trong lòng rộng mở. Thật hiển nhiên Niếp Vinh Bình đã nhận được tin tức của Cao Phái, vốn là nhân vật trung kiên thuộc Tần hệ, có hương vị muốn bảo hộ Tần Mục, nếu không sẽ không trực tiếp tỏ thái độ. Đồng thời quan hệ của Niếp Vinh Bình thật sự không tầm thường, dám cam đoan với bạn cũ, nếu Hạ Chân nghe lời của Tần Mục không ổn mà âm hắn một phen, như vậy Tần hệ xuất ra năng lượng chỉ sợ vị trí của Hạ Chân cũng khó thể bảo toàn.
Nếu như vậy Tần Mục đã hiểu được tâm tư của Niếp Vinh Bình, chẳng những giới thiệu Hạ Chân với mình, còn giúp Hạ Chân mở phương pháp, nhất thời cảm giác trên người thoải mái rất nhiều, ánh mắt sáng ngời nói:
- Vậy tôi đành múa rìu qua mắt thợ, bên quản lý tin tức tôi cũng không hiểu rõ cho lắm.