Đối với điểm này nếu nói Tần Mục không có câu oán hận thì không có khả năng, cô dâu nào trước khi động phòng còn bị phái đi làm nhiệm vụ, suốt một năm thời gian cũng không thể trở về
Vân Băng nghe ra trong lời nói của Tần Mục có chút thâm trầm, tâm tình thoáng có chút chấn động, nhìn chung quanh không thấy có người khác, ma xui quỷ khiến lại đem tay mình nhét vào trong tay hắn, cảm giác dịu dàng tri kỷ truyền đến khiến tốc độ máu huyết toàn thân Vân Băng lưu động càng nhanh hơn
Vẫn là bàn tay lạnh lẽo, trong hoàn cảnh ấm áp Vân Băng chẳng khác gì một khối băng, không có chút lửa nóng Tần Mục lại thở dài, dùng sức siết chặt tay nàng, theo sau chậm rãi buông ra, cười tự giễu
Hai người thật giống như bạn bè quen biết thật lâu, lại giống như người đi đường gặp thoáng qua, vừa quen thuộc lại xa lạ
Vân Băng chà xát hai tay, thổi thổi vào lòng bàn tay, dùng dáng tươi cười che giấu xấu hổ của mình, nhẹ nói:
- Ở Thanh Thao vẫn vui vẻ chứ
Giống như một người bạn cũ tùy ý thăm hỏi, căn bản không nhìn thân phận hiện tại của Tần Mục Tần Mục theo trực giác cảm thấy thân phận Vân Băng không đơn giản, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Thật khó khăn, mặc dù không phải từng bước gian nan, nhưng mờ mịt vô thố, có điểm khó giải quyết
Hắn dùng từ ngữ có chút mâu thuẫn, thật sự không biết hành trình đến Lan Trữ lần này tâm tính Diệp Thạch Bình sẽ phát sinh biến hóa thế nào
Vân Băng an ủi:
- Xe chạy tới chân núi ắt có đường, dù sao anh có hào khí dùng ba ngàn đồng mua một ly cà phê, không phải chỉ là kinh tế của một huyện thôi sao, làm tốt là được
Khóe môi Tần Mục lộ ý cười, nhìn Vân Băng nói:
- Phương thức an ủi người của cô thật sự giống như đang trào phúng tôi
Vân Băng cũng cười, nhớ tới cảnh tượng nhận thức giữa nàng cùng Tần Mục, không tự chủ được nói:
- Bạn của tôi gởi qua loại cà phê đậu tinh thuần, hôm nay đến Đằng Long qua nhà của tôi, tôi mời anh nhấm nháp
Lời này vừa xuất ra, hai người liền mất tự nhiên, sắc mặt tái nhợt của Vân Băng hiện lên rặng mây đỏ Một cô gái độc thân mời một người đàn ông anh tuấn đến nhà nàng nhấm nháp cà phê, được rồi, chúng ta có thể tạm thời nhớ tới bộ phim thập niên 90 từng cuốn hút không biết bao nhiêu người “ Tình nồng chocolate”
Ngay khi hai người còn đang xấu hổ, một thanh âm tiếng còi to rõ truyền tới Vân Băng bất đắc dĩ nói:
- Ai, nàng lại tới nữa, mỗi lần đến chỗ của tôi đều thiếu nợ hóa đơn, tôi xem như phục nàng
Nhưng khi nàng nói lời này, đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Mục, mang theo ý cười bí hiểm
Nhìn trận thế này, ngoại trừ Doãn Chiếu Cơ quả thật không nghĩ được người thứ hai Hiện tại Tần Mục không phải người của huyện Lan Trữ, cũng không muốn có liên quan gì với Doãn Chiếu Cơ, liền ra dấu cho Vân Băng sau đó quay về chỗ của mình
Khóe môi Vân Băng hiện nụ cười, cảm thấy được lúc này nhìn Tần Mục mới giống một thanh niên mà không phải một vị chủ tịch huyện ông cụ non
Tần Mục không muốn gặp mặt Doãn Chiếu Cơ cũng có nguyên nhân Dù sao hắn cũng từng lừa bịp tống tiền nàng ba trăm vạn, đến hiện tại lời hứa đưa đồng hồ tình lữ Omega làm bằng thủ công còn chưa chuyển qua trong tay người ta, có vẻ như đã nuốt lời Dùng câu nói thật lỗi thời nói rõ tâm tình hiện tại của Tần Mục, đó chính là chuyện lớn như vậy sao mình có thể quên được đâu
Đúng vậy, Tần Mục quả thật đem chuyện này quên mất, Doãn Chiếu Cơ đầu tư vào Hải Điện Tử hương ba trăm vạn, đổi lấy đồng hồ Omega tình lữ, nếu ngầm suy tính Tần Mục lại có hại, tính đi tính lại là Tần Mục dùng tiền của mình bù đắp lỗ thủng tài chính của Hải Điện Tử hương, đây là một chỗ hỏng trong kiếp sống chính đàn của hắn
Diệp Thạch Bình đang trò chuyện với Lý Trung Nguyên, hai người giống như đang chơi thái cực anh đẩy tôi xô, nói mãi vẫn không nhắc tới chuyện chính sự Kỳ thật huyện Lan Trữ có tài nguyên kinh tế phi thường hùng hậu, mà kết cấu sản nghiệp của huyện Thanh Thao lại rất dày, nếu hai huyện tiến hành trao đổi kinh tế, tất nhiên có thể trở thành phố huyện huynh đệ cùng nhau phát triển Nhưng chuyện của xí nghiệp chế dược Tam Dương đã tạo nên khe hở giữa hai huyện, làm khả năng hợp tác với nhau gia tăng chướng ngại thật lớn
Trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng của mình, Tần Mục biến thành cây cầu khai thông giữa hai huyện Lý Trung Nguyên xem như cấp Thanh Thao gây áp lực, dù sao là tài đại khí thô, dùng hình thức của Lan Trữ làm Diệp Thạch Bình hiểu được nếu huyện Lan Trữ cũng đi cạnh tranh đề thăng huyện cấp thị, chỉ sợ huyện Thanh Thao thật khó có khả năng đạt được ước muốn
Thiếu sót đáng tiếc duy nhất của huyện Lan Trữ là không đủ nhân khẩu, kinh tế đã sớm vượt qua huyện Thanh Thao, muốn hấp dẫn dân cư ở lại cũng không khó khăn, bầu không khí kinh tế của huyện Lan Trữ chứng thật là thích ứng với tiết tấu cải cách hướng tới
Những điều này là chuyện lòng hiểu mà không nói, Diệp Thạch Bình thưởng thức ngụm trà, chỉ cảm thấy hương thơm lan vào mũi
Vang lên một tiếng cười khẽ, Doãn Chiếu Cơ cùng Vân Băng xốc mành đi vào Diệp Thạch Bình sửng sốt, hắn không biết Doãn Chiếu Cơ, nhưng nhìn thấy những người khác của huyện Lan Trữ đứng dậy liền hiểu được thân phận của nàng không đơn giản
Quả nhiên khi mọi người bắt tay trò chuyện với Doãn Chiếu Cơ, cuối cùng Diệp Thạch Bình biết được sở dĩ Song Biên tập thị có thể xây dựng thành như vậy, Doãn Chiếu Cơ ở bên Triều Tiên ra sức rất nhiều, mà nàng lại cố tình ngồi bên cạnh Tần Mục, vấn đề bên trong thật làm người suy nghĩ sâu xa
Nếu như ở cơ sở, có lẽ sẽ có người suy nghĩ lung tung quan hệ giữa Tần Mục cùng Doãn Chiếu Cơ, nhưng lên tới vị trí huyện cấp, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là Doãn Chiếu Cơ có thể mang tới ảnh hưởng gì cho việc phát triển trong huyện
Mọi người giới thiệu lẫn nhau, Doãn Chiếu Cơ khẽ híp mắt lại, nhìn khuôn mặt yên tĩnh như nước của Tần Mục, mỉm cười nói:
- Nguyên lai Tần chủ tịch đã thăng chức, thật sự là không có nghe mọi người nhắc đến
Tần Mục vừa nghe lời này liền biết Doãn Chiếu Cơ muốn nhắc tới chuyện mình quỵt nợ, tuy rằng ở trước mặt có cán bộ lãnh đạo, nếu là người có chút trí tuệ cũng sẽ không nghĩ tới loại chuyện này, nhưng ai có thể nắm chắc suy nghĩ của nàng Vạn nhất nàng đem việc này bại lộ ra, rơi vào trong tai cấp trên, lại xuống điều tra chuyện ở Hải Điện Tử hương, nói không chuẩn sẽ xảy ra vấn đề Vì vậy hắn rót chén trà cho nàng, thoáng thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói:
- Trên tổ chức có nhiệm vụ, chúng tôi phải làm theo chỉ huy mà thôi Song Biên tập thị là tâm huyết của mọi người, tôi làm lính đào ngũ thật sự là rất đáng tiếc
Doãn Chiếu Cơ làm như không nghe được ý tứ trong lời nói của Tần Mục, lập tức truy vấn:
- Về kế hoạch kế tiếp của huyện Lan Trữ cùng bên này của chúng tôi, ý tứ của Tần chủ tịch thế nào đây
Tần Mục âm thầm kêu khổ, loại sự tình này thuộc ích lợi của địa phương, nếu làm lớn nói không chuẩn sẽ có người đụng tới phân chén canh