Thanh Quan

Chương 41-43: Tâm tư của Chủ tịch huyện Bạch




Vừa thấy biểu tình này của Tần Mục, mỗi người ở đây đều hồ nghi, chẳng lẽ phòng của Tần Mục lại là làm bằng vàng bằng bạc, không thể cho người khác đi vào sao?

Hồ Lão Tứ cũng nhíu mày trách:

- Tiểu Tần, anh có thái độ gì thế?

Lão Lâm đảo một vòng, cười nói:

- Trưởng thôn Tần, nhìn anh xem, sao lại không nói gì thêm đi, không phải là đối tượng của anh đang ở trong phòng chứ? Hay lại là có cái gì ám muội, là nha đầu Hà Tinh kia đó sao?

Lão vừa thốt nên lời này, không ít người thầm nghiến răng nghiến lợi. Tình huồng hiện tại như thế, dù sao cũng không tới phiên lão nói chuyện chứ?

Bạch Quang Lượng vừa nghe thấy câu này của lão Lâm, cơ mặt cũng run lên, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tần Mục.

Phó trưởng trấn Kim Tiểu Lượng thấy sắc mặt Bạch Quang Lượng có chút không đúng, suy nghĩ, liền giành trước đi lên đẩy cửa phòng. Ngày sau đó Kim Tiểu Lượng lại “a” một tiếng, vội chạy từ trong nhà đi ra, đến bên tai Bạch Quang Lượng nhỏ giọng nói mấy câu.

Chỉ là động tác này cũng đủ làm cho Tần Mục hiểu được, Kim Tiểu Lượng này có thể thân cận với Chủ tịch huyện như thế, hẳn là người thuộc phe của Chủ tịch huyện rồi.

Biểu cảm trên mặt Bạch Quang Lượng có chút mất hứng, tràn ngập ý tứ hàm xúc nhìn Tần Mục, lại gật đầu với Kim Tiểu Lượng, đi về phía căn phòng.

Những cán bộ khác lại hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra. Bí thư Lý Chiếu Hùng đang muốn đi theo sau, lại bị Kim Tiểu Lượng kéo cánh tay, hơi lắc đầu.

Tần Mục bên cạnh nhìn rõ ràng, trong lòng càng nổi thêm nghi ngờ. Kim Tiểu Lượng rất rõ ràng là thân tín của Bạch Quang Lượng, nhưng cố tình lại có chút quan hệ sâu xa với bí thư trấn mà Bí thư trấn Lý Chiếu Hùng tuyệt đối không có khả năng lạnh nhạt với Bí thư huyện, nếu không cũng sẽ không thể đứng vững trên chức Bí thư này.

Quan hệ thật lạ lùng, nhưng cũng thật thú vị. Tần Mục mỉm cười thản nhiên, giống như ánh mắt của mọi người đối với hắn mà nói chỉ như gió thoảng qua thôi.

Cả đám cán bộ trấn đều đứng ở trong nội viện, trên đầu quạ đen bay lơ lửng.

Hồ Lão Tứ không yên lòng, tiến đến bên người Tần Mục, dùng đầu vai hơi huých một cái.

Tần Mục nhìn Hồ Lão Tứ, hơi hơi lắc đầu, làm cho Hồ Lão Tứ bình tĩnh đừng vội. Dựa theo cách nhìn của Tần Mục, Kim Tiểu Lượng khẳng định nhìn thấy cả nhà Hứa Lục, khẳng định đã phát hiện điều gì. Nếu không y cũng đã không vội vã chạy tới thông báo cho Bạch Quang Lượng. Tin tức này khẳng định đã thu hút Bạch Quang Lượng, nếu không nghe lời nói suông, lão cũng không một mình đi vào.

Nhưng là, rốt cuộc là bên trong phòng xảy ra chuyện gì thế?

Mọi người đang buồn bực, Bạch Quang Lượng lại quay về, vừa đi vừa nói:

- Ông cụ, ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho các hương thân câu trả lời thuyết phục, xin tin tưởng chính phủ, tin tưởng tôi.

Bên trong phòng cũng không biết lại nói gì, Bạch Quang Lượng lại sang sảng cười ha ha:

- Nói cho cùng, ông cụ, cán bộ của đảng chúng ta chính là cần mọi người giám sát nhiều hơn, chỉ điểm nhiều hơm, gốc rễ của đảng chính là dân chúng, nếu không có sự duy trì của dân chúng, chúng tôi không thể nào kiến thiết được một dân quốc đổi mới được.

Trong phòng mơ hồ có tiếng ho khan truyền tới, sau đó mọi người chợt nghe một giọng ồm ồm:

- Trưởng thôn Tần đã cho người đi tìm bác sĩ rồi, trưởng thôn tốt như thế, cũng không hổ danh trưởng thôn.

Mọi người nghe thấy lời này vô cùng rụt rè, giống như dùng hết dũng khí nói.

Bạch Quang Lượng cười nói:

- Trưởng thôn tiểu Tần là người có năng lực, mục tiêu của anh cũng sẽ rất cao. Mọi người yên tâm, chính phủ sẽ không chậm trễ tiền đồ của mấy người trẻ tuổi.

Nói tới đây, Bạch Quang Lượng kéo rèm ra ngoài, lại cong xuống, kinh hô:

- Ông cụ, ông làm gì thế? Mau đứng lên, mau đứng lên.

Nghe thấy câu nói của Bạch Quang Lượng, mọi người vội vàng chạy tới, vén rèm lên, bên trong toàn bộ người nhà họ Hứa đang quỳ trên đất, hai tay Bạch Quang Lượng đang nâng Hứa phụ.

Mấy người vội vàng đỡ mấy người lên, mấy người cũng có thể nghe ra ông cụ này đang lo lắng cho vận mệnh chính trị của Tần Mục, cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì mà Bạch Quang Lượng lại đối thoại cũng bọn họ.

Nhìn nụ cười ẩn ý “yên tâm đi” của Hứa phụ, trong lòng Tần Mục thầm bi ai thở dài. Tình huống thế này hắn không mong thấy, lợi dụng dân chúng gây áp lực với quan viên tầng trên, thủ đoạn chính trị như này chính là hèn hạ nhất, Tần Mục hắn còn khinh thường không dùng. Chính là do sai sót ngẫu nhiên, mọi chuyện lại có thể phát sinh như thế, xem ra hình tượng của hắn trong mắt Bạch Quang Lượng khẳng định đã biến thành kẻ tiểu nhân khôn vặt đang bày trò rồi.

Mấy người cán bộ độ nhạy cảm chính trị kém trên trấn còn biểu hiện thái độ hâm mộ với Tần Mục. Chiến tích cao lại có thể lọt được vào mắt Chủ tịch huyện, thế không phải là không bao lâu nữa, Tần Mục sẽ giống như gắn tên lửa vào lưng, bay nhanh thăng chức sao. Nếu để bọn họ biết được suy nghĩ thực sự trong lòng Tần Mục, phỏng chừng mấy người họ sẽ kinh hãi tới mực không biết nói gì cho phải.

Quả nhiên, an ủi cả nhà họ Hứa, đoàn người lại đi ra sân nhà Tần Mục, sắc mặt Bạch Quang Lượng liền âm trầm nói:

- Được rồi, không vòng vo nữa, quay về huyện, chiều còn có cuộc họp.

Biểu cảm của Chủ tịch huyện đột nhiên thay đổi, toàn bộ đoàn người trên trấn có chút hoảng hốt, không biết vì sao Bạch Quang Lượng lại dột nhiên có sự thay đổi nh thế. Quách Tự Tại đi theo Chủ tịch huyện nhiều năm, rất hiểu rõ giọng điệu cảu Chủ tịch huyện, cười nói:

- Buổi chiều còn có một cuộc họp ở trấn, mọi người cứ ở đây tham quan, tôi cùng Bạch Chủ tịch huyện đi trước một bước.

Bạch Quang Lượng đã đi thẳng về phía trước, Quách Tự Tại ở đằng sau cản lại mọi người đang có ý cùng về, ho khan hai tiếng với Tần Mục, xoay người đuổi theo Bạch Quang Lượng.

Bởi vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Tần Mục, thái độ của Bạch Quang Lượng đáng để người ta suy nghĩ sâu xa.

Tần Mục nhưng lại cảm thấy không sao cả, tuy rằng hắn tự nhận rằng ấn tượng của hắn trong lòng Bạch Quang Lượng đã tụt giảm mạnh, nhưng đường đường là một Chủ tịch huyện cũng sẽ không khai đao một trưởng thôn bé nhỏ, vừa hay Tần Mục cắm rễ ở thôn, có thể sắp xếp tâm tư.

Lão Lâm đắc ý giương mắt nhìn về phía đám người, chỉ là Tần Mục đang nghĩ tới chuyện khác, không chú ý tới điểm này, nếu không hắn nhất định sẽ nghĩ ra chút quan hệ ẩn bên trong.

Bởi vì cái nhìn này của lão Lâm là đang chiếu về Bí thư Lý Chiếu Hùng.

Bước đi của Bạch Quang Lượng rất kiên quyết, Quách Tự Tại đi theo đằng sau, cũng không nói gì, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên, giống như nghĩ ra chuyện gì thú vị lắm, không nhịn được mà phải mỉm cười vậy.

- Cười, cười cái gì, Tự Tại à, cậu cũng không phải là người tùy tiện như thế chứ?

Bạch Quang Lượng nghiêng đầu nhìn y, nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng cũng không hề có ý tức giận.

- Chủ tịch huyện, tôi đang cảm thấy con người Tần Mục này thật thú vị, hắn nhất định không làm ra chuyện không có chuẩn mực như thế.

Quách Tự Tại nói tiếp:

- Thủ pháp quá đỗi bình thường này của lão Lâm còn chưa đủ để Tần Mục xem trọng.

Bạch Quang Lượng gật đầu, không thèm nhắc lại, tăng nhanh bước chân,

- Ô?

Quách Tự Tại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp đang dắt nhau đi xuống dưới, lạ lùng hỏi:

- Sao Nhược Hàm lại tới nữa?

- Sao cơ?

Mắt Bạch Quang Lượng hơi kém, nhìn theo hướng ngón tay Quách Tự Tại quả nhiên thấy Bạch Nhược Hàm đang mặc áo khoác blouse trắng cùng một cô gái trẻ đi xuống núi, còn đeo một cái túi đựng y cụ.

- Đứa nhỏ này, nói muốn cùng ta tới trấn Hà Tử thăm bạn học cũ, hóa ra vẫn là nhớ thương Tần Mục à?

Bạch Quang Lượng tỏ ra khó hiểu, dường như có chút rối rắm, lại dường như lại có chút thả lỏng.

Quách Tự Tại cười nói:

- Kỳ thật thằng nhỏ Tần Mục này cũng không tệ lắm, xứng với tiểu Hàm.

Sắc mặt Bạch Quang Lượng nghiêm lại, giả bộ quát:

- Tự Tại, từ khi nào anh lại nói chuyện không có chừng mực như thế?

Quách Tự Tại liền cười:

- Ngài cũng đừng có mà cứng nhắc quá, tôi đây không đúng mực chăng phải là chọc phá tầng giấy bọc kia cho ngài?

Bạch Quang Lượng liền cười ha ha, kéo Quách Tự Tại núp một bên, đợi Bạch Nhược Hàm cùng Hà Tinh cùng xuống núi, mới chậm rãi nói:

- Thằng nhỏ Tần Mục này, có năng lực, cũng có dã tâm, tôi rất xem trọng nó. Nhưng mà tôi sợ đứa nhỏ Nhược Hàm này quá thiện lương, không thể khống chế được Tần Mục ấy.

Quách Tự Tại vội vàng hỏi:

- Chủ tịch huyện, ngài nói chuyện quá cao sâu rồi, sao tôi lại nhìn không ra, Tần Mục có năng lực lại còn có cả dã tâm?

Bạch Quang Lượng liền trách cứ:

- Tự Tại, anh đây hiểu được còn giả bộ hồ đồ. Còn có vài năm nữa tôi cũng phải về hưu rồi, giờ tôi cho anh biết, với tính tình này của anh, làm chức phó thủ trưởng thì còn được, vĩnh viễn không thể lên được chức vị chính. Anh biết tại sao không? Đó là vì anh không có nhân cách mị lực quá lớn, không có tính cách rõ ràng. Nếu có người chỉ đường cho anh, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ viên mãn. Nhưng mà nếu không có ai quyết định cho anh, tính quyết đoán của anh lại còn kém quá xa.

Đây chính là lần đầu tiên Quách Tự Tại nghe được lời đánh giá rõ ràng của Bạch Quang Lượng về bản thân sau chừng đấy năm đi theo ông. Vừa nói, Quách Tự Tại chảy mồ hôi ròng ròng. Mỗi một câu của Bạch Quang Lượng giống như đánh vào trong lòng ông, làm cho ông hốt hoảng. Vừa nghĩ lại cẩn thận, những điều mà Bạch Quang Lượng nói đều là những điểm mấu chốt, đó chính là vấn đề về tính cách của mỗi con người, không phải dễ dàng sửa đổi được.

- Con người Tần Mục này, nói như thế nào nhỉ, tôi cũng đã làm quan vài chục năm, dù sao cũng có chút tâm đắc. Nhưng tôi lại có chút cảm giác nhìn không thấu hắn.

Bạch Quang Lượng không để ý tới biểu cảm của Quách Tự Tại, cứ thế nói:

- Người có thể làm cho tôi nhìn không thấu, tôi dám rất tự tin mà nói rằng, hoặc giả hắn là thằng ngu, hoặc hắn là kẻ lòng dạ giấu thật sâu.

Ông lấy thuốc ra, ném cho Quách Tự Tại một câu, Quách Tự Tại lại từ trong túi lấy chiếc máy lửa ra châm cho Bạch Quang Lượng.

- Tần Mục không phải là thằng ngốc, người thanh niên này rất thông minh. Từ ngày đó hắn xử lý chuyện đó cũng đã có thể thấy được hắn không phải là loại người gặp chuyện là loạn.

Bạch Quang Lượng hít một hơi thuốc, chậm rãi nói:

- Nhưng mà, tôi nghĩ, một người như thế thì mục tiêu của hắn ở đây? Hắn chắc chắn không muốn ở chỗ thôn cùng sơn dã này cả đời chứ?

Quách Tự Tại lắc đầu, hắn còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Bạch Quang Lượng. Dựa theo ý nào đó, bộ máy huyện ủy kia khả năng sẽ có thay đổi, nhất là Bạch Quang Lượng, thế nhưng dường như lại có ý muốn về hưu. Nếu không thế, người làm lãnh đạo nhất định sẽ không dễ dàng để lộ đánh giá của bản thân với thư ký.

Bạch Quang Lượng nhìn Bạch Nhược Hàm đã đi xuống dưới tận chân núi, như có suy nghĩ gì nói:

- Tự Tại à, anh theo tôi bao năm rồi?

Quả đúng là như thế! Trong lòng Quách Tự Tại bất an, nhỏ giọng đáp lại:

- Bảy năm.

- Bảy năm rồi, cũng vất vả cho anh. Ban bè năm nay chỉ sợ có biến động, anh đã chuẩn bị tốt để gánh trọng trách chưa?

Nói xong, ông quay đầu sang nhìn Quách Tự Tại, trong mắt hơi có thần thái.

Quách Tự Tại kiềm chế không để tim đập loạn nhịp, có chút tránh né nhìn Bạch Quang Lượng, nhưng vẫn nói:

- Dạ rồi.

Bạch Quang Lượng liền nở nụ cười, nói:

- Năng lực của trưởng trấn Vạn Hữu này không tệ, chuẩn bị cho hắn tham gia lớp tu nghiệp thăng chức, vị trí của hắn nhất định là để trống. Năng lực của Kim Tiểu Lượng cũng không tệ, thay thế cho Vạn Hữu đương nhiên thích hợp, tôi cũng có chung ý kiến này với Bí thư Quý.

Nói xong, Bạch Quang Lượng hút lấy một hơi thuốc thật dài.

Trong lòng Quách Tự Tại vừa có chút sợ hãi về thoái ý của Bạch Quang Lượng, lại có kích động vì sắp được lên nắm thực quyền. Nghe theo ý tứ của Bạch Quang Lượng, thậm chí có thể cho hắn đi làm chủ quản công nghiệp của Hà Tử, thế thì đúng là chuyện quá tốt đẹp rồi, tuy rằng công nghiệp của trấn Hà Tử cũng không được tốt lắm.

- Lý Đại Đồng mấy năm nay cũng được, để cho hắn quản công nghiệp mấy năm, anh đi phát triển ngành nông nghiệp của trấn Hà Tử. Tần Mục cũng có một số ý tưởng rất lạ đối với ngành nông nghiệp giai đoạn hiện tại, anh có thể tìm hắn ta xem.

Bạch Quang Lượng thản nhiên cười, ánh mắt tập trung vào bóng áo trắng bên dưới.

- Tiểu tử kia là ngựa chết hay lừa chết, cũng đều phải để hắn anh ta phát triển thôn Tây Sơn mới được.

Quách Tự Tại nghe xong mấy câu này của Bạch Quang Lượng, trong lòng chợt rõ ràng như ánh chớp giữa đêm đông. Bạch Quang Lượng này rõ ràng đã coi Tần Mục là con rể tương lai của mình. Lần này giao quyền cho bản thân mình ở trấn Hà Tử, rõ ràng chính là để lót đường cho chàng rể tương lai đây!

Bạch Nhược Hàm đến làm cho Tần Mục có chút ngoài ý muốn, vốn cho rằng trong lúc nhạy cảm thế này, Bạch Quang Lượng nhất định phải làm cho Bạch Nhược Hàm tránh gió tránh sóng, vạn nhất chuyện bại lộ thì cũng dễ dàng mà chữa cháy.

Nhưng Bạch Nhược Hàm lại đương nhiên xuất hiện ở thôn Tây Sơn này, dụng ý của Bạch Quang Lượng đúng là làm cho Tần Mục có chút khó hiểu.

Bạch Nhược Hàm chỉ chào hỏi Hồ Lão Tứ cùng Tần Mục một cái, liền đi theo Hà Tinh vội vã về nhà Tần Mục. Về phần đám người Kim Tiểu Lượng giống như cũng coi như không thấy Bạch Nhược Hàm, trong chuyện này có ẩn ý gì, Tần Mục cũng không hiểu được.

Bí thư Lý Chiếu Hùng không để ý chút chuyện vặt này, tâm tư của bọn họ đều đặt ở chuyện sau này phải xử trí thôn Tây Sơn này sao đây, phải đối đãi với trưởng thôn này ra sao, vì vậy vẫn còn chưa để ý tới một bác sĩ trẻ đi qua.

Nếu Chủ tịch huyện lên tiếng, những người này cũng không dám sớm trở lại trấn, người người kéo Hồ Lão Tứ nói mấy câu chẳng ý nghĩa gì, ngược lại lạnh lùng nhìn qua Tần Mục. Không phải bọn họ không thể hiện giúp đỡ Tần Mục, chính là thái độ của Chủ tịch huyện vẫn chưa rõ ràng, cho nên vẫn không cần hữu hảo cho lắm.

Một khi Chủ tịch huyện nói “con người Tần Mục này có thể dùng được”, hay “Tần Mục này đúng là không tệ” gì đó, thái độ của những thượng cấp như bọn họ với trưởng thôn nhất định sẽ thân thiết.

Cỗ kiệu dù cao nhưng sẽ có nhiều người nâng, nhưng người ở bên vách núi, cũng không nhất định sẽ có rất nhiều người vươn tay ra đỡ.

Tần Mục vui vẻ thoải mái, thảnh thơi đi đằng sau mọi người, nhìn này nọ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về con đường đi tương lai cho thôn Tây Sơn.

Lão Lâm cũng không biết làm thế nào lại dương dương đắc ý đi theo bên người Hồ Lão Tứ, giống như hắn mới là trưởng thôn Tây Sơn.

Lúc này không biết đã nói đến đề tài gì, Kim Tiểu Lượng nói:

- Vị đồng hương này, ông nói xem, thôn Tây Sơn phải làm giàu như thế nào đây?

Lão Lâm lại liếc mắt nhìn Lý Chiếu Hùng một cái, Tần Mục đang nghĩ chuyện, vốn không nhìn thấy, chính là đột nhiên lại nghe thấy giọng của lão Lâm lớn lên, thế mới giật mình tỉnh hồn lại.

- Trồng! Dân chúng chúng ta chỉ có trồng trọt, giống tốt, khai quật đất mẹ, chỉ cần kiên trì nâng cao sản lượng, dân nhất định sẽ giàu có.

Lão Lâm nói xong, nịnh nọt cười nhìn Lý Đại Đồng.

Tần Mục đứng bên nghe, cũng không biết tại sao lại đột nhiên bật cười, xì một tiếng, từ từ hỏi:

- Chính là không biết chờ tới khi nào, những thứ sản lượng giá trị đó mới đạt được mục tiêu của ông thế?

Lão Lâm còn đang đắm chìm trong ảo mộng khắp nơi là biển lúa vàng kia, nghe thấy câu hỏi có chút châm chọc của Tần Mục giống như bị hắt chậu nước lanh, trên mặt liền lộ ra vẻ tức giận, đầu đầy gân xanh kêu lên:

- Chỉ cần chúng ta kiên trì đi theo con đường của Đảng, kiên trì đi theo sự lãnh đạo của Tổng Bí thư, một ngày nào đó có thể dạt được mục tiêu này.

Tần Mục trợn trắng mắt không thèm nhắc lại, những câu này của lão Lâm đúng là giương cao cơ hiều. Kiên trì đi theo con đường của Đảng không sai, kiên trì đi theo sự lãnh đạo của bí thư cũng không sai, nhưng lão Lâm còn dừng lại ở giai cấp những câu nói suông, không nhìn thấy yêu cầu bức thiết của đảng với việc làm giàu cho người nông dân, làm cho đất nước mạnh lên.

Lý Chiếu Hùng hơi lắc đầu, đối với biểu hiện của lão Lâm thậm chí còn không hài lòng. Lão Lâm này gần như là thân thích của hắn, mấy lần bên tai hắn lẩm bẩm rằng Tần Mục sao lại tuổi trẻ, đánh giá trong thôn cũng không cao, làm cho Lý Chiếu Hùng cũng sinh ra hoài nghi năng lực của vị trưởng thôn đầu gỗ này, vốn có chút tâm tư thưởng thức Tần Mục liền phai nhạt đi nhiều.

Vốn định mượn cơ hội Chủ tịch huyện lần này xuống nông thôn, để lão Lâm biểu hiện chút, sao đó Lý Chiếu Hùng lại đứng bên cạnh lão Lâm nói mấy câu lời hay, cho dù không lật được Tần Mục thì ít nhất cũng có thể làm cho lão Lâm lên trấn làm chuyện gì đó. Ai ngờ đến vốn kế hoạch rất hay, nhưng mấy chuyện ở thôn Tây Sơn này rõ ràng nói rằng Tần Mục đã lọt vào mắt xanh của Chủ tịch huyện, mặc dù cuối cùng ý tứ của Chủ tịch huyện còn chưa rõ, thậm chí còn có bộ dạng nổi giận đùng đùng, nhưng đến tột cùng là vì Tần Mục hay vì thấy bộ dạng khốn cùng đến thế của mấy người hương thân, ý tứ trong đó còn chưa rõ ràng.

Đừng thấy những cán bộ đứng cùng Tần Mục đang phân rõ giống như ranh giới, nhưng khi gió có chút đổi chiều, bọn họ lập tức sẽ qua sông, đứng về phía Tần Mục ngay.

Quân cờ lão Lâm này có lẽ hỏng rồi, Lý Chiếu Hùng ảo não nghĩ tới.

Nhìn Tần Mục, tuổi trẻ mà tinh thần phấn chấn, không có đắc ý vênh váo, cũng không mất mát khổ sở, chỉ giống như vân đạm phong khinh. Lý Chiếu Hùng đột nhiên sinh ra ảo giác, người thanh niên này giống như căn bản không để bọn họ vào trong mắt, giống như trong mắt hắn chỉ có ngọn núi này, chỉ có mảng đất đen này.

Nhìn lại lão Lâm, tâm tình sớm lộ rõ trên mặt, Lý Chiếu Hùng lại càng thấy lão Lâm không vừa mắt. Lúc trước sao lại bị người này qua mặt nhỉ.

Tần Mục không biết được tâm tư của hắn, hắn chính là quan sát cảnh sắc xung quanh, có chút thong thả nói:

- Đúng thế, một ngày nào đó sẽ đạt được mục tiêu kia.

Hắn không phản bác lời nói của lão Lâm, đất đai thì càng ngày càng ít, dân cư càng ngày càng nhiều, đề cao sản lượng lương thực chính là phương hướng phấn đấu của mỗi quốc gia trên thế giới. Nhưng mà những lời này trong tai mấy người khác lại dường như cũng mang chút ý khác.

Mười năm? Trăm năm? Ngàn năm? Không ai biết được, giờ không phải là giai đoạn sai lầm trước kia nữa, từng cán bộ đều bị nghiêm cấm quá lời. Lão lâm thiết tưởng cũng quá đơn thuàn. Hiện tại từng cán bộ đều đang nghĩ cách nâng cao thu nhập từ thuế, gia tăng chiến tích của mình, cách làm lâu dài này làm cho người khác cảm thấy chán chường, lại cũng không hợp với thời đại nữa rồi.

Suy nghĩ của những người đứng đó rõ ràng đã gợn sóng lớn, Tần Mục cũng không để ý xem mọi người có phục hay không, nói với Hồ Lão Tứ:

- Lão Tứ thúc, đồ ăn cho các lãnh đạo trên trấn không phải làm phiền chú, tính cho công ty chạm khắc gỗ nghệ thuật Tây Sơn chúng tôi đi. Đến lúc đó, chú trực tiếp mang hóa đơn lại đây cho tôi.

Hồ Lão Tứ sửng sốt, công ty chạm khắc gỗ nói trắng ra là hiện tại còn chưa kiếm được chút tiền nào. Đó là chuyện ai cũng biết, Tần Mục nói như thế, tỏ ra mình sẽ bỏ tiền chiêu đãi cán bộ, cũng kiên quyết không động chạm tới tiền của người dân trong thôn. Mặc dù là tiền của Lý Kim Bưu, nhưng bây giờ thuộc tài sản của Tần Mục.

Hồ Lão Tứ đang định lên tiếng phản bác, Tần Mục lại khoát tay vào vai của lão, hơi hơi dùng sức, làm cho lão nhất thời hiểu rõ, liền gật đầu đồng ý với Tần Mục.

Tần Mục liền mỉm cười nói mọi người đi trước, hắn nhanh chân tới xem tình hình của cha mẹ Hứa Lục, các lãnh đạo ở đây cũng biết đó là người đã gặp mặt Chủ tịch huyện, cũng là người được Chủ tịch huyện nhận lời, liền giục Tần Mục nhanh đi.

Nhìn bóng lưng đi xa của Tần Mục, Lý Chiếu Hùng như có suy nghĩ hỏi:

- Công ty chạm khắc gỗ, kiếm được nhiều tiền lắm à? Vừa mở miệng đã nói trả số tiền kia rồi?

Trong lòng Hồ Lão Tứ chấn động, Tần Mục quả nhiên vừa ra ám hiệu đã phát huy tác dụng, hắn thở dài nói:

- Đừng nói nữa, thật ra bên kia đã sắp truyền tin đến, có mấy công ty đa quốc gia đã có ý định đàm phán ký kết với chúng tôi, chính là nghe nói nơi này ở trong núi, muốn mang đồ mỹ nghệ ra ngoài phải mất rất nhiều công sức, nhưng lại còn sợ hãi trên đường có tổn hại gì đó, nên vẫn rất do dự.

Kỳ thật những chuyện này đều là giả, nhưng Tần Mục từng nói cho Hồ Lão Tứ, nếu như muốn làm cho thôn Tây Sơn này hoàn toàn chào tạm biệt với nghèo khó thì chuyện phá núi là chuyện tất yếu.

Lý Chiếu Hùng vừa nghe liền thấy hứng thú, hỏi:

- Vậy số gốc cây này của các người có thể bán được bao nhiêu tiền, có thể kiếm lại được phí dụng phá núi mở đường này không?

Hồ Lão Tứ tiếp tục mang vẻ mặt đau khổ nói:

- Kiếm thì nhất định là có thể kiếm ra rồi, nhưng mà không mở đường, ngươi ta không muốn dùng nhiều công sức lại vận chuyển, thật đúng là đau đầu mà.