Thanh Quan

Chương 24-25: Trên mặt ửng hồng




- Đại Xuân, bắt cóc con gái là phạm tội, tôi khuyên các anh mau nhanh tự thú để được khoan hồng!

Tần Mục không chút bối rối, gương mặt đầy chính khí nghiêm khắc mắng.

- Ha, núi cao hoàng đế xa, đừng giảng nhiều đạo lý như vậy với tao, xử hắn!

Đại Xuân lấy ra một con dao trong túi áo mệnh lệnh cho hai đồng đảng khác.

Đúng lúc này cửa gỗ bị đá văng, Lưu Đại Hữu giơ súng lao vào, không nói một lời liên tục bóp cò, nháy mắt bắn trúng đùi ba người khiến cả ba kêu thảm ôm đùi ngã lăn trên mặt đất.

- Cậu không sao chứ?

Lưu Đại Hữu giơ súng nhìn qua Hứa Lục lại hỏi Tần Mục.

Tần Mục trầm giọng nói:

- Lưu đồn trưởng, tôi hoài nghi mấy người này chẳng những hiềm nghi bắt cóc buôn bán phụ nữ, còn tham dự hoạt động bán trộm văn vật, mời Lưu đồn trưởng thông tri người của cơ quan bắt họ về cẩn thận thẩm vấn!

Vừa nói hắn vừa ngồi xuống giúp Hà Tinh cởi bỏ dây thừng.

Nghe xong lời nói của Tần Mục, Lưu Đại Hữu thoáng sửng sốt. Theo lý cấp bậc của Tần Mục không có quyền ra lệnh cho hắn, nhưng Tần Mục nói như vậy làm cho người ngoài nghe được sẽ nghĩ quan chức của thanh niên này khẳng định còn cao hơn vị đồn trưởng như hắn.

Tần Mục thấy Lưu Đại Hữu ngây người, vừa dùng một tay vuốt sau lưng Hà Tinh an ủi nàng, vừa lớn tiếng nói:

- Lưu đồn trưởng, quan hệ đến tài sản quốc gia, anh ngàn vạn lần không cần do dự!

Nói xong còn ra dấu bằng mắt cho Lưu Đại Hữu.

Ánh mắt của hắn thật thâm ý, làm tư tưởng mơ hồ của Lưu Đại Hữu nhất thời mở ra.

- Tôi là đồn trưởng Lưu Đại Hữu đồn công an Hà Tử trấn, hiện tại tôi hoài nghi các anh phi pháp bán trộm văn vật, không ai được nhúc nhích!

Lưu Đại Hữu trực tiếp đem lời nói bắt cóc phụ nữ lừa gạt buôn bán linh tinh lược bỏ, lấy ra bộ đàm rống to.

Hoàn hảo địa thế nơi này không thấp, trong bộ đàm truyền ra thanh âm thật rõ ràng. Trong đó tiểu cảnh sát phụ trách theo dõi Lý Kim Bưu kêu lớn nhất, tốc độ nói chuyện cực nhanh, nói Lý Kim Bưu cùng người xa lạ kia đứng trên triền núi nhìn xuống một lúc vừa định đi xuống, chợt nghe tiếng súng hai người sững sờ, sau đó bỏ chạy.

- Vậy cậu còn không truy theo?

Lưu Đại Hữu tức giận kêu lên.

Tiểu cảnh sát cười hi hi nói, đã sớm khống chế được Lý Kim Bưu. Nhưng người còn lại mình không thể phân thân nên để hắn chạy thoát.

Lưu Đại Hữu tức giận đá đá Hứa Lục gọi hắn lấy dây thừng đem ba người trên mặt đất trói lại.

Tần Mục ôm Hà Tinh nhìn hiện trường, biết trường hợp đã được khống chế liền nhìn Lưu Đại Hữu gật đầu nói:

- Lưu đại ca, việc này tôi sẽ không xen vào, nếu cần lấy khẩu cung của tiểu nha đầu Hà Tinh, chúng tôi nhất định phối hợp.

Lưu Đại Hữu cảm kích, rốt cục hiểu được dụng ý Tần Mục đem lời nói nghiêng về việc trộm buôn bán văn vật, đây là vì muốn tặng công lớn cho hắn. Hắn thấy Tần Mục chủ động không liên can đến, vội vàng nói:

- Tần thôn trưởng, không thể như vậy, cậu…

Hà Tinh ôm chặt Tần Mục, tiếng khóc đã nhỏ hơn nhiều nhưng vẫn không chịu buông hắn ra.

Tần Mục mỉm cười chỉ chỉ Hà Tinh, nói:

- Hành động của phần tử trộm buôn bán văn vật các đồng chí công an vẫn luôn thật chú ý, lần này đem bọn hắn một lưới bắt hết, hôm nào đến Tây Sơn thôn tôi đại biểu các hương thân khoản đãi các vị. Lưu đồn trưởng, tôi xin phép trước, đưa cô bé này trở về, nàng kinh hãi quá độ, cần được nghỉ ngơi điều dưỡng.

Lưu Đại Hữu nghe lời nói của Tần Mục liền hiểu được hắn không muốn dính dáng đến công lao lần này, âm thầm bội phục Tần Mục biết làm người, gật đầu nói:

- Được, chuyện này là như vậy, cậu đợi chút nữa tôi cho người tiễn hai người trở về.

Tần Mục gật gật đầu, trong lòng nhanh chóng tính toán chuyện lợi hại lần này, ôm Hà Tinh tìm một địa phương ngồi xuống. Hà Tinh giống như nai con hoảng sợ tùy ý cho Tần Mục chiếu cố, không nói lời nào, chỉ im lặng ngồi im dựa vào lòng hắn.

Tần Mục chậm rãi ngồi xuống, vừa rồi đối mặt ba người kia hắn cũng có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy Hà Tinh bị bắt cóc một cỗ dũng khí dâng lên, hận không thể đem ba người kia chém giết. Nhưng khi sự tình trôi qua, cỗ khí thế liền nhạt xuống, cảm thấy hai chân có chút mềm, hơn nữa Hà Tinh vẫn luôn ôm hắn không buông tay, nếu đứng mãi như vậy hắn lo lắng mình sẽ gục xuống.

- Anh sợ sao?

Hà Tinh nghiêng người ngồi cạnh hắn, đột nhiên hỏi một câu.

Tần Mục rất muốn vênh váo mười phần nói không sợ, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn thành thật nói:

- Sợ!

- Em nhìn thấy vừa rồi anh xông vào, lá gan còn lớn thôi.

Cô bé nhỏ giọng nói, trên mặt chợt đỏ hồng.

Tần Mục bỗng dưng xao động, há miệng thở dốc cũng không biết nói gì, đành gãi đầu cười khổ.

Không khí mờ ám truyền vào giữa hai người, thẳng tới khi bên ngoài truyền vào thanh âm tiếng gọi “Lưu đồn trưởng” thì mới làm hai người tỉnh lại.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu lại đang nhìn nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm:

- Phá hủy nhà gỗ nhỏ này, xem ngày sau còn ai dám tới đây làm bậy!

Tần Mục đương nhiên sẽ không khờ dại cho rằng Lưu Đại Hữu thật sự nhìn trần nhà, nhưng thái độ giả vờ hồ đồ của hắn làm Tần Mục cảm kích. Nghĩ đến bánh ít đi bánh quy lại, mình cho hắn chiếm một phần công lao lớn, tự nhiên đối phương sẽ làm ngơ không khí mờ tối của mình cùng Hà Tinh.

Đồn công an đều đã được thông tri, hơn mười nhân viên toàn bộ xuất động, rất nhanh đã cầm máu cho ba kẻ hiềm nghi sau đó còng tay mang đi.

Lưu Đại Hữu khẽ hất cằm về chỗ Hứa Lục, hỏi Tần Mục:

- Người này nên xử lý thế nào?

Tần Mục có chút bi ai nhìn Hứa Lục, chuyện mua vợ ở những khu vùng núi nghèo khó thật dễ dàng xảy ra, chỉ khi nào hoàn toàn tiêu trừ nghèo khó mới có thể chân chính ngăn chặn loại hiện tượng này. Hắn vỗ vỗ Hà Tinh, ôn nhu nói:

- Em cùng Lưu đại ca bọn họ lên xe trước, tôi nói vài câu với hắn sẽ đến ngay.

Hà Tinh thuận theo gật đầu, Lưu Đại Hữu gọi người giúp nàng rời khỏi nhà gỗ nhỏ, chậm rãi đi lên đường lớn.

Tần Mục chờ bọn họ đi xa mới rút điếu thuốc trong túi tiền, ném cho Hứa Lục một điếu, bản thân cũng châm một điếu, hỏi:

- Không mua được người vợ, khó chịu không?

Hứa Lục nhìn thấy Tần Mục thật uy phong, ngay cả đồn trưởng đồn công an Hà Tử trấn cũng thật nghe lời hắn, không biết hắn là đại quan từ nơi nào tới, vốn đã chuẩn bị bị bắt giữ, thế nhưng không ngờ Tần Mục nói vài câu người của đồn công an đã buông tha cho hắn, hiện tại nghe Tần Mục vừa hỏi, lập tức trả lời:

- Báo cáo…báo cáo lãnh đạo, sau này tôi không dám nữa, cũng không dám nữa…

Hắn không dám hút điếu thuốc Tần Mục ném cho hắn, dùng tay vuốt phẳng vài lần, lau sạch sẽ ôm trong tay.

Tần Mục thấy hắn như vậy nhướng mày nói:

- Thuốc lá dùng để hút mà không phải để cầm, hút hay không? Không cần đưa cho tôi, tôi còn luyến tiếc đâu.

Hứa Lục cuống quýt nhét vào miệng lấy ra hộp diêm đốt thuốc, bộ dáng như một kẻ nghiện thuốc.

- Người nghèo không sợ, cũng không phải chỉ một mình anh nghèo.

Tần Mục phun ngụm khói, giọng nói thâm trầm:

- Người nghèo trong núi không ít, vì sao người khác không làm việc này, anh lại đi làm đây? Đũng quần nhịn không nổi?

Những lời cuối cùng khiến gương mặt Hứa Lục đỏ bừng, ấp úng nói:

- Nhịn nổi, nhịn được nổi…

- Nhịn nổi cái rắm!

Tần Mục vừa nghe lời này liền phát hỏa, cơn tức cố gắng cưỡng chế liền bộc phát, không biết vì sao vung chân đạp lên đùi Hứa Lục hai cái khiến hắn té ngã, lại không chờ Hứa Lục đứng lên, chỉ vào trán hắn mắng:

- Không tiền đồ! Đàn ông như anh liền khỏi sống! Chính mình không nhịn được lại đi dùng tiền cha mẹ đói bụng tiết kiệm mua người vợ? A? Da mặt của anh ở đâu? Ở đâu?

Hứa Lục rũ cụp đầu, không rên một tiếng mặc cho Tần Mục mắng.

Tần Mục mắng vài câu, lại gõ lên đầu Hứa Lục vài cái, đem tà khí trong lòng phun ra không ít, ngồi chồm hổm trên mặt đất đột nhiên yên lặng khóc.

Hứa Lục cúi đầu thật lâu phát giác không có động tĩnh gì, mới dám chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện vị lãnh đạo cao cao tại thượng kia lại giống như một đứa bé đang ngồi rơi nước mắt, không khỏi hoảng hốt vội vàng nói:

- Lãnh đạo, lãnh đạo, là tôi không tốt, làm cho ngài khóc…

- Anh mặt mũi còn lớn.

Vẻ mặt Tần Mục âm trầm nói:

- Nói với anh thì anh cũng không hiểu, tôi khóc vì anh? Con mẹ nó tôi khóc vì nhân dân chúng ta, vì sự nghèo khó của chúng ta, anh biết cái đếch gì!

Hứa Lục vừa nghe lời này cũng không biết vì sao một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khóe mắt cũng không nhịn được lên men, ngồi bên cạnh Tần Mục không ngừng rít thuốc.

Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau liên tục hút nửa gói thuốc, tâm tình Tần Mục mới bình phục lại, nhớ tới một sự kiện nhìn Hứa Lục nói:

- Anh gọi là Hứa Lục phải không, tôi hỏi anh, bọn hắn hỏi tới lư hương là vật gì?

Hứa Lục nói:

- Là một đồ vật cũ trong nhà tôi, nghe nói là tổ tông truyền xuống tới, không biết là thật hay giả.

Tần Mục gật gật đầu, nói:

- Vật kia nhớ cất kỹ, rất có thể là đồ cổ, vô cùng quý giá.

Hứa Lục vội vàng nói:

- Lãnh đạo, nếu như anh ưa thích ngày mai tôi sẽ mang tới cho anh.

Sắc mặt vừa có chút hòa hoãn của Tần Mục lại trầm xuống, cả giận nói:

- Hứa Lục! Đừng nói những lời như vậy! Tôi cho anh biết, lư hương kia thật quý giá, anh có thể đi tới thành thị lớn giao cho nhà bảo tàng, hoặc là lưu hai năm tìm cơ hội đem đi đấu giá, vật đó là do tổ tông của anh truyền xuống tới, không trái pháp luật!

- Đấu giá?

Hứa Lục mơ hồ.

Tần Mục liền giải thích:

- Anh đừng hỏi nhiều như vậy, về nhà giấu kỹ, qua vài năm muốn đổi tiền thì trực tiếp tìm tôi, tôi là thôn trưởng Tần Mục tại Tây Sơn thôn!

Hứa Lục đột nhiên trừng to mắt, không tin hỏi:

- Anh…anh là thôn trưởng?

Tần Mục hừ một tiếng nói:

- Sao vậy, không giống sao?

Hứa Lục lắc đầu, lại gật gật đầu, trong lòng thầm nói có mấy thôn trưởng có thể giống như anh vậy, chỉ huy đồn trưởng đồn công an xoay quanh?

- Sau này trở về làm việc cho siêng năng, cai thuốc lá, để dành tiền vài năm. Chỉ cần anh chịu cực, làm người kiên định, trong nhà có dư, con gái nhà ai không thích gả cho anh?

Tần Mục bắt đầu giáo dục Hứa Lục.

- Ai! Trong nhà tôi có chút thủ nghệ, hiện tại lại không nổi tiếng, quanh năm suốt tháng không có người đến tìm, hỗn không nổi nữa.

Vừa nghe Tần Mục nói như vậy, Hứa Lục đem chuyện thương tâm nói ra, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu nói:

- Mẹ tôi hiện tại đều nằm trên giường, nghe bác sĩ nói bệnh không nặng nhưng phải bồi dưỡng, ăn toàn đồ ăn đắt tiền. Nhà tôi có ba mẫu đất, tôi lại không cưới vợ, chiếu cố tới lui trong nhà không còn đồng nào. Nhìn thấy thân thể mẹ tôi ngày càng kém, tôi đem cầm cố mượn ít tiền mua người vợ, muốn xung hỉ cho mẹ tôi.

Nói xong hắn ồm ồm khóc lên.

Lúc ban đầu vẫn chỉ là nức nở, dần dần thanh âm càng lúc càng lớn, khiến trong lòng Tần Mục cũng rất khó chịu, gian nan vỗ vỗ bả vai hắn nói:

- Sao vậy, trên trấn không trợ cấp sao?

- Trên trấn cũng nghèo ah, nói là Hà Tử trấn là thôn trấn nghèo nhất Tây Bình huyện, có nhìn thấy trên trấn có người giàu sao?

Hứa Lục thấp giọng nói.

Tần Mục gật gật đầu, Tây Bình huyện đăng ký huyện nghèo trên địa khu, hay thật, nhiều nơi khốn cùng như thế đều rơi vào trên đầu Tần Mục, làm tâm tư của hắn càng thêm âm trầm.

- Như vậy đi, đem mẹ anh đưa tới chỗ tôi, tôi chỉ ở một mình, có thể chăm sóc, tôi ra tiền.

Tần Mục cắn răng, nói thẳng.

- Anh…

Hứa Lục sửng sốt, ngây ngốc nhìn Tần Mục.

- Nhanh đi, tìm người chuyển đồ đạc qua đi.

Tần Mục cắn chặt răng, từ khi Hồ Ngũ Đa cùng Chu Tiểu Mai đi Quảng Châu, bên người hắn không có người khỏe mạnh lao động thật khó xoay sở. Trong thôn người nào có chút khí lực đều đi theo lão Lâm nhìn hắn chê cười, cho dù là mấy người đàn ông ở gần cũng không dám trắng trợn đến làm việc với hắn. Huống chi Hứa Lục có nhược điểm nằm trong tay hắn, khi làm việc nhất định càng dụng tâm.

Tần Mục cũng không phải người có lòng dạ quá mức, nhưng nếu có điều kiện có lợi như vậy còn không dùng, như vậy cũng uổng phí hắn lăn lộn quan trường.

- Đúng rồi, tổ tiên của anh truyền xuống tay nghề gì đây?

Hai người ra khỏi nhà gỗ, trước khi chia tay Tần Mục thuận miệng hỏi một câu.

- Phá núi!

Hứa Lục ồm ồm nói.

Ba tên bắt cóc cùng Lý Kim Bưu đã bị nhóm công an áp giải về đồn, Lưu Đại Hữu nói với Tần Mục chuyện này phải báo lên trên huyện, tập trung toàn bộ cảnh lực truy bắt tù trốn trại. Hắn muốn đưa hai người Tần Mục về Tây Sơn thôn, sau đó quay về xử lý vụ án.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Xảy ra chuyện lớn như vậy anh là một đồn trưởng không theo sát một chút sao được? Như vậy đi, anh lái xe đến trên trấn, tôi cùng Hà Tinh tìm xe quá giang về là được.

Lưu Đại Hữu nghe Tần Mục nói có đạo lý, không dây dưa, chạy nhanh về đồn công an, cũng không để hai người Tần Mục tìm xe quá giang mà trực tiếp phái phó đồn trưởng lái xe tiễn bọn họ. Phó đồn trưởng biết vụ án này nếu chứng thực xuống, ít nhất Lưu Đại Hữu cũng sẽ được điều lên huyện cục đảm nhiệm đại đội trưởng hình trinh, giờ phút này phải làm tốt quan hệ với hắn, như vậy vị trí đồn trưởng khẳng định sẽ không mất, vì vậy không chút tự cao tự đại thống khoái đáp ứng.

Trước khi đi, Lưu Đại Hữu vỗ vai Tần Mục giới thiệu với phó đồn trưởng, nói hắn là huynh đệ của mình, trên đường cẩn thận một chút. Phó đồn trưởng nghe được hiểu ý, ánh mắt nhìn Tần Mục liền nhiệt tình hơn rất nhiều.

Một đường xóc nảy quay về Tây Sơn thôn, Tần Mục mời phó đồn trưởng vào trong thôn thăm viếng. Phó đồn trưởng Vương Chí đang lo lắng không cơ hội thân cận với Tần Mục, nghe đề nghị này lập tức ngừng xe Jeep ở ven đường, khóa xe sau đó cùng Tần Mục đi lên núi.

Tần Mục hiểu được ban đầu một màn tam đường hội thẩm trong sở đã cấp cho các cán bộ trong trấn ấn tượng mình là một kẻ cứng đầu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra Vương Chí nhất định sẽ ngồi lên vị trí đồn trưởng đồn công an, sau này trong thôn có chuyện gì va chạm sẽ phải phiền toái Vương Chí, vì vậy cũng có tâm tư giao hảo với hắn.