Thanh Quan

Chương 231-232: Tần Mục kiên trì ​




Khi Lưu Công Thành cúi đầu nhìn xuống chân của mình, Tần Mục thở dài một hơi, có chút tiếc hận nói:

- Huyện Tây Bình rất đẹp, còn có rất nhiều tài nguyên mà chúng ta còn chưa khai quật ra, đáng tiếc, tôi phải đi.

Lưu Công Thành chấn động, không thể tin được hỏi:

- Sao vậy?

Tần Mục lắc đầu cười tự giễu:

- Có anh cùng Ngô phó chủ tịch trấn thủ huyện Tây Bình, tôi ở lại sẽ dư thừa.

Nói gần nói xa lộ ra tia phiền muộn, lần này động tác của hắn quá lớn, Tần lão gia tử chắc chắn sẽ không cho hắn tiếp tục ở lại mảnh đất thị phi này, cho nên hắn nóng lòng tìm kiếm một người có thể quản lý tốt huyện Tây Bình, có thể nắm chắc phương hướng phát triển của huyện. Nếu Lưu Công Thành đã dựa dẫm vào Tần Mục, Tần Mục cũng cần biểu lộ tư thế làm yên ổn lòng của Lưu Công Thành.

Quả nhiên, Tần Mục nói xong, biểu tình của Lưu Công Thành liền hiện lên vẻ trút được gánh nặng. Tần Mục cấp áp lực cho hắn có chút lớn, nhất là ở tình hình căng thẳng như bây giờ.

- Huyện Tây Bình cũng nên ổn định được rồi.

Tần Mục thở dài, vẫy xe chạy tới. Hắn cùng Lưu Công Thành đã đạt chung nhận thức bước đầu, nhưng cũng không còn lòng thanh thản tiếp tục đón gió trên quốc lộ.

Lần này Lưu Công Thành thay đổi vị trí, hắn ngồi xuống chỗ tay lái phụ, đây cũng là một thái độ, cũng là thái độ khiến Tần Mục yên tâm. Tần Mục hiểu được dụng ý của Lưu Công Thành, cũng không che giấu, nói thẳng:

- Lưu bí thư, ngày sau tiền cảnh của huyện Tây Bình phải xem ở anh cùng Ngô phó chủ tịch, hai vị sẽ trở thành công thần của huyện vậy.

Ý tứ thật rõ ràng, Lưu Công Thành cũng nghe ra được, hắn ha ha cười nói:

- Ngô phó chủ tịch là tinh anh của tỉnh thành, có chuyện gì tôi còn cần nàng nhiều chỉ giáo, nhiều học tập đâu. Bằng không chờ quay về tỉnh thành, lãnh đạo hỏi tới mà tôi không biết, thật sự quá mức ngượng ngùng.

Ngô Cúc hé miệng cười, nàng nghe ra được trong lời nói của Tần Mục mang theo hương vị phó thác cùng dặn dò, liền cười nói:

- Tôi chỉ là rèn luyện tại chức mà thôi, tôi còn cần học tập Lưu bí thư nhiều lắm, còn phải mời Lưu bí thư chỉ đạo nhiều hơn.

Nói xong bàn tay nàng trộm véo đùi Tần Mục.

Lúc này Lưu Công Thành từ kính chiếu hậu nhìn thấy nàng liếc mắt đưa tình, trong lòng nhất thời rùng mình. Quan hệ giữa Tần Mục cùng Ngô Cúc đã tự hiểu không cần nói rõ, cũng may đoạn thời gian trước hắn cũng không làm gì không tốt đối với Ngô Cúc, nếu không…Nghĩ đến hiện tại Hầu Cửu Châu còn nằm trên giường bệnh, Lưu Công Thành cũng có chút rùng mình, nhìn bộ dạng Tần Mục thật thanh tú, nhưng trong lòng cũng thật lạnh lùng ah.

Hoàn hảo Tần Mục đã bày tỏ thái độ với hắn, ở huyện Tây Bình vẫn do hắn chủ quản, Ngô Cúc cũng biểu lộ thái độ không có ý lưu ở trong huyện quá lâu, cũng tránh khỏi cục diện đôi bên biến thành đối lập. Cứ như vậy xem như trong huyện đã ổn thỏa mở ra con đường phát triển mới.

Buổi đàm phán trải qua suốt cả buổi sáng nhưng chỉ tiến triển một phần nhỏ, Kim Hi Nhi hùng hổ dọa người, Tần Mục lại tranh từng tấc đất, hai người cơ hồ là cầm thước đo đạc, không ngừng tranh đấu cao thấp trên tấm bản đồ, trận tranh chấp không thua gì cuộc chiến ở sa trường.

Nhìn thấy thời gian đã sắp đến trưa, một gã lãnh đạo cất tiếng ho khan, chính là phó chủ tịch thành phố chuyên quản công tác kinh tế. Hôm nay hắn đã kiến thức được nghệ thuật đàm phán của Tần Mục, trong lòng đã có hiểu ra. Nguyên lai thương nhân nước ngoài cũng xem người mà nói chuyện, cũng không chỉ một mặt vung tiền như rác. Bọn họ cũng có kiêng kỵ, cũng không phải loại người nếu xem việc gì không vừa ý thì sẽ lập tức rút đầu tư. Chứng kiến Tần Mục tranh được lợi ích cho huyện Tây Bình, trong lòng phó chủ tịch thành phố một mảnh lửa nóng, nếu những kinh nghiệm này dừng trong tay của hắn, không qua năm năm hắn nhất định có thể bước lên trên, vì vậy liền hạ quyết tâm, khi quay về phải đem tư tưởng đàm phán cùng con đường đàm phán của Tần Mục lý giải tìm hiểu thêm một chút để rút kinh nghiệm về cho chính mình.

Tần Mục nghe được tiếng ho khan của lãnh đạo, liền đứng thẳng người nhìn Kim Hi Nhi cười nói:

- Đã đến giờ cơm trưa rồi, không biết Kim tiểu thư muốn đến căn tin của ủy ban tỉnh chúng tôi, hay là muốn đến tiệc chiêu đãi của huyện Tây Bình chuẩn bị mời cô?

Kim Hi Nhi tức giận ném cây bút trong tay, vẻ mặt khó chịu nói:

- Không đi căn tin, cũng không đi tiệc chiêu đãi của các anh, tôi muốn anh tự bỏ tiền mời tôi!

Lãnh đạo thành phố lần lượt đứng dậy, phó chủ tịch thành phố lên tiếng để Tần Mục toàn quyền phụ trách thủ tục chiêu đãi, sau đó mang theo mọi người rời đi. Lưu Công Thành cũng đứng lên, đi theo các vị lãnh đạo. Hắn là bí thư huyện ủy, tự nhiên hiểu được ẩn ý bên trong, huyện Tây Bình đạt được lợi nhuận lớn như thế tự nhiên phải cùng các vị lãnh đạo làm tốt quan hệ, để cho các vị lãnh đạo không khó chịu gây khó khăn cho huyện Tây Bình, việc này đương nhiên cần bí thư huyện ủy như hắn ra mặt.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Tần Mục, Ngô Cúc cùng Kim Hi Nhi, lúc này vẻ mặt Tần Mục rối rắm nói với Ngô Cúc:

- Xem ra vị Kim tiểu thư này tức giận thật sự không nhẹ đâu, hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài chờ vậy.

Nói xong Tần Mục liền rời khỏi phòng họp, trong lòng bắt đầu tính toán chiều nay làm sao tiếp tục tiến hành đàm phán.

Qua chừng mười phút đồng hồ, hai cô gái đi ra khỏi phòng họp, Kim Hi Nhi không thèm để ý tới hình tượng nhu nhu bụng, dùng vẻ ngây thơ phù hợp với tuổi tác của nàng không chút cam lòng nói:

- Buộc tôi thả ra lợi ích của gia tộc nhiều như vậy, Tần Mục, anh phải mời tôi ăn một bữa thật ngon mới có thể bồi thường.

Tần Mục cùng Ngô Cúc trao đổi ánh mắt, Ngô Cúc khẽ gật đầu, Tần Mục liền cười vỗ vỗ tay nói:

- Vậy hãy để cho cô nếm thử đặc sản của chúng tôi đi, mì sợi Hồ Châu!

Ngô Cúc nhất thời cười rộ lên, làm cho Kim Hi Nhi cũng không nhịn được bật cười, oán khí trong lòng giảm bớt không ít.

Vào buổi chiều, đôi nam nữ lúc ở tiệm mì sợi thì như bạn bè thân thiết nhưng hiện tại quay về phòng họp lại tiếp tục tranh võ miệng, không ngừng tranh thủ ích lợi cho phe của mình. Nhưng buổi chiều nhân số trong phòng hội nghị cũng nhiều hơn, buổi trưa phó chủ tịch đã hạ lệnh cho toàn bộ chủ quản nhân viên có liên hệ tới hạng mục đầu tư đều phải đến học tập thuật đàm phán trong kinh doanh, làm sao đem lợi ích của mình đạt tới lớn nhất khi trao đổi với thương nhân nước ngoài.

Cuộc đàm phán buổi chiều tiến hành thật nhanh, khí thế của Kim Hi Nhi bị Tần Mục áp đảo không ít, có chút yêu cầu cũng bị nàng trực tiếp buông tha. Mãi cho tới năm giờ chiều, hai người rốt cục hoàn thành hợp đồng đã định, ký xuống tên của mình trong văn bản. Chẳng qua Tần Mục cần đóng dấu của ủy ban huyện Tây Bình mà thôi.

Hết thảy đều vui vẻ, nhóm nhân viên ủy ban thành phố đến lúc kết thúc mà biểu tình vẫn vô cùng kinh ngạc, dần dần mới có thể hồi phục lại tinh thần.

Ủy ban thành phố đã sớm chuẩn bị nghi thức ký tên hợp tác chính thức ở khách sạn lớn nhất thành phố, tới lúc đó đã không còn liên quan tới Tần Mục, bởi vì đó cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Lưu Công Thành thì nhất định phải đến tham dự, bởi vì hắn đại biểu cho quyền lợi của huyện Tây Bình. Tần Mục cùng Ngô Cúc tùy tiện tìm một nơi ăn cơm, ý tưởng đột phát, hắn mời Ngô Cúc cùng đi xem phim.

Ngô Cúc cảm động, cũng biết ý của hắn là muốn bồi thường nàng. Nói không chừng đột nhiên rơi xuống một tờ điều lệnh khiến cho hai người phải chia lìa mấy năm, thừa cơ hội này Ngô Cúc cũng chạy về thay bộ quần áo xinh đẹp, cùng ra ngoài với hắn.

Bộ phim buổi tối có tên là Tuyệt Đại Giai Nhân, Tần Mục có ấn tượng với bộ phim này, nhưng không nghĩ tới lại làm cho Ngô Cúc khóc mãi không ngừng, trong bóng tối rạp chiếu phim, nàng dựa lên tay hắn hỏi:

- Tần Mục, nếu em chết đi anh sẽ nhớ tới em sao?

Tần Mục thở dài, Ngô Cúc từng trải qua thật nhiều khó khăn, vì vậy tính tình hơi yếu ớt. Hắn nhẹ ôm vai nàng, ghé tai nàng ôn nhu an ủi. Giờ khắc này phân tranh trên quan trường, vì dân làm chủ, bất cứ thứ gì đều biến mất hết thảy trong đầu hắn. Hắn chỉ muốn che chở cô gái trong lòng, làm cho nàng không phải bị ủy khuất.

Ban đêm, hai người vào ở trong một khách sạn, cũng không quay về nhà khách. Ngô Cúc ôn nhu đón nhận Tần Mục, thẳng đến khi hai người kiệt sức mới ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Công Thành tự hiểu biết cầm lấy hợp đồng cùng tiểu Bản quay về trong huyện, cũng lưu lại tin tức dưới đại sảnh tiếp tân, dặn Ngô phó chủ tịch cùng Tần chủ nhiệm tiếp tục khai thông với đại biểu xí nghiệp Tam Tinh, tranh thủ thúc đẩy việc xây dựng khu du lịch với tốc độ nhanh nhất.

Huyện Tây Bình hoàn toàn tiến vào thời kỳ bận rộn, có được thành ủy mạnh mẽ ủng hộ, Hà Tử trấn nhất thời trở thành trọng điểm của huyện Tây Bình, Quách Tự Tại cả ngày không ngừng cười nói, đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc chiêu đãi nhân viên nghiệp vụ hiệp đàm từ khắp nơi đi tới.

Trong khoảng thời gian này Quý Chí Cương đi lại thật gần với Quách Tự Tại. Việc cải cách quốc xí đã có manh mối, Quý Chí Cương nghe theo lời đề nghị của Tần Mục hướng trong huyện xin mang theo vài người có năng lực có tiền đồ đi ra, chuẩn bị dỡ xuống trọng trách chủ nhiệm cải cách quốc xí. Lưu Công Thành biết Tần Mục đang chậm rãi ủy quyền, để cho hắn có thể nắm giữ hạng mục điểm tựa của huyện Tây Bình, giờ mới hiểu được thời gian Tần Mục còn lưu lại trong huyện không bao lâu nữa. Mấy ngày nay Quý Chí Cương mang theo vài nhân viên không ngừng tới lui giữa thị trấn huyện cùng Hà Tử Trấn, đồng thời dựa vào Lưu bí thư, đem sản nghiệp lợi nhuận của việc xây dựng khu phát triển nắm chặt trong tay “Văn phòng kế hoạch cải cách quốc xí huyện Tây Bình”, cũng làm vị trí của Quách Tự Tại ở trong lòng Lưu bí thư càng lúc càng rõ ràng, xem như Quách Tự Tại đã đi vào trong mắt lãnh đạo huyện.

Đối với việc này Quách Tự Tại phi thường cảm kích Quý Chí Cương, đứng ở đại viện trấn nhìn thấy Quý Chí Cương vừa đi vừa nói gì với mấy nhân viên, liền cười lớn nói:

- Quý quản lý, đừng vội làm việc, xây dựng nhà cửa không chỉ trong một ngày là xong, tranh thủ vào nghỉ ngơi một chút đi.

Quý Chí Cương trải qua một ít thời gian tôi luyện, trên mặt không còn ngạo khí của ăn chơi trác táng, nhưng còn lộ ra vài phần giỏi giang thông minh lanh lợi, nghe Quách Tự Tại gọi mình, liền cười nói:

- Sao vậy, lão Quách chuẩn bị mời khách sao?

Hai người vốn mâu thuẫn trong thời gian Quý gia cùng Bạch gia đương gia, nhưng trải qua một thời gian ở chung, xem như xóa bỏ tính tình, khi nói chuyện cũng thân cận hơn rất nhiều. Quách Tự Tại cười ha ha nói:

- Nhìn cậu nói kia, Hà Tử trấn xưa đâu bằng nay, cho dù các cậu phụng dưỡng người già ở trong trấn, Hà Tử trấn cũng có thể nuôi nổi thôi.

Quý Chí Cương không khỏi phát ra thanh âm cảm khái, nói:

- Lúc trước Quách bí thư đi xuống Hà Tử trấn, có lẽ thật không ngờ có thể có được quang cảnh hôm nay đi?

Những lời này của Quý Chí Cương làm Quách Tự Tại thổn thức, hắn vốn cho rằng mình là người mà Bạch Quang Lượng dùng giúp Tần Mục trải đường, ai ngờ chỉ trong nháy mắt Tần Mục ở trong huyện thành hỗn thật phong sinh thủy khởi, dù là thường ủy trong huyện cũng không dám xem thường Tần Mục, Quách Tự Tại đương nhiên không nằm vào trong mắt hắn. Đối với tư tưởng của Tần Mục bởi vì mình xuất thân từ Hà Tử trấn nên phải giúp Hà Tử trấn phát triển, Quách Tự Tại cảm kích tận đáy lòng, không khỏi thở dài:

- Thật không biết khi nào Tần chủ nhiệm mới có thể rút được thời gian, cũng tốt cho những nhân viên cơ sở như chúng ta cảm kích chiêu đãi một lần.

Ánh mắt Quý Chí Cương sáng ngời, phân phó nhân viên đi những nơi khác nhìn xem, phải thiết thực nắm chắc tiến độ xây dựng, phải nắm chắc chất lượng xây dựng. Hắn ở chung với Tần Mục thời gian không ngắn, hơn nữa xuất thân từ gia đình quan lại, điều này thật sự có thể hiểu rõ ràng, vì vậy dẫn theo thái độ sai khiến cho mọi người rời đi làm việc.

Đợi khi chung quanh không còn ai, Quý Chí Cương thấp giọng nói:

- Lão Quách, Tần chủ nhiệm từ tỉnh thành trở lại, còn có đại biểu Hàn quốc, khuya nay đến thị trấn với tôi, đừng quên ah.

Thái độ của Quý Chí Cương trực tiếp làm cho Quách Tự Tại hiểu được một chuyện, buổi tiệc lần này của Tần Mục chỉ sợ không chỉ đơn giản là tụ họp. Nếu không Quý Chí Cương cũng sẽ không cẩn thận dặn dò mình như thế.

Hắn nghĩ không hề sai, mấy ngày nay Tần Mục ở lại tỉnh thành cũng đã nhận được tin tức từ thủ đô, Tần Mục làm đại biểu cán bộ cơ sở, có thể thực hiện chỉ thị của lão thủ trưởng, linh hoạt đa dạng thích ứng làn sóng cải cách, trở thành đội quân danh dự năng lực của cán bộ cơ sở trong cả nước, tới ngày một tháng sáu sẽ đến trường Đảng trung ương “Ban huấn luyện học viện cán bộ thanh niên” tiến tu. Học viện này Tần Mục từng được nghe nói qua, đây là cái nôi mà quốc gia chuyên dùng bồi dưỡng cán bộ, có không ít nhân viên cán bộ trung tầng ngày sau đều vào trong này tiến tu qua, hơn nữa nếu không phải hồng sắc gia tộc muốn đi vào thật sự rất khó. Điều kiện mấu chốt là học sinh thi vào trường cao đẳng trong cả nước suốt ba đời đều không phải trung nông mới được xem xét thu nhận vào.

Thật hiển nhiên, đây là một loại sách lược của lão gia tử, mà Tần Mục cũng đã sớm làm xong chuẩn bị. Vốn hắn cho rằng mình có thể đi vào trường Đảng tỉnh xem như đã không tệ rồi, không nghĩ tới được lão gia tử thao tác thế nhưng còn tiến nhập cánh cửa đại học. Khoảng cách đến trường còn hơn một tháng, hắn nhất định phải gặp mặt những người thuộc phái hệ của mình một lần, thông báo một chút con đường ngày sau này. Mà giữa bọn họ sẽ có xung đột lợi ích hay không, điều này chính Tần Mục cũng không thể quản, chỉ cần làm cho huyện Tây Bình yên ổn phát triển, việc đấu tranh trong quan trường là chuyện thiết yếu.