Thanh Quan

Chương 157-158: Phản kích bước thứ ba ​




Nửa đêm Tần Mục ngủ mơ mơ màng màng, đã cảm thấy có thân thể mềm mại nằm bên cạnh hắn, hương khí của Lưu Đan xông vào mũi. Tần Mục lầm bầm vài câu, hắn quen mùi của Lưu Đan rồi, trong tiềm thức hắn đặt tay lên ngực Lưu Đan.

Lưu Đan dán lên lỗ tai Tần Mục nhỏ giọng nói ra:

- Cho anh ôm ngủ, cũng đừng hồ đồ, bên cạnh là Cửu Châu đấy.

Tần Mục hôm nay cũng mệt mỏi nhiều, cộng thêm uống rượu, cũng ôm Lưu Đan càng chặt hơn một chút, cũng không có đi giày vò Lưu Đan.

Rạng sáng ngày thứ hai, Bành Nam mang quyển sách giao cho Tần Mục, cũng không biết Lưu Đan nói gì với nàng. Về sau Tần Mục mới biết được vì cuốn sách này mà Lưu Đan mang 50% cổ phần của phòng ca múa đưa ra ngoài, quả nhiên là dở khóc dở cười, nhưng mà càng thêm thương tiếc Lưu Đan.

Tần Mục trịnh trọng đặt quyển sách này vào trong cặp, nhìn Bành Nam nói vài lời yên tâm, trực chỉ cục công an.

Từ chi tiết của Thiết Báo, Lưu Đại Hữu trải qua ngược dòng tìm hiểu vài lần, trên cơ bản đã mò ra không sai biệt lắm, đợi đến lúc Tần Mục đi vào, liền đi thẳng vào vấn đề nói ra:

- Tần lão đệ ah, chuyện này không dễ làm. Tên kia chẳng những đầu tư trong huyện Tây Bình chúng ta, ở huyện bên cạnh cũng có chút sản nghiệp, chỉ sợ chúng ta động đến hắn sẽ có người ra mặt bảo hộ thôi.

Mặt mũi của Thiết Báo không nhỏ nha. Tần Mục cười cười nói:

- Không bằng chúng ta xem thứ này trước?

Nói xong lấy quyển sách ra.

Lưu Đại Hữu vừa thấy thì con mắt sáng ngời, sau khi đọc qua nội dung bên trong, nộ khí bừng bừng, vỗ bàn kêu lên:

- Quá liều lĩnh, hắn không kiêng nể gì cả.

Tần Mục lắc đầu, tuy trong quyển sách này ghi không có rõ ràng lắm, nhưng mà nhân vật trên quan trường thì quá hiểu rõ ràng, thí dụ như trong đó có viết một câu.

- Cục chiêu thương, cái chiêng, năm ngàn.

Tần Mục nhìn qua cuốn sách này, đầu óc bắt đầu chuyển động nhanh chóng, kế hoạch nên dùng quyển sách này thế nào mới mạnh nhất. Lưu Đại Hữu không ngừng đi tới đi lui trong phòng, tâm tư bất định.

Trong cuốn sách này ghi lại nhân vật bao gồm cả ba huyện, thậm chí trong thành phố cũng có nhân vật khác, chỉ cần mang nó đưa lên trên thì có không ít người mất chỗ ngồi đấy. Hai người không cân nhắc có nên dùng quyển sách này cầm Thiết Báo hay không, mà là cân nhắc làm thế nào giữ không cho nó lan ra quá rộng.

Trong quan trường không phải toàn bộ vạch trần là được, làm vậy sẽ xúc phạm lợi ích của rất nhiều người, làm cho cục diện chính trị bất ổn. Không phải vạch ra là tốt, vạch thế nào cho ổn mới là nghệ thuật.

- Chỉ bằng cuốn sách này mà bắt người có chút nói không qua ah.

Lưu Đại Hữu thở dài nói ra.

Hai mắt Tần Mục tỏa sáng, cười nói:

- Mặc dù chúng ta không có chứng cớ bắt người, nhưng không có nghĩa người khác không thể.

Lưu Đại Hữu sững sờ một chút, lập tức hiểu ý của Tần Mục rồi, lúc này cau mày một cái, cười rộ lên.

Qua mấy ngày trước cửa nhà bí thư ban thanh tra kỷ luật huyện Khổng Kiến Quốc có mấy người nhét thư tố giác không ghi tên, bên trong tường thuật chuyện Thiết Báo và cục trưởng cục chiêu thương huyện La Vạn Hữu cấu kết với nhau, đút lót nhận hối lộ, không quản lợi ích của người dân, chuyên đi hủy hoại đồng ruộng. Hoàn Cảnh Pháp quốc gia vừa ban bố chưa tới một năm, chính quyền các nơi còn nghiên cứu chính sách kỹ càng mới áp dụng lên địa phương của mình, huyện Tây Bình bây giờ toát ra án lệ, làm cho Khổng Kiến Quốc quá sợ hãi.

Nhìn thấy số liệu và chứng cớ trong thư tố giác, với tư cách bí thư ban thanh tra kỷ luật nhiều năm, Khổng Kiến Quốc không dám sơ sẩy, thông tri bí thư huyện ủy Quý Thu, hai người nhanh chóng báo cáo kỹ càng lên thành phố. Bởi vì chuyện của Thiết Báo kéo qua ba huyện và cả thành phố, ảnh hưởng của nó quá ác liệt, cho nên ban thanh tra kỷ luật thành phố đã động, bắt đầu khẩn trương bận rộn điều tra mọi chuyện.

Lúc này quan viên của ba huyện đều chấn động, dùng huyện Tây Bình làm chuẩn. Trong đó cục trưởng cục chiêu thương La Vạn Hữu của huyện Tây Bình thật sự xuống ngựa, trong cục chiêu thương làm ra các lỗi rất nặng, bị chuyển đi làm quan chức nhàn tản. Nhân viên biến hóa, cuối cùng nhất nhận được lợi ích là Trương Thúy, bởi vì năng lực xuất chúng, cộng thêm là nữ đồng chí, phù hợp phương châm "Đề bạt nữ cán bộ ưu tú" của quốc gia, cho nên tăng lên thành cục trưởng cục chiêu thương. Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy đều tăng chức thật nhanh, làm cho Lưu Đại Hữu không có việc gì tố khổ với Tần Mục, nói từ nay về sau trong nhà đã không có nam quyền, còn không cả ngày bị lão bà khi dễ chết.

Nhưng là Tần Mục biết rõ, những người ghi trong quyển sách này vẫn được bảo hộ nhiều, vạch trần chỉ là một phần nhỏ mà thôi, những người bị công bố chỉ là người thế lực nhỏ hoặc bị buông tha mà thôi.

Trong thành phố không có bao nhiêu biến hóa cả, trong ba huyện thì lão bản Hầu Vạn Lâm của nhà máy pin của Dược Mã Hương không có bị động tới. Lão ba của Hầu Vạn Lâm lão có giao tình không nhỏ với thôn Tây Sơn Hồ Lão Tứ, hắn không bị động tới cũng là do cân nhắc tới huyện Tây Bình.

Thiết Báo thì ngã rồi, hắn lỗi quá lớn, chọc ra chuyện này lại không được che chắn, người trong thành phố tới bắt Thiết Báo, căn cứ phán đoán của Tần Mục, không có mười năm hai mươi năm là không ra được.

Tần Mục báo cho Lưu Đan tin tức này, cũng không có nói rõ ràng, chỉ nói cho Lưu Đan và Bành Nam an tâm làm tốt chuyện ở phòng ca múa, chuyện Thiết Báo đã được giải quyết, Tam Cương bởi vì là tâm phúc của Thiết Báo, cũng bị khởi tố tội đả thương người, trực tiếp bắt ngay trong bệnh viện, cho nên về sau Bành Nam cũng không cần băn khoăn cái gì.

Bành Nam giao quyển sách ra còn lo sợ, sợ Tần Mục vì quan đồ của mình mà chọc ra nàng. Hãi hùng khiếp vía vài ngày, cũng thấy bóng dáng Tần Mục là chay đi, đột nhiên được cho hay như thế, lo lắng của nàng tan thành mây khói, làm cho Bành Nam không dám tin tưởng. Kết quả trở lại phòng ca múa thì thấy không ít nhân viên phục vụ phòng ca múa nói chuyện này, lúc ấy kích động chạy đến phòng mình khóc lớn một hồi, lúc này mới dung quang toả sáng bắt đầu công tác.

Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy nhiều lần mời Tần Mục đi thị trấn gặp mặt, Tần Mục dùng chuyện công tác nhã nhặn từ chối, cũng có chút mịt mờ nói cho Lưu Đại Hữu, hiện tại trên người mình có nhiệm vụ trọng yếu, không nên tiếp xúc nhiều với mình mới tốt, dù sao mình đã từng là cán bộ trấn Hà Tử, có tiếp xúc với La Vạn Hữu.

Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy bừng tỉnh đại ngộ, thầm than Tần Mục tâm tư cẩn thận, ngay cả chuyện tránh hiềm nghi cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Trương Thúy ở trong nhà lại run lên, còn khen mình ánh mắt tốt, nhận thức chuẩn, trong lòng Lưu Đại Hữu bị đè nén nhiều.

Tất cả mọi chuyện như vậy, vị trí cục trưởng cục chiêu thương là nơi người trong huyện Tây Bình chú ý nhất. Không có ra một năm đã có hai tên cục trưởng xuống ngựa, mọi người nhao nhao suy đoán nếu như Hầu Cửu Châu không phải nhắm vào Tần Mục, lần này xuống ngựa hay không, đương nhiên lời này không có ai đi nói ra ngoài được, chỉ suy đón lung tung trong lòng mà thôi.

Hầu Cửu Châu mấy ngày nay sắc mặt rất đen, đi vào huyện Tây Bình, lúc làm cục trưởng cục công thương chỉ là tìm chút ít công trạng, sau đó lại dùng loại công tích này đi vào trong thành phố, thăng chức lên thật nhanh, ai nghĩ đến vừa tới đã bị Tần Mục ra oai phủ đầu, tiến vào thường ủy cũng dựng lên chút thế lực của mình, minh hữu La Vạn Hữu đã bị song quy (*nhà nước điều tra), cộng thêm tội danh "Nhìn người không rõ" cho nên lão cha của hắn giáo huấn nhiều lần, trong nội tâm đè nén rất khó chịu.

Hôm nay ở trước mặt bí thư huyện ủy Quý Thu khó nói được cái gì. Vị trí cục trưởng cục chiêu thương làm nhiều người đỏ mắt, nhưng cũng rất nóng mông, cho dù là đề bạt ai cũng khiến người đó bị soi nhiều nhất, ánh măt các nơi nhìn chằm chằm vào. Hai cục trưởng đều là Quý Thu đánh nhịp, nếu như lại phóng người cùng phe lên, Quý Thu cũng không thể bảo chứng được người đó có bị rơi đài tiếp hay không.

- Rất đau đầu ah.

Quý Thu ngồi ở trong phòng làm việc, bất đắc dĩ vỗ vỗ cái ót. Đặt đội ngũ của Bạch Quang Lượng vào vị trí cục trưởng cục công thương, Quý Thu lại có chút không cam lòng, tuy nhiên trải qua chuyện lúc trước, vết rách của Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng cũng giảm một chút, nhưng ở trong cục diện chính trị thì ai cũng không đúng, Quý Thu không muốn nâng người của Bạch Quang Lượng lên.

Cuối cùng nhất bí thư Dược Mã Hương là Kim Tiểu Lượng được đề thăng lên làm cục trưởng cục chiêu thương, bí thư Dược Mã Hương do một phó bí thư trấn lên thay.

Kim Tiểu Lượng lên đài rất vi diệu. Ai cũng biết Kim Tiểu Lượng là thân tín của Bạch Quang Lượng, nhưng có đôi khi không phải vô cùng xu nịnh Bạch Quang Lượng, thái độ lập lờ nước đôi. Mang một người nhìn không thấu lên vị trí này, xảy ra vấn đề cũng không cần Quý Thu một người tới gánh chịu, Bạch Quang Lượng cũng có trách nhiệm nhất định.

Kim Tiểu Lượng căn bản không có nghĩ tới mình được đề bạt lên làm cục trưởng cục chiêu thương, tuy hắn biết rõ đây là quả bom hẹn giờ, nhưng mà hắn rất thích vị trí này.

Bạch Quang Lượng ngược lại dặn dò Kim Tiểu Lượng trước khi tiền nhiệm, nhất định phải chú ý vấn đề kinh tế va tác phong, Kim Tiểu Lượng cũng đáp ứng.

Thời điểm này cục diện chính trị của huyện cũng ổn định lại, thời gian lại trôi qua hai tháng, khoảng cách Tần Mục tính toán thời gian càng gần. Nhìn qua lịch thì Tần Mục thở dài một tiếng, còn có mấy tháng đã tới lễ mừng năm mới, chính mình kiếp này trốn không khỏi.

Thông qua vài lần điện thoại cho Ông Văn Hoa, trong điện thoại cơ bản là Ông Văn Hoa chỉ huy cấp dưới công tác, một bên hỏi thăm Tần Mục suy đoán Liên Bang Xô Viết giải thể có chính xác hay không. Tần Mục cũng cười khổ, hắn sống lại kiếp này chẳng khác gì hiệu ứng domino, ai cũng không biết nó sinh ra biến hóa gì.

Thời gian qua đi, ngày 20 tháng 8, Tần Mục nghe thông tri, bảo hắn ngày 22 đi hợp, lãnh đạo trong thành phố tới thị sát, chuyên môn điểm danh huyện Tây Bình Miếu Trấn chủ tịch trấn Tần Mục tới.

Tần Mục nghe tin tức này, trong nội tâm rất kỳ quái, chỉ đích danh một chủ tịch trấn, thành phố có động tác gì. Sau đó hắn gọi điện cho Bạch Quang Lượng mới biết được, đây là phó bí thư thị ủy vừa được đề bạt lên, dựa theo quyền lợi mà nói cũng thuộc phe cải cách. Tần Mục nghe xong cũng hiểu rõ ràng, Bạch Quang Lượng ngữ khí càng trở nên nặng nề, cảnh cáo nói:

- Tiểu Tần ah, anh phải cẩn thận, phó bí thư Hầu kia là phái cải cách, anh hiểu chưa?

Họ Hầu? Có quan hệ thế nào với Hầu Cửu Châu đây? Lần này thị sát đến tột cùng là làm sao tới lộ?

Trong lòng Tần Mục bắt đầu cân nhắc, nghe Bạch Quang Lượng nói thì phó bí thư Hầu này lai giả bất thiện.

- Đinh linh linh.

Thời điểm Tần Mục trầm tư thì điện thoại vang lên, Tần Mục cầm lấy điện thoại nói ra:

- Alo, đây là văn phòng chủ tịch trấn Miếu Trấn!

Giọng nữ như đã từng quen biết vang lên, trong âm thanh mang theo tức giận và vô lực.

- Tần Mục sao?

Nghe giọng của đối phương biết tuổi không lớn, mang theo giọng ỏn ẻn nhưng không có làm nũng, mà là trong trẻo và lạnh lùng cùng không kiên nhẫn, Tần Mục cảm thấy giọng này quen quen, nhất thời không nhớ ra, hỏi:

- Xin chào, tôi là chủ tịch trấn Miếu Trấn Tần Mục, xin hỏi cô là ai?

Nữ hài tử nghe Tần Mục xác nhận, lạnh như băng nói ra:

- Tần Mục, tôi cảnh cáo anh, anh phải bác bỏ hôn sự này, bằng không tôi sẽ khiến anh không làm nam nhân được.

Nói xong câu đó trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Mục không hiểu gì cả, cũng không biết là ai, nhàm chán đùa dai với chủ tịch trấn à? Nghĩ lại rất không có khả năng, hôn thê của mình là ai mình còn không biết, người khác đã nhận được?

Nghĩ tới đây Tần Mục cầm điện thoại cười cười, cũng bỏ qua chuyện này, không đi quản nó, cúi đầu tiếp tục xem báo, tâm tư cũng không đặt ở đây, nghĩ đến nội dung hội nghĩ sắp tới và tình huống của mình.

Qua trong chốc lát, Tần Mục châm trà, điện thoại lại vang lên, lần này chính là điện thoại của Ông Văn Hoa. Trong điện thoại Ông Văn Hoa thần thần bí bí, nói lễ mừng năm mới sẽ từ nước Mỹ bay trở về, còn bảo Tần Mục trong thời gian này ít hút thuốc và uống rượu, làm hắn không hiểu gì cả.

Tần Mục cũng có chút nghi hoặc, hỏi:

- Mẹ, con nói thật. Mẹ nói thì mệt mỏi, con nghe cũng mệt mỏi, làm gì mà không thoải mái như vậy, mẹ con mình có chuyện vòng vo sao?

Ông Văn Hoa xấu hổ cười vài tiếng, trầm mặc trong chốc lát hỏi:

- Tiểu Mục ah, mẹ muốn mở công ty con ở Quảng Châu, con cảm thấy thế nào?

Tần Mục không nghĩ tới tư tưởng của Ông Văn Hoa có khoảng cách lớn như vậy, từ trong mạch suy nghĩ của Ông Văn Hoa nói ra:

- Quảng Châu không bằng thành phố Tân Châu, mẹ qua đó không phải tốt sao?

Ông Văn Hoa cười một tiếng, nói:

- Đều như nhau, tùy con, nhưng mẹ hiện tại không có bao nhiêu nhân thủ, tìm người của con mượn một chút nhé?

Ông Văn Hoa nói những lời này khiến Tần Mục phát mộng, hắn kỳ quái hỏi Ông Văn Hoa mình có nhân thủ gì, nước Mỹ bên kia nhân tài cũng không ít, tại sao lại bắt người của mình.

Ông Văn Hoa nói:

- Tiểu Mục ah, bên cạnh con có nhiều nhân tài đấy, ví dụ như cô gái mở phòng ca múa này, mẹ thấy rất tốt.

Tần Mục nghe xong lời này, trong nội tâm chấn động một cái, cảm giác lạnh buốt bao phủ khắp toàn thân. Xem ra chuyện của mình và Lưu Đan đã bị gia tộc biết rõ, hoặc là bọn họ đưa ra yêu cầu gì đó với Ông Văn Hoa, lúc này khiến Ông Văn Hoa có chút khó xử tìm chính mình thương lượng.

- Mẹ, lời này của mẹ con không rõ.

Tần Mục cảm thán một tiếng, hỏi lời này Tần Mục cũng không tin, ám chỉ rõ ràng như vậy còn không hiểu, hắn sống uổng cả đời rồi.

- Tiểu Mục ah, con nghe mẹ nói, mẹ biết rõ trong lòng con không thoải mái. Thế nhưng mà nếu như con quý trọng tình cảm của hai người bọn họ, tốt nhất nên tiễn hai người đi đi. Phải biết rằng chuyện hôn nhân của con đã định ra, sang năm âm lịch đầu tháng hai đã kết hôn rồi.

Ông Văn Hoa thấy Tần Mục giả ngu, cũng nói thẳng ra.