Thanh Quan

Chương 139: Chuyện tới không ngừng​ ​




Chu Lão Cửu tức giận nhìn qua Tần Mục, đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi cúi đầu xuống, bộ dáng biệt khuất. Tần Mục mấy ngày nay bận trước bận sau giúp hắn thu xếp, trong lòng Chu Lão Cửu đã sớm bội phục Tần Mục sát đất. Hôm nay hắn nổi giận như thế, chủ yếu vẫn cảm thấy xin lỗi Tần Mục.

Thấy Chu Lão Cửu cúi đầu, thở hồng hộc thở hổn hển, giọng của Tần Mục âm tăng cao một chút, tức giận nói:

- Còn cầm làm gì, còn không ném đi.

Chu Lão Cửu không ném, ngược lại cầm cây chặt hơn, người bên cạnh nhìn ra mánh khóe, chạy tới kéo tay của Chu Lão Cửu lại.

Tần Mục đi tới trước mặt Lưu Bằng, chỉ vào mặt Lưu mắng:

- Anh cũng chẳng phải đồ tốt gì. Anh rể của anh có giận, anh nói nhẹ lại là được rồi, còn cái gì không nói được, cái gì mà có mày không có tao, ở trước mặt bao nhiêu người nói ra câu này có đầu óc hay không?

Lưu Bằng bộ dáng một trăm cái không phục, cũng không nói chuyện.

Tần Mục nhìn quanh một chút, vung tay lên, nói ra:

- Nơi này có tôi, người người muốn làm gì thì làm đi.

Mọi người giải tán đi, Tần Mục trừng mắt Chu Lão Cửu cùng Lưu Bằng, bình tĩnh nói:

- Hai người đi tới đây.

Đến trong phòng, Tần Mục ngồi vào ghế, mặt mũi tràn đầy băng sương khiến Chu Lão Cửu cùng Lưu Bằng bất an.

Chu Lão Cửu hừ lạnh một tiếng, bảo Lưu Bằng nói, nói chuyện với Chu Lão Cửu. Trên mặt Tần Mục băng hàn tan đi không ít, mĩm cười nói với Chu Lão Cửu bây giờ trình độ cao rồi, biết rõ cái gì gọi là mang cảm xúc nói chuyện.

Lưu Bằng nói rõ chuyện một lần. Thì ra cục chiêu thương của huyện thấy nhà máy nấu rượu lâu năm dần có xu thế, phái nhân viên công tác xuống bàn chuyện mua bán nhãn hiệu với Lưu Bằng hiệp, do cục chiêu thương huyện thống nhất quản lý, sau đó mở ra thị trường rượu đế trong thành phố, cục chiêu thương nói tình huống như thế, mỗi tháng cho rượu nhà máy trợ cấp nhất định. Hắn cảm thấy việc này có thể thành, dù sao tự chủ lập nghiệp cũng không an tâm. Kết quả hắn trở về nói chuyện thì Chu Lão Cửu đã hô hào liều mạng với Lưu Bằng.

Tần Mục nghe Lưu Bằng nói vậy, hắn nhíu mày lại, đưa ánh mắt nhìn qua Chu Lão Cửu. Chu Lão Cửu gật đầu tỏ vẻ Lưu Bằng nói đúng vậy, mở miệng nói:

- Tần chủ tịch trấn, anh nói làm gì có đạo lý này? Nhìn thấy nhà máy bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, bọn chúng nói mua nhãn hiệu, nhà máy không tốt sao không thấy bọn chúng xuất đầu?

Lưu Bằng không phục nói ra:

- Bán nhãn hiệu chúng ta xin lại không được sao, đem nhãn hiệu cho bọn chúng, chúng ta còn có thể kiếm tiền lãi, lợi nhuận không cần buông bán nha.

Nghe hai người nói chuyện, hai tay Tần Mục xiết chặt, hắn lâm vào trầm tư. Thu mua nhãn hiệu vào trong tay chính phủ, trừ một ít đồ vật có ý nghĩa đặc thù, chính phủ có thể nhúng tay, nhãn hiệu của một nhà máy rượu chẳng là gì, trong lúc này rốt cuộc có chuyện ẩn gì, Tần Mục cho dù không biết rõ cũng hiểu đại khái.

Hầu Cửu Châu cùng La Vạn Hữu năm trước làm ầm ĩ còn chưa đủ, hiện tại lập lại chiêu cũ, chuẩn bị hạ tử thủ, dùng nhà máy rượu công kích Tần Mục, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhà máy rượu là xí nghiệp Tần Mục bồi dưỡng, là mạch suy nghĩ kinh tế của Tần Mục, nếu như ngay cả điểm này gặp chuyện không may, sẽ sinh ra tư tưởng không tốt cho lãnh đạo, cho dù là Bạch Quang Lượng muốn bảo vệ Tần Mục, thường ủy cũng không ai ủng hộ cả.

Tần Mục có chút không hiểu rõ, Hầu Cửu Châu vì cái gì cứ như vậy cắn chết mình không buông. Là vì chuyện Ngô Cúc hầu rượu mà Tần Mục đấu rượu khiến Hầu Cửu Châu đi vào bệnh viện, điểm ấy không thể nào biết được, nhưng mà Tần Mục biết rõ, trong thường ủy nhiều ra một địch nhân. Về phần bản tâm của La Vạn Hữu cũng khiến người ta cân nhắc. Vốn hắn có lẽ thuộc về phe phái của Bạch Quang Lượng, bây giờ đối lập với Bạch Quang Lượng, chính trị không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, nhưng mà La Vạn Hữu cải biến chủ ý tốc độ quá nhanh rồi. Thời kỳ Bạch Quang Lượng khó khăn thì bất ly bất khí, hiện tại tiếng nói của Bạch Quang Lượng to hơn hắn lại thay đổi địa vị, môn đạo bên trong khiến Tần Mục khó hiểu.

Còn nữa, Hầu Cửu Châu mới tới huyện, làm sao đi lại gàn với La Vạn Hữu như vậy?

Tần Mục vẫn hút thuốc, nhìn qua hai gia hỏa không ai phục ai, đã nói mọi thứ phải thương lượng, anh em ruột buôn bán còn phải tính rõ ràng, không cần phải động đao động thương. Cũng chỉ là chuyện ý kiến không hợp nhau, rốt cuộc vẫn là người chí thân, mua bán không làm, chẳng lẽ nhân tình cũng mất?

Tần Mục nói cũng không quá sâu, dặn dò vài câu không thể lại động võ, sau đó đứng dậy rời khỏi. Chu Lão Cửu nghe Tần Mục nói giống như có điểm gì đó, nhưng lại không nghĩ ra, theo sát Tần Mục ra khỏi nhà máy rượu.

- Lão Cửu ah, nhân tâm biến hóa, thật sự không được thì phân ra đi.

Thời điểm bên ngoài chỉ còn lại hai người, Tần Mục lại cảm thán một tiếng.

- Kết nhóm mua bán không dễ làm, Tần Mục tôi chỉ nói tới mức này. Nhà máy rượu là của anh, anh nên giải quyết đi.

Chu Lão Cửu chạy tới chính là nghe theo lời của Tần Mục nói với mình, nghe Tần Mục vừa nói như vậy, trong nội tâm đã hiểu ra, liền nói mình sẽ suy nghĩ. Tần Mục nói cho Chu Lão Cửu, chuyện bên cục chiêu thương, nói mấy hôm nữa sẽ đi tới đó, bảo Chu Lão Cửu cùng hắn đi xuống trấn.

Chu Lão Cửu hiện tại nào có tâm tư gì, hàm hàm hồ hồ đáp ứng. Tần Mục xem trạng thái của hắn, vỗ vỗ vai hắn, quyết định phải xem người này.

Chu Lão Cửu không ngớt lời cảm tạ, Tần Mục khoát khoát tay, quay người lên xe.

Đi ngang qua cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan, trên cửa hàng lại có móc khóa, Tần Mục cân nhắc chắc Lưu Đan đi lên huyện nhập hàng rồi, mỉm cười. Xem ra Lưu Đan đúng là dốc sức liều mạng trả hết tiền cho mình, từ khi qua tết đã bắt đầu liều mạng.

Trong lòng Tần Mục cũng có chút nóng hổi, nhớ tới tiếng kêu uyển chuyển của Lưu Đan đêm đó, từ khi Lưu Đan trở lại thị trấn thì Tần Mục vẫn không có cơ hội ở chung với Lưu Đan. Cho dù mặt đối mặt thì sao? Tần Mục thở dài một tiếng, chỉ sợ trong lòng Lưu Đan chính mình là kẻ dùng tiền đổi lấy nữ nhân a.

Mang theo tâm tình này, Tần Mục đè dục hỏa xuống, hắn đi lên huyện.

Sau khi tới cục công thương, được Trương Thúy giám sát, chuyện này làm rất nhanh. Chuyện phạt tiền nhà máy rượu, bởi vì Trương Thúy không có ra lực gì, cảm giác rất xin lỗi Tần Mục. Tần Mục cũng khuyên Trương Thúy, nói trên thế giới này không có gì chuyện gì thập toàn thập mỹ. Lắc đầu, vừa vặn làm cho Chu Lão Cửu nghĩ lại, bằng không nhà máy sẽ xảy ra vấn đề lớn, khi đó tổn thất cũng không phải nhỏ.

Trương Thúy nghe Tần Mục ngôn ngữ chân thành, không có oán khí, cũng không nói nhảm, chuyện này đã chấm dứt.

Làm xong việc đã là bốn giờ chiều, bởi vì cục công thương cách chính quyền huyện không xa, Tần Mục đi vài bước lại đi tới khách sạn sạch sẽ lúc trước, trong nội tâm không biết suy nghĩ thế nào quyết định đêm nay không đi, ở lại trong khách sạn này một đêm, buổi sáng ngày mai dậy sớm trở về.