Nghĩ tới đây Tần Mục liền thấp giọng nói ra:
- Lão Lâm, cháu hỏi chú, Mã Hữu Đằng thu được tiền này có ghi biên lai cho chú hay không?
Lão Lâm lắc đầu phủ nhận. Tần Mục nở nụ cười khổ, cho dù Mã Hữu Đằng đem tiền này ăn đi, dù là ai cũng không đánh thắng được, nhiều lắm chỉ là vấn đề công tác sơ sẩy mà thôi. Thôn Tây Sơn dù có kiện thì Mã Hữu Đằng chỉ cần mang tiền nhét vào tài chính trấn, lại ghi biên lai là xong, hoặc là nói biên lai vẫn nằm ở trên bàn Mã Hữu Đằng, phòng bị thôn Tây Sơn; thôn Tây Sơn nếu không kiện thì Mã Hữu Đằng hắn có được số tiền không nhỏ, toàn bộ thôn hơn sáu trăm người, mỗi người tính toán một trăm đồng tiền, đó cũng là sáu vạn đấy.
Tần Mục cảm thấy trong nội tâm đau nhức. Một năm trước mình vì một vạn đồng mà lòng như lửa đốt, bây giờ vừa có thị trường làm ăn sẽ có người xuất hiện phân một chén canh. Chức vị của hắn tuy không thể quản chuyện này, nhưng mà chuyện này hắn sẽ quản.
Tần Mục thấp giọng nói cho Lão Lâm một chủ ý, Lão Lâm nghe xong hai mắt đăm chiêu, cẩn thận từng li từng tí nói ra:
- Lão bí thư chi bộ, làm như thế được không? Nếu là hắn không làm sổ sách thì làm sao bây giờ?
Tần Mục cười khoát khoát tay, chuyện trên quan trường Lão Lâm thật không rõ. Chỉ cần tiếng gió vừa ra thì trong đầu lãnh đạo sẽ sinh ra ấn tượng xấu. Lần trước Lưu Đan vu hãm Tần Mục, nếu không phải đào ra con cá lớn Tôn Hữu Lợi, cộng thêm Lưu Đan đổi giọng cung cấp lời khai, Tần Mục hắn có thể ngồi ở vị trí chủ tịch trấn Miếu Trấn hay sao? Phó bí thư cũng sớm bị người ta thu lại.
- Việc này như vậy đi, nhưng mà không nên gấp gáp, trước nhịn một chút, chờ tin tức của cháu.
Tần Mục ném cho Lão Lâm một điếu thuốc nói ra:
- Thôn Tây Sơn là tâm huyết của cháu, cháu không muốn nó suy sụp. Qua hết năm chú đi lên huyện một chút, nhìn xem gió như thế nào.
Lão Lâm gật gật đầu, nhưng mà hắn nhìn thấy nào cũng cảm thấy chiêu của Tần Mục hơi đen.
Tần Mục nhìn thấy Lão Lâm lộ ra vẻ quái dị khó hiểu, cười nói:
- Lão Lâm ah, chỉ cần bảo trụ việc dân trong thôn không oán cháu, vinh nhục của cháu vẫn đặt xuống đi.
Lão Lâm không ngớt lời đồng ý, bắt đầu cân nhắc nên thực hành chủ ý của Tần Mục như thế nào.
Tới lức trời tối đen, Chu Tiểu Mai chuẩn bị rượu và thức ăn, Tần Mục ngồi ăn cùng mấy nhân vật trọng yếu trong thôn. Giường sưởi được Chu Tiểu Mai dọn dẹp nóng hầm hập, Hồ Lão Tứ, Chu Ái Quân, Hứa Lục, Lão Lâm, vượt quá Tần Mục dự kiến, con trai Hồ Lão Tứ là Hồ Ngũ Đa cũng đi vào trong phòng Tần Mục, một bàn sáu người cùng ngồi vây quanh giường gạch, bắt đầu gặp nhau lần đầu trong nửa năm.
Hồ Ngũ Đa mang theo vị hôn thê của mình quay về. Mà bắt đầu bữa tiệc thì vị hôn thê cũng tới không lâu, tuy cô nàng trang điểm hơi đậm một chút, nhưng mà nói chuyện lại gọn gàng, bộ dáng có chút yếu ớt. Tần Mục cao hứng thay Hồ Ngũ Đa, mời cô gái ngồi cùng.
Cô gái cười một tiếng, nói:
- Ngũ Đa nói, bên này nữ nhân không thể ngồi trên, em nhập gia tùy tục, cũng không thể phá lệ này. Như vậy đi, em đứng kính các vị một ly.
Mọi người cười đùa, con mắt Hồ Lão Tứ mừng rỡ híp lại, liền gọi mấy con dâu tới, con dâu này rất hiểu chuyện, hợp ý của hắn. Tuy Hồ Ngũ Đa sắp ở rể bên kia, nhưng mà Hồ Lão Tứ là người khai sáng, có vài đứa con ở cạnh rồi, cũng không quan tâm con cháu là họ Hồ hay không, chỉ cần lão Ngũ trở nên nổi bật, Hồ Lão Tứ rất hài lòng.
Cô gái này sau khi uống với mọi người, bỏ chạy đi ra ngoài nói chuyện với Chu Tiểu Mai. Chu Tiểu Mai bây giờ là tổng đại lý bên Quảng Châu, cũng quen thuộc cô gái này, cộng thêm tuổi hai người không khác nhau bao nhiêu, tự nhiên thành khuê trung mật hữu.
Rượu đến trung tuần, Tần Mục cung cấp một ít suy nghĩ phát triển tương lai của thôn Tây Sơn, Hứa Lục lấy vỡ ra ghi lại, làm mọi người cười ha ha.
Hứa Lục uống hơi nhiều, thời điểm mời rượu Tần Mục thì hỏi Tần Mục lúc nào có thể trở về trấn Hà Tử làm bí thư, sau đó mắng tên bí thư hiện tại, lúc công ty chạm khắc gỗ cần tài liệu, chính mình đi mua một ít thuốc nổ để hoàn thiện thiết kế, chạy vài chuyến mới phê một ít, còn phải giao phí này phí khác, lúc vào trong tay thôn Tây Sơn cũng rơi mất không ít.
Trong chạm khắc gỗ cần thuốc nổ, xếp đặt thiết kế thành kiểu dáng pháo hoa, đây là mạch suy nghĩ của Tần Mục, cũng là vũ khí bí mật chạm khắc của thôn Tây Sơn. Chạm khắc gỗ như vậy hiện tại nguồn tiêu thụ rất tốt, rất hữu ích, thiết thực còn khai phát nhiều chạm khắc nhỏ khác, bên trong chỉ cần một lượng thuốc nổ nhỏ là có thể duy trì tác dụng như pháo hoa nửa khắc, làm cho người khắc gỗ tán dương không thôi.
Tần Mục mặt mũi tươi cười nhìn qua Lão Lâm, Lão Lâm cúi đầu xuống.
Mã Hữu Đằng khẩu vị không nhỏ, sản nghiệp kiếm tiền của thôn Tây Sơn hắn cũng chen tay vào, chẳng lẽ hắn muốn biến thôn Tây Sơn thành đồ trong túi của hắn, sau đó ngay cả quyền tiếp khách cũng do hắn cầm?
Lão Lâm bưng bút rượu lên uống cạn, trong nội tâm hạ quyết định, qua tháng giêng hắn sẽ đi lên huyện, dựa theo Tần Mục chỉ điểm, nháo một hồi thật lớn.
Tiệc rượu chấm dứt, Chu Tiểu Mai và năm người khác đi vào dọn dẹp, Hồ Ngũ Đa và Lô Đình Đình liền thuận miệng hỏi Tần Mục lúc nào kết hôn, sắc mặt Chu Tiểu Mai cũng lúng túng
Lô Đình Đình kỳ quái nhìn qua Chu Tiểu Mai, nói ra:
- Không phải chị nói rất thích Tần chủ tịch trấn sao, Tần chủ tịch trấn cũng thích chị mà? Đã như vậy thì sao không kết hôn? Chị thật không hiểu nổi.
Chuyện này trong thôn Tây Sơn cũng không phải là bí mật gì, Tần Mục cùng Chu Tiểu Mai thanh mai trúc mã, người trong thôn cũng biết, nhưng mà ai cũng không nói phá. Chỉ có Lô Đình Đình là người ngoài không biết, thường xuyên nhìn thấy khuê mật của mình mặt ủ mày chau, tự cho là thông minh cho rằng Tần Mục lên làm chủ tịch trấn muốn thay lòng đổi dạ, liền bênh vực kẻ yếu hỏi thâm giúp nàng.
Trên giường gạch những người kia có biểu lộ xấu hổ, Hồ Ngũ Đa vội vàng nói:
- Đình Đình, chớ nói lung tung.
Chu Tiểu Mai hai mắt ửng đỏ, cực độ khó chịu, vội vội vàng vàng giải thích:
- Đình Đình, em hiểu lầm, Tần chủ tịch trấn có vị hôn thê rồi.
Mọi người nghe Chu Tiểu Mai nói như vậy, nhao nhao nhìn qua Tần Mục. Trong lòng Tần Mục cũng đau đớn, nhưng mà trên mặt không nhìn ra, cười nói:
- Nhìn cái gì vậy, đến lúc đó mời mọi người ăn cưới.
Hồ Lão Tứ là lão nhân trải qua không ít chuyện, nghe Tần Mục nói như vậy, liền đổi chủ đề, nói đêm dài, mọi người nên trở về đi. Một đoàn người liền cáo từ Tần Mục, nhao nhao rời đi, chỉ còn lại có Chu Tiểu Mai đứng trong phòng Tần Mục.
Chu Tiểu Mai nhìn qua Tần Mục, cũng không có quản biểu hiện xấu hổ của Tần Mục, vừa cười vừa nói:
- Tần Mục, thời điểm kết hôn đừng quên cho em biết, cho dù em ở Quảng Châu, cũng sẽ trở về chúc mừng anh.
Trong giọng nói mang theo nức nở nghẹn ngào, lại không nghe ra bao nhiêu thương tâm.