Thanh Quan

Chương 1215: Cuộc giao phong cuối cùng của hai nữ nhân (1)




Từ trong ánh mắt của hắn, Tần Mục phát hiện ra vẻ nghi ngờ và tức giận, đây là địch ý hoàn toàn không che dấu, lúc trước, cho dù hai người đều hiểu rõ cả hai là kỳ phùng địch thủ, nhưng chưa bao giờ lộ ra địch ý ngoài mặt. Nhưng hôm nay, dục vọng tiến công của Mộ Thiên Các rất mạnh.

- Mộ thị trưởng.

Tần Mục mỉm cười, vươn hai tay đi tới trước mặt Mộ Thiên Các. Đây là hành động dò xét, Tần Mục chính là muốn nhìn xem, Mộ Thiên Các rốt cuộc đang có tâm trạng như thế nào.

Lúc này Mộ Băng Đồng cũng nhìn thấy Tần Mục, liên tục nói cám ơn bác sĩ, sau đó thản nhiên cười nói với Tần Mục:

- Đại tỷ đã thoát khỏi nguy hiểm, những kẻ sản xuất mỡ cống ngầm này, thật sự là không có lương tâm.

Mộ Thiên Các cau mày, nhưng ngay sau đó lộ ra nụ cười, nói với Tần Mục:

- Không ngờ, Tần phó thị trưởng và Băng Đồng lại là bằng hữu, vậy sau này cũng có thể đi lại nhiều hơn.

Những lời này lộ ra ý tứ bất thiện rất rõ ràng, huống chi Mộ Thiên Các cũng không vươn tay ra, phảng phất như không nhìn thấy hành động hữu hảo của Tần Mục.

Mộ Băng Đồng nhìn Tần Mục, lại nhìn Mộ Thiên Các, thấp giọng nói:

- Thiên ca, Tần Mục là bằng hữu của em, là bạn tốt của em.

Mộ Thiên Các hừ lạnh một tiếng, xoay người sải bước rời đi. Mộ Băng Đồng nhìn bóng lưng của hắn, trong ánh mắt mơ hồ có lệ sáng lóng lánh, thấp giọng lẩm bẩm:

- Nói cho cùng, anh vẫn không tha thứ cho đại bá.

Tần Mục lẳng lặng đứng bên cạnh, trực tiếp xem nhẹ những lời này. Kế hoạch của hắn đã thành hình trong đầu, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vì một câu "Thiên ca" của Mộ Băng Đồng mà gác lại.

Chiến đấu trên chính đàn, vốn là cục diện anh chết tôi sống, huống chi tranh giành giữa Tần Mục và Mộ Thiên Các đã tương tự như sao chổi đụng địa cầu, sẽ không có người nào mềm lòng, không có người nào nương tay!

Thừa vụ trưởng đã thoát khỏi nguy hiểm, Tần Mục đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn quanh một lát, sau đó dặn dò Mộ Băng Đồng cẩn thận để ý, ngày mai mình còn có công việc, không thể ở lại bệnh viện trực đêm. Ánh mắt Mộ Băng Đồng nhìn Tần Mục vô cùng phức tạp, rất hiển nhiên đã đoán được giữa Mộ Thiên Các và Tần Mục có ân oán không nhỏ. Mặc dù giữa nàng và Tần Mục có chút mập mờ không nói rõ, nhưng cuối cùng nàng cũng không giữ Tần Mục lại, cũng không có cách nào giữ lại.

Khi Tần Mục lên xe rời đi, tâm tình có chút không tốt, mỹ nhân nốt ruồi hồng vì tranh đấu giữa hắn và Mộ Thiên Các, cuối cùng hóa thành bọt nước. Cho nên, sau khi gọi điện thoại, Hà Tinh và Chu Tiểu Mai cùng tề tụ ở "phòng tổng thống của " đại tửu điếm Thanh Hải, hai nữ nhân đồng dạng xuất sắc lạnh lùng nhìn nhau, sắc mặt có chút bất thiện nhìn đối phương.

Vì vậy, khi Tần Mục xuất hiện ở "phòng tổng thống", đồng thời hưởng thụ hỏi han ân cần của hai nữ nhân, khiến hắn nhất thời rất xấu hổ. Nghĩ tới con đường đã đi mười mấy năm qua, hình ảnh ở Tây Sơn thôn, trong đêm hai nữ nhân đưa sủi cảo, đưa chăn đến lại hiện rõ mồn một trước mắt, khiến Tần Mục không khỏi cảm khái vô cùng. Hắn đưa tay kéo tay Chu Tiểu Mai và Hà Tinh, kéo các nàng ngồi xuống ghế sa lon.

Khuôn mặt Chu Tiểu Mai bất giác đỏ hồng, chỉ một động tác nhỏ của nam nhân đã có thể làm cho nữ nhân có cảm thụ thân mật. Hà Tinh lại lộ vẻ sợ hãi, nhiều năm rồi, Tần Mục không có làm động tác thân mật như vậy, bàn tay nhỏ bé nằm trong bàn tay Tần Mục nhất thời toát mồ hôi, ngay cả suy nghĩ gây lộn với Chu Tiểu Mai cũng tan thành mây khói, chỉ mong chờ thời khắc này vĩnh viễn dừng lại, mãi mãi đừng trôi qua.

- Ài.

Tần Mục khẽ thở dài, khiến hai nữ nhân vội vàng ghé mắt. Hắn cười khổ một cái, sau đó ưu tư nói:

- Thoáng cái, hơn mười năm đã trôi qua, thật giống như thời gian không lưu lại dấu vết trên người chúng ta vậy. Nhớ lại ngôi nhà dột nát ở Tây Sơn thôn, lại nhìn hiện tại, có lời nào không thể ngồi xuống nói chuyện chứ?

Những lời này nếu đặt ở nơi khác, có lẽ sẽ là lời nói hay để khuyên ngăn, nhưng hai nữ nhân vốn bị hành động tình cảm của Tần Mục làm cho tạm thời quên đi đối chọi gay gắt, lại bị câu nói này của hắn nhen nhóm lại chiến hỏa. Chu Tiểu Mai càng nhìn càng cảm thấy Tần Mục kéo tay Hà Tinh chặt hơn, Hà Tinh cũng cảm thấy động tác nắm tay Chu Tiểu Mai của Tần Mục thân thiết hơn, chân mày hai nữ nhân đồng thời dựng thẳng, ánh mắt sắc bén lại một lần nữa phóng ra.

Bị hai luồng ánh mắt lạnh căm vờn quanh, Tần Mục vội cuống quít giải thích:

- Hôm nay hơi mệt, tôi đi tắm.

Tắm cũng là một chiêu chạy trốn tương đối thực dụng.

Đợi sau khi Tần Mục hoảng hốt biến mất sau cửa phòng tắm, Hà Tinh mới mỉm cười, bắt đầu gây khó dễ:

- Tiểu Mai tỷ, những năm này chắc là rất vất vả? Vốn tỷ không cần khổ cực như vậy, số lượng đàn ông ái mộ tỷ có thể xếp hàng từ Mĩ đến Trung Quốc.

Chu Tiểu Mai cũng không cam chịu yếu thế, trả lời lại một cách mỉa mai:

- Nước Mĩ tuy lớn, nhưng làm sao khiến người ta vui thích bằng Hồng Kông, Hà Tinh muội muội những năm qua có thể ở Hồng Kông lăn lộn như vậy, khẳng định cũng có liên quan đến những người ái mộ mình?

Hà Tinh sầm mặt, khàn giọng nói:

- Hà Tinh này chưa bao giờ dựa vào người khác, thực lực, chỉ có thực lực mới có thể nói rõ địa vị hiện tại của tôi. Không giống những người khác, hoàn toàn dựa vào nam nhân giúp đỡ mới có thể đi đến bước này.

Chu Tiểu Mai cười hì hì, hơi có chút đắc ý nói:

- Không dựa vào nam nhân của mình, chẳng lẽ còn muốn dựa vào nam nhân của người khác hay sao? Có thể dựa vào nam nhân như vậy mới an lòng, có một số người muốn dựa cũng không dựa được.

Hà Tinh không rơi vào thế hạ phong, gác hai chân lên nói:

- Người ta là nhân vật có tên tuổi, có chủ nhân, Trung Quốc chỉ có một đảng, Triều Tiên chỉ có một đảng, nhưng chưa nghe nói nước Mĩ có một đảng? Lẽ nào người nào đó không sợ phạm phải sai lầm chính trị?

Chu Tiểu Mai không tiếp tục nói chuyện, mà chỉ nhẹ nhàng cởi một cái nút áo sườn xám cao nhất trên người mình, hơi có chút phong tình lẳng lơ nói:

- Đàn ông và đàn bà, chỉ cần hai bên đều có thể vui vẻ, cần quan tâm đến mấy thứ thế tục như vậy làm gì. Cô phải biết, hiện tại không có kiểu nói sống chung không hợp pháp rồi.

Phần cổ của nàng thoáng lộ ra làn da trắng nõn, phảng phất như thời gian vẫn quyến luyến với nữ nhân này, da nàng không những không nhăn nheo chảy xệ, ngược lại còn như tiểu cô nương mười tám tuổi.

Hà Tinh cắn cắn môi, xét về sự từng trải hay số tuổi Chu Tiểu Mai đều lớn hơn nàng, ngày trước ở Tây Sơn thôn, Chu Tiểu Mai từng khiến nàng không nói được một câu nào, những năm qua mặc dù Hà Tinh hơi có tiến bộ, nhưng dù sao chỉ tham gia vào công việc vạch trần chân tướng, còn kém rất nhiều so với tay nghề điêu luyện trong các mối quan hệ tai to mặt lớn của Chu Tiểu Mai, nhất thời không biết nói thế nào.