Thanh Quan

Chương 1175: Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (38)




Chuyện này tất có yêu dị, mỗi làm đi ra ngoài công tác đều mẫn cảm cao độ. Vì thế bọn họ băt đầu cầm chính sách của bí thư tỉnh ủy, tại Quảng Châu bắt đầu điều tra Trương Vĩnh Đức.

Rốt cục Trương Vĩnh Đức và thủ hạ luân phiên hãm hiếp nữ du khách đã bị đào móc ra, hơn nữa mãi cho đến khi cục giao thông Cao khoa trưởng, viển kiểm sát cao cấp của tỉnh, cuối cùng nhất là vị viện trường kiểm sát kia chấn động, bí thư giận dữ, trong hội nghị thường ủy lấy số phiếu quyết định đa số điều tra viện trưởng này.

Thời gian lại trôi qua nửa tháng, Tần Mục hoàn toàn không ngờ chuyện này thuận lợi như vậy, không cần chính hắn ra tay, ngược lại mang mục tiêu đặt lên tỉnh ủy, chuyện này quỷ dị khiến người ta đoán không ra.

Vẫn là Quách Thiểu Đình giải thích nghi hoặc cho Tần Mục, bí thư tỉnh ủy chỉ sợ đã sớm muốn cách chức tên viện trưởng này rồi, chỉ khổ nổi không có cơ hội, hiện tại có Tần Mục thì tự nhiên không bỏ qua được, cũng khiến cho Tần Mục bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bí thư tỉnh ủy lúc đó ám chỉ không phải cục công an, mà là nhân vật ẩn nấp cao hơn.

Cuối cùng hắn vẫn thiếu tư lịch rèn luyện a, đừng nói đến cấp tỉnh, cho dù là trong cấp thành phố thì Tần Mục cũng hiểu được có một số việc cũng bắt đầu nhìn thấu, Quách Thiểu Đình xuất thân thế gia cho nên các âm mưu quỷ kế như vậy hắn nhìn nhiều rồi.

Tần Mục không có thời gian dừng lại, trong nội tâm hắn không quan tâm tới những chuyện đã phát sinh, nhưng đến bây giờ còn chưa có tin tức truyền tới. Tam ca Âu Quan Tiến đã rút khỏi thị trường Indonesia, nhưng trong nội tâm vẫn không vui vẻ. Hắn gọi điện cho Tần Mục vài lần, đều phàn nàn cái bánh to như vậy lại vứt bỏ, hắn thất vọng rất nhiều.

Tần Mục liên tưởng tới năm rồi lãnh đạo nam tuần qua đời và các trí nhớ thác loạn lúc trước, cùng với thị trường chứng khoán Nhật Bản sụp đổ, vì vậy cũng không có phớt lờ. Âu Quan Tiến gọi điện thoại cho hắn lần nữa thì hắn cười an ủi Âu Quan Tiến vài câu, nói cho hắn biết tiền kiếm mãi không hết, lúc này mới không chút dấu vết hỏi thăm:

- Tam ca, tại Indonesia những ngày qua có đánh quan hệ tốt với Hoa kiều hay không?

Đây chính là chỗ Âu Quan Tiến đắc ý nhất, trước kia Âu gia sự nghiệp không tốt chút nào, có chút nhân sĩ có thực lực buôn bán nhưng không có quyền lực, bây giờ phát lên như diều gặp gió. Cho nên Âu Quan Tiến cũng thành phú thương ngàn vạn trong mắt người khác, trong một năm ngắn ngủi tại Indonesia phong sinh thủy khởi, kết giao không ít nhân vật. Hắn nghe được Tần Mục hỏi như vậy thì đắc ý nói:

- Người khác không dám nói, ít nhất Indonesia có tứ vương, đều phi thường coi trọng đầu tư vào đại lục.

Tần Mục ân một tiếng, tiếp tục nói:

- Tam ca, anh có muốn làm chuyện gia gia cao hứng hay không?

Chuyện khiến Tần lão gia tử cao hứng chính là giúp quốc gia giàu lên, con cháu đầy đàn. Tần Mục có ý hỏi thăm Âu Quan Tiến có truyền chính sách đối ngoại từ đại lục qua cho Indonesia bên kia hay không, Âu Quan Tiến tự nhiên nghe ra được, hắn áp thấp giọng nói ra:

- Lão Bát, không phải tam ca nói chú, tài chính tính gộp lại tới mức nhất định, sau lưng bọn họ chắc chắn sẽ có gia hỏa chính trị đứng sau, đừng nhìn bọn họ phi thường coi được hoàn cảnh của đại lục, nhưng mà nếu như bảo bọn họ đầu tư qua bên này khả năng không lớn.

Tần Mục có chút nghi hoặc, nhưng mà không có biểu hiện ra, hắn chỉ nghi vấn mà thôi, mà Âu Quan Tiến biết lão bát định dùng giọng quan, liền không hề thừa nước đục thả câu, nhỏ giọng nói:

- Lão bát, những người này đều là nhân tinh, nói thuyền vương, giấy vương, in ấn vương đi, bọn họ tới Indonesia hơn bốn mươi năm và dốc sức làm việc, bọn họ nhìn thấy hai xã hội mới cũ thay đổi, trong đó giống như lúc vừa giải phóng, bọn họ vẫn là người trung thực ủng hộ Indonesia. Chú chưa qua đó sinh hoạt nênkhông biết nội tình bên trong, lúc thành lập quốc gia có không ít đồng chí lọt vào ám sát của Indonesia bên kia, chú có hiểu không? (Sự kiện đảng PKI đảo chính tại Indo, ai muốn tìm hiểu thêm cứ lên google mà tìm)

Trong nội tâm Tần Mục run lên, những bí mật quốc gia này hắn chưa từng nghe nói. Hắn ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói ra:

- Đó là thời đại điên cuồng, đoạn lịch sử đó chúng ta bỏ qua không nên đề cập tới. Tuy bọn họ đã nhập tịch Indonesia, nhưng cũng có tổ tiên ở đây cũng nên quay về đi, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, mọi người căn cứ tìm hiểu con đường hợp tác kinh tế.

Tần Mục nói như vậy chính là cho Âu Quan Tiến nan đề. Nhưng mà Âu Quan Tiến là người ổn trọng nhất ngoài Tần Mục là cháu đích tôn, cho dù khó khăn cỡ nào thì có lời này của Tần Mục thì hắn cũng phải nổ lực.

- Ngày mai tôi sẽ đi qua nước Mỹ bên kia, thuyền vương cùng giấy vương sẽ đi qua, chúng tôi hẹn ở Las Vegas chơi vài ngày, đến lúc đó anh cố gắng lần nữa.

Âu Quan Tiến cho Tần Mục lời chắc chắn.

- Không nên chỉ biết chơi, nên làm đại sự đi, nếu như làm tốt thì em sẽ câu thông với Vạn Yến bên kia, nhìn xem có bán hàng giá thấp cho anh không.

Tần Mục vừa cười vừa nói.

- Quá tốt!

Âu Quan Tiến cũng cười rộ lên, nhưng mà hắn biết rõ hiện tại hắn cầm đã là giá vốn của Vạn Yến, đừng nói giảm giá thêm, như vậy Vạn Yến sẽ lỗ vốn, chút lợi nhỏ không nên tham quá nhiều, hơn nữa còn khiến lão bát thiếu nợ nhân tình với mình, Âu Quan Tiến lúc này nói:

- Chú đừng làm khó anh, tam ca của chú cần tham số lợi nhỏ này sao? Anh đang có ý thương lượng tăng giá hàng mua của anh lên đấy.

Âu Quan Tiến vừa nói như vậy, Tần Mục đã hiểu, nói:

- Tam ca ah, trách không được anh mua bán càng lúc càng lớn, ánh mắt cay độc không bình thường mà, nói cho anh nghe tin tức nhỏ, trong tương lai từ ba đến năm năm, giá đất ở kinh thành sẽ tăng đột biến, nếu như trên tay có thừa tiền, tốt nhất trữ hàng đi.

Ánh mắt Tần Mục chính là khuôn vàng thước ngọc, Âu Quan Tiến lúc này rất vui, hắn không nghĩ nhiều, bởi vì những lời này của Tần Mục đã giúp cho Âu Quan Tiến mười lăm năm sau nhảy lên phú thương thứ hai Forbes Trung Quốc, chủ thua đệ nhất cường nhân Chu Tiểu Mai.

Cúp điện thoại, Tần Mục trầm tư một lát, liền cúi đầu xem văn bản tài liệu. Trong lòng hắn Kế Đỉnh Thịnh rơi đài là kết quả đã định, mặc cho ai cũng không nghĩ tới Tần Mục lại cho Kế Đỉnh Thịnh rơi đài, quả thực là trăm phương ngàn kế. Lúc trước Tần Mục chưa dám động Kế Đỉnh Thịnh, thời điểm cục chiêu thương cướp hộ khách hắn cũng không có động, nhưng hết lần này thời điểm hắn khai chiến chính thức với Kế Đỉnh Thịnh thì người của ban thanh tra kỷ luật tỉnh đã xuống, đây là khái niệm gì, tuyệt đối không phải chỉ có ban thanh tra kỷ luật xuống đơn giản như vậy, cũng không phải tra Kế Đỉnh Thịnh, mà là tra Tần Mục, thư nặc danh tin tức đã truyền ra khiến dư luận xôn xao, Kế Đỉnh Thịnh xuống ngựa thì quan viên trong thành phố cho rằng Kế Đỉnh Thịnh tranh đấu với Tần Mục tranh đang ở hạ phong, muốn chơi thủ đoạn nhỏ, lại không ngờ ăn trộm gà không được còn mất năm gạo, ném mình vào ngục giam.