Thanh Quan

Chương 1171: Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (34)




Trong đó có tin tức khiến Kế Đỉnh Thịnh mừng rỡ như điên, tự tiện vận dụng tài chính của chính phủ, còn bị người ta bắt được chứng cớ, nếu như Kế Đỉnh Thịnh không nắm được cơ hội này thì hắn quá đần rồi.

- Ông xác định?

Kế Đỉnh Thịnh vội vàng truy hỏi một câu.

- Chắc chắn 100%, lão Bách tôi từng lừa gạt ngài sao?

Bách Thanh Dương áp thấp âm thanh nói ra:

- Thành tây Tiểu Mạch Thôn, dân công đều ở đó, cả thôn đều bị bao cả rồi, tôi đoán chừng Tần Mục đang dùng tài vụ khu khai phát tới nơi đó, muốn chơi với ngài một hồi.

- Hừ, đấu với tôi, hắn còn chưa đủ tư cách.

Kế Đỉnh Thịnh hừ lạnh một tiếng, trong lòng kêu gào lên. Bách Thanh Dương cầm điện thoại mà trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, đối diện hắn chính là lục tử tối hôm qua nện chai rượu lên đầu hắn, lục tử đang cầm dao phay đặt lên cổ của Bách Long, biểu hiện trên mặt giống như cười mà không phải cười.

Sau khi nghe được tin tức này, Kế Đỉnh Thịnh thậm chí còn chuyên môn đi Tiểu Mạch Thôn hai chuyến, rốt cục xác định Bách Than Dương nói chính xác, đây là cơ hội cắn ngược Tần Mục trước mắt, rốt cục khiến toàn thân hắn hưng phấn run rẩy.

Thời điểm hắn đang thỏa thê mãn nguyện, chuẩn bị tố cáo Tần Mục, các công trường mang danh nghĩa cục chiêu thương điện thoại tới tấp. Thì ra dân công nghe được nơi khác có người cầm tiền lương nhiều hơn bọn họ, nhao nhao rời khỏi công trường, công trường nhân công vốn không đủ càng thêm bi thảm, có địa phương thậm chí chỉ có mấy dân công đang làm việc.

- Tần Mục, đây là mày chơi tao!

Kế Đỉnh Thịnh vốn đang chuẩn bị vững bước quan sát mới đi lên, bây giờ thì chạy ào tới chỗ Quốc Thụy Tường cáo trạng.

Ai nghĩ đến Quốc Thụy Tường chẳng những không có ủng hộ Kế Đỉnh Thịnh, thậm chí thâm trầm nói:

- Các nhà đầu tư tới khu khai phát đàm phán, đến cuối cùng rơi vào trong tay cục chiêu thương của anh, trong lòng của ai cũng không thoải mái... Nhịn chút đi, tất cả mọi người là vì sự phát triển của Quảng Châu, không nên làm đông tây gì đó, đạo lý phát triển chính là chân lý tốt nhất.

Kế Đỉnh Thịnh cân nhắc cả buổi mới lĩnh ngộ được, Quốc Thụy Tường nói lời này có ý muốn hắn ngồi xuống nói chuyện với Tần Mục, nhìn xem có thể dung hòa với nhau được không. Nếu như là trước kia Kế Đỉnh Thịnh có thể làm như vậy, hắn thậm chí cuối cùng còn nắm tóc của Tần Mục. Nhưng trước khác nay khác, hiện tại cục chiêu thương đang phong quang, mà hắn đang cầm lợi ích của người khác, việc này đánh chết hắn cũng không làm.

Kế Đỉnh Thịnh hạ quyết tâm, nói cái gì cũng nên gặp mặt Tần Mục nói chuyện một lần. Nếu Quốc Thụy Tường bắt đầu đánh Thái Cực quyền, lại đang có đường đi lên cao. Hắn mang ý niệm như vậy quay về cục chiêu thương, đang muốn làm chút chuyện thì Liêu viện trưởng của bệnh viện tâm thần gọi tới.

Liêu viện trưởng này Kế Đỉnh Thịnh cũng rất quen thuộc, lúc trước đi lại với Kế Đỉnh Thịnh không tính là xa, nhưng còn không có tới mức tâm phúc. Liêu viện trưởng trong điện thoai nói với Kế Đỉnh Thịnh tài chính của bệnh viện tâm thần đang khẩn trương, xây dựng không đủ, càng ngày càng nhiều người bệnh tâm thần tới cho nên các dụng cụ thiếu thốn, chỉ bằng vào tài chính do thành phố cấp thì có chút túng quẫn.

Kế Đỉnh Thịnh suy nghĩ đầu tiên chính là Liêu viện trưởng khẳng định nghe nói cục chiêu thương náo nhiệt, cho nên chạy đến chỗ của hắn kéo quan hệ, kéo chút tiền. Chi ra kỳ thật không khó khăn, đừng nhìn phong quang chưa tới một tháng, nhưng động chính là chuyện mua thấp bán cao ở bản địa, nếu không phải tiểu kim khố của cục chiêu thương tràn đầy, túi của Kế Đỉnh Thịnh hắn cũng phồng lên. Nhưng mà Kế Đỉnh Thịnh dựa vào cái gì phải chi tiền cho bệnh viện tâm thần, hắn cũng không phải ngành tài chính.

Ngay sau đó Liêu Thừa Tông lại nói lời kế tiếp khiến Kế Đỉnh Thịnh hãi hùng khiếp vía:

- Kế chủ nhiệm, anh xem, những bệnh nhân tâm thần này cậu không thương và bà ngoại không yêu, có rất nhiều người không có hộ khẩu, tôi nghĩ bọn họ cả ngày ở lại nơi này ăn phí an dưỡng quá tốn lương thực, không bằng giúp bọn họ tìm chút đường ra nhé? Có tay có chân, tay làm hàm nhay mới tốt.

Rất là hãi hùng khiếp vía, Kế Đỉnh Thịnh đầu ông ông lên, Liêu Thừa Tông nói ra tên của một khách sạn, muốn gặp mặt Kế Đỉnh Thịnh bàn chuyện.

Trong lòng Kế Đỉnh Thịnh hốt hoảng, Liêu Thừa Tông nói ra lời này giống như lời của ma quỷ hiện ra trong lòng của hắn không dứt. Hắn biết rõ Liêu Thừa Tông điện thoại này chính là biết dân công ở các công trình đang thiếu thốn, đã không chỉ một lần có nhiều người tới tìm hắn tố khổ, như thế nào giúp hắn đấu pháp với Tần Mục? Nếu như lúc này thao tác không tốt, chỉ sợ cục chiêu thương không chịu nổi.

Nhưng đây là phạm tội, sẽ phạm sai lầm rất lớn. Trên trán Kế Đỉnh Thịnh toát ra mồ hôi, sắc mặt âm tình bất định, bút trong tay viết loạn cái gì đó, hắn cũng không biết mình viết cái gì.

Chín giờ tối, Kế Đỉnh Thịnh đeo kính râm xuất hiện ở một quán rượu cách nhà, đang đi vào trong.

Một xe con giấu ở góc tối gần đó chạy ra, lục tử ngồi ở vị trí tài xế, cầm điện thoại nói:

- Mắc câu.

Tần Mục cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nâng chung trà lên, đang phẩm tư vị trong đó. Đối diện hắn Duẫn Song Song đang mặt váy dài, toàn thân tràn ngập phong tình vô hạn, móng tay dài sơn đen đang ưu nhã cầm một điếu thuốc.

Nàng đang nhả khói ra, nhìn qua nó tản mát trong không khí, mang trên mặt vài phần biểu lộ buồn lo vô cớ. Tần Mục uống trà, thấy Duẫn Song Song không nói lời nào, cười nói:

- Doãn tiểu thư, chuyện lần này nhờ có cô hỗ trợ. Nói đi, cần tôi giúp cô làm gì, tôi sẽ không nói hai lời đâu.

Duẫn Song Song lúc này cười mà không phải cười, chỉ vào chén trà và ung dung nói:

- Có thể uống trà do Tần chủ nhiệm tự mình pha, tôi đã cảm thấy vinh hạnh rồi, đâu dám yêu cầu gì chứ?

Trong mắt nàng mang theo thần sắc khác thường, ánh mắt lại nhìn qua nơi khác.

Tần Mục khoát tay, nói ra:

- Tôi đúng là vô công bất thụ lộc.

Nói xong hắn quay người đi tới phòng ngủ, lấy ra một cái hộp, cái hộp này làm rất cẩn thận, chỉ từ cái hộp này nhìn ra được đồ vật bên trong rất xa xỉ.

- Anh nói cái thứ này sao, anh làm tôi nhớ tới câu chuyện lấy dùi bỏ ngọc đấy.

Duẫn Song Songvẫn cười yếu ớt.

- Tôi cầm lễ vật của anh không biết có sinh ra sai lầm gì không.

Tần Mục cười mở hộp ra, chậm rãi mở hộp ra đưa về phía Duẫn Song Song. Một khối ngọc nằm bên trong.

Duẫn Song Song không phải người chưa thấy các mặt xã hội, khóe miệng tươi cười, Tần Mục cười đặt chiếc hộp trước mặt nàng, cười nói:

- Cầm lên xem đi, có lẽ có chút kinh hỉ đấy.

Duẫn Song Song hơi nghi hoặc, Tần Mục người này cố lộng huyền hư a. Nàng chậm rãi vươn tay, thử cầm khối ngọc kia lên, sờ vào trong tay cảm thấy ôn nhuận, ồ lên và nói:

- Ngọc ấm?

Tần Mục không nói lời nào, Duẫn Song Song lại đặt lực chú ý lên khối ngọc, trong ánh mắt kinh hỉ dần dần hiện ra, chậm rãi tỏa ra trên mặt, sau đó không dám tin che miệng lại, hai mắt đẫm lệ nhìn qua lễ vật này.