Thanh Quan

Chương 1113: Ai không nói lý lẽ (3)




Người bên kia ngừng một chút, quát to:

- Tiểu tử mày là ai, chán sống, dám gọi ngoại hiệu của ông nội mày!

Văn Nhập Hải nở nụ cười, chậm rãi nói:

- Mao Tứ, khi anh ở trong thành quản Hoàng Dương, là ai đưa anh ra, anh thật sự quên rồi sao!

Nhắc tới Mao Tứ này chính Tần Mục cũng nhận thức, lúc trước Tần Mục cùng Tây Môn Nhạn, Tina làm ra chuyện tại Hoàng Dương, Mao Tứ là thành quản đầu tiên ra tay, Tần Mục lợi dụng chuyện này lấy được thắng lợi đầy tính chiến lược, tự nhiên sẽ không tính toán với đám tiểu nhân vật, nhưng Văn Nhập Hải là ai, hắn là chó điên, lãnh đạo nhận được ủy khuất trên thân Mao Tứ, Văn Nhập Hải nhất định phải tìm trở về, dù Tần Mục không biết chuyện này cũng không sao, Văn Nhập Hải lưu lại con cờ cho mình, nói không chuẩn có một ngày có thể dùng đến.

Mao Tứ nghe được liền hét lớn với người bên cạnh:

- Đi ra ngoài, con mẹ nó đều đi ra ngoài, gia có việc làm.

Sau đó trong điện thoại vang lên tiếng ồn ào lộn xộn, lại trở thành yên ắng, Mao Tứ thật cẩn thận hỏi:

- Là Văn khoa trưởng sao!

Cho dù Văn Nhập Hải bắt hắn thì hắn có năng lực thế nào, tình thế không bằng Văn Nhập Hải, Mao Tứ thật không dám vỗ cánh, mà Văn Nhập Hải xem như hạ thủ lưu tình, chỉ khai trừ hắn ra khỏi đội ngũ thành quản, nếu quả thật đối nghịch, Mao Tứ có thể còn ở trong trại tạm giam, đây là chỗ tốt của quyền lực, Mao Tứ từng ở trong thể chế nên hiểu rõ thật sự, vì vậy cuộc điện thoại này của Văn Nhập Hải làm hắn cảm thấy sợ hãi lẫn hưng phấn.

Mao Tứ đang ở trong tâm lý này, cho nên đối với Văn Nhập Hải vẫn thật cẩn thận, Văn Nhập Hải cười ha ha, , mang theo ngữ khí châm chọc nói:

- Vốn muốn cho anh tỉnh táo lại một chút, thoạt nhìn anh tỉnh táo thật vui vẻ đi, vậy thì thôi, cúp máy đây!

Mao Tứ vừa nghe liền sốt ruột, sau khi hắn rời khỏi đội ngũ thành quản mới xem như đã nhìn thấu, sau khi cởi lớp da kia ngay cả cái rắm cũng không phải, nếu không nhờ trước kia có chút tiền lấy ra cùng đám bạn xấu hội tụ, hiện tại còn ai thèm gọi hắn Tứ ca, đều gọi hắn là Mao Tứ, nghe Văn Nhập Hải làm bộ như muốn cúp điện thoại, vội vàng nói:

- Văn khoa trưởng, Văn khoa trưởng, ngài xem khi nào có thời gian tôi mời ngài uống rượu bồi tội vậy!

Văn Nhập Hải vốn đang có chuyện muốn giao cho Mao Tứ, sao có thể cúp điện thoại, hắn trầm ngâm chốc lát, cười nói:

- Không cần rượu bồi tội, như vậy đi, mấy ngày trước có người ở dưới lầu nhà tôi làm ầm ĩ, đã vài ngày không được ngủ ngon giấc, anh đi qua hỏi thăm một chút rốt cục là chuyện gì xảy ra, giảng giảng chút đạo lý với hắn!

Mao Tứ vừa nghe liền hiểu, nhóm người của văn phòng khai phát hiện tại đều ở nhà thống nhất, còn là sản nghiệp của thành phố, có ai không có mắt chạy đi qua hồ nháo, đây không phải tự tìm phiền phức cho mình sao, Văn Nhập Hải rõ ràng muốn giáo huấn người, ai nghe mà không hiểu ý tứ đây, nhưng cơ hội đã tới nếu không nắm bắt sẽ đi qua, Văn Nhập Hải tìm Mao Tứ, còn không phải bởi vì Mao Tứ quen hỗn trong giới quần chúng phức tạp hay sao. Tần Mục không muốn gánh tiếng gió, Văn Nhập Hải đương nhiên quý trọng thanh danh khó được, làm trung khuyển cũng phải xem là dùng trên người ai, nếu hiện tại Tần Mục trở mặt với Kế Đỉnh Thịnh, nói không chừng Văn Nhập Hải phải mình trần ra trận kéo xuống vài khối thịt trên người Kế Đỉnh Thịnh, nhưng đối với những nhân vật không lăn lộn trong quan trường, nếu Văn Nhập Hải dùng chức quan áp hắn, dù sao vẫn có chút trở ngại.

Văn Nhập Hải báo biển số xe cho Mao Tứ, cười nói:

- Được rồi, phải chú ý phương thức phương pháp, tôi vẫn nhìn thấy đâu.

Nói xong liền cúp điện thoại.

Từ chỗ Tần Mục rơi vào tai Văn Nhập Hải, lại từ chỗ Văn Nhập Hải rơi vào tai Mao Tứ, cấp bậc càng ngày càng thấp, Mao Tứ là ai, cởi tầng da chỉ là một tên du côn, hắn có phương thức phương pháp gì mà giảng, chỉ có một chữ: đánh.

Vì thế tối hôm sau, Bách Long ở trong câu lạc bộ uống rượu mơ mơ màng màng, được hai cô gái mặc quần áo hở hang dìu đỡ nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa hông câu lạc bộ, ngay khi hắn đang cầm tiền trong tay trêu đùa hai cô gái, chuẩn bị một công đôi việc tối nay, từ một chỗ tối chạy ra hai người đàn ông trùm vớ chân trên đầu, một người trong tay cầm khối gạch, không nói lời nào từ sau lưng vỗ thẳng vào gáy Bách Long.

Máu tươi phun trào, hai vũ nữ nhất thời ngây người, qua thật lâu mới hét rầm lên, hai người kia trầm giọng cảnh cáo hai vũ nữ, theo sau dùng gạch hung hăng vỗ vào tứ chi của Bách Long.

Sau khi Bách Long đau đớn đến ngất xỉu lại tỉnh lại hai ba lần, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, người cầm đầu hài lòng mang bao tay, tìm kiếm tiền cùng trang sức đồng hồ trên người hắn, nhét hết toàn bộ vào túi, sau đó dùng thủ đoạn thật khéo léo chưa qua một phút thời gian đã khởi động xe của Bách Long, mang theo đồng lõa nghênh ngang rời đi.

Đợi tới khi nhân viên công an địa phương nhận được điện thoại báo cảnh chạy tới, Bách Long đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu, hai vũ nữ trải qua khủng hoảng cũng không còn hoảng loạn, bởi vì miệng của hai nàng đều bị kẻ cướp bóc đút mỗi người một ngàn đồng, dặn hai nàng chờ công an tới thì ăn ngay nói thật, nếu không kết quả của Bách Long cũng chính là kết quả của hai nàng.

Mà xe của Bách Long tới giữa trưa hôm sau đã tìm được, không biết bị người nào đập thành đống sắt vụn, còn bỏ xuống sông ngay trong cảng bỏ hoang tại Châu Nghiễm, xe bị nện thật thảm, toàn bộ nát nhừ, nhìn chẳng khác gì Bách Long, hoàn toàn biến thành tàn phế.

Nhìn bệnh nhân đều cảm giác không biết nói thế nào, loại cảm giác này làm cho Tần Mục phi thường khó chịu. Tần Mục tự giác tính cách mình cũng không đường hoàng, vì sao người ôn hòa hữu lễ rơi vào trong mắt người khác lại biến thành yếu đuối dễ bắt nạt đây? Đối với chuyện người đàn bà nằm trong phòng bệnh cùng Hàn Tuyết Lăng đã xảy ra chuyện gì, Tần Mục không có chút hứng trí tìm hiểu, sau khi quay vào phòng bệnh hắn nói với các nàng trong cơ quan còn có việc, sau đó vội vàng rời đi. Hàn Tuyết Lăng không có việc gì, cũng không có kết quả nào làm người an lòng như vậy, về phần chuyện giữa phụ nữ, Tần Mục không muốn quan tâm, nhưng khi Chu Tiểu Mai nhìn theo bóng lưng của hắn với ánh mắt như suy nghĩ gì đó, làm cho Tần Mục cảm giác sau lưng như bị gai đâm.

Càng nghĩ càng cảm giác mình có điểm hoang đường, chẳng khác gì biến thành nhân vật thời phong kiến. Hắn không khỏi bực mình, trong lòng có cỗ lửa giận không biết làm sao phát tiết. Sắc mặt âm trầm quay về cơ quan, Tần Mục lại gióng trống khua chiêng bắt đầu kiểm tra tiến triển công tác của các ngành. Bên trong văn phòng khai phát, tuy Tần Mục là người nắm quyền thực tế, nhưng bảy tám bộ môn chỉ có Văn Nhập Hải là do tự Tần Mục một tay nâng đỡ lên, những người khác ít nhiều là do quyền lực bên ngoài phái đến. Văn Nhập Hải đã đi ra ngoài, Tần Mục càng có lý do phát tiết lửa giận lên người khác.