Thanh Quan

Chương 1079: Văn Nhập Hải lòng như lửa đốt (2)




Văn Nhập Hải miễn cưỡng áp xuống lửa giật, thấp giọng nói:

- Tiểu Anh, việc này tối nay chúng ta nói sau. Sổ tiết kiệm trong nhà còn có hơn vạn đồng đi, tất cả đều lấy ra, anh có việc cần dùng gấp!

Vợ hắn nhất thời khóc lóc om sòm, Văn Nhập Hải có thể tưởng tượng ra bộ dáng gà bay chó chạy bên kia. Chỉ nghe vợ hắn giật giọng thét to:

- Văn Nhập Hải! Lão nương đi theo anh ba năm, trừ một vạn đồng khi cha mẹ anh chết bán nhà có được, anh cũng chưa từng cho hai mẹ con tôi sống thoải mái. Văn Nhập Hải, hôm nay lão nương mang theo nhi đồng về nhà mẹ đẻ, khi nào một năm anh có thể kiếm mười vạn, hai mẹ con tôi mới trở về!

- Mẹ nó, mắt của lão tử sao lại bị mù, cưới phải người đàn bà ngu ngốc như vậy.

Trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Văn Nhập Hải nghiến răng nghiến lợi mắng, xoay người chính là thiên đường, nhưng không ngờ lại bị rơi trong tay người nhà. Văn Nhập Hải như kiến bò trên chảo nóng, cầm điện thoại không ngừng qua lại trong nhà vệ sinh hẹp hòi, nghĩ phải đi đâu tìm được số tiền kia. Chuyện tặng quà ai cũng biết, nhưng có thể tặng đúng đường hay không mới chính là nghệ thuật. Lưu Đại Hữu là ai, đó là tử trung của Tần Mục, chỉ cần hắn nói giúp một câu, chuyện vào văn phòng căn cứ thực nghiệm có thể thành công bảy tám phần.

Văn Nhập Hải đang ở trong nhà vệ sinh sứt đầu mẻ trán, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa, sau đó lại có tiếng yếu ớt gọi vào:

- Bên trong là ai đang động kinh, chẳng lẽ đập vỡ tường rồi rụng vào bồn cầu? Mau đi ra đây xin lỗi!

Văn Nhập Hải vỗ trán, vì sao lại quên mất chuyện này. Đừng xem người trong cục cán bộ bình thường chỉ là đến phơi lưới, nhưng đều có chút bối cảnh nhỏ, làm sao giống hắn, chỉ dựa vào học tập mà đi tới, ai cũng không thể đắc tội. Hắn cuống quýt vỗ vỗ mặt, làm cho sắc mặt mình trở nên bình thường hơn một ít, lúc này mới ra khỏi nhà vệ sinh, lại phát hiện người bên ngoài chính là cô gái Tứ Xuyên làm công việc đánh máy trong văn phòng cục cán bộ. Cô gái Tứ Xuyên này hình như có thân cận vài lần, nhưng đều không thành công, bởi vì cô gái không phải người bản địa, còn phải tiêu tiền cung cấp cho em trai học đại học. Bộ dạng của cô gái này thật xinh xắn, cũng có người nói nàng dựa vào lãnh đạo cục cán bộ, nhưng Văn Nhập Hải biết sở dĩ Trương Á có thể đi vào thể chế, là nhờ một câu nói của vị quan chức đồng hương của nàng, vị quan kia chỉ có ý tưởng trợ giúp đồng hương mà thôi.

Trương Á vừa nhìn thấy Văn Nhập Hải đi ra, ánh mắt liền phát sáng, nhưng mồm mép không chịu buông tha người, hỏi:

- Sao vậy, kinh nguyệt không đều chạy tới nơi này phát tiết?

Văn Nhập Hải rất quen thuộc với Trương Á, giao tình giữa hai người không tệ.

Đối với những cô gái xinh đẹp làm đàn ông đều sẽ có chút ý niệm, nhưng Văn Nhập Hải không hành động thực tế, hắn hiểu rõ bản thân mình, không có chút thực lực còn chơi trò mập mờ, chẳng phải đi tìm chết sao? Hắn cười khổ lắc lắc đầu, nói:

- Phiền!

- Sao lại phiền đây? Nhìn anh không giống người có chuyện buồn.

Trương Á nháy mắt, khóe môi hiện lên vài phần trêu chọc:

- Cãi nhau với chị dâu đi?

Có cần phải hỏi trực tiếp như vậy hay không? Văn Nhập Hải bất đắc dĩ gật đầu, thở dài. Trương Á bật cười nhạo:

- Anh xem xem, chúng ta đứng ở cửa nhà vệ sinh cũng không tốt, để cho người khác thấy được không biết lại truyền ra lời đồn đãi gì. Đi vào văn phòng, hai ngày trước có chút trà ngon, cho anh nếm thử.

Hai người đi tới văn phòng, Trương Á pha trà cho Văn Nhập Hải. Văn Nhập Hải trấn định được một lát, tâm tư lại nghĩ tới một vạn đồng kia, nghĩ thế nào cũng thấy khó thể mượn được tiền. Đợi khi Trương Á mơ hồ hỏi hắn một câu, hắn cũng không nghe rõ là gì, chỉ theo bản năng nói:

- Cô nói phải đi đâu vay một vạn đồng đây?

Nói xong câu này Văn Nhập Hải cảm giác có chút không ổn, vội vàng định thần, có chút bối rối nhìn Trương Á.

Trương Á thoáng bĩu môi, nhún nhún vai nói:

- Ai, anh còn hỏi tôi, nếu tôi có biện pháp cũng không cần cả ngày ở lại trong nha môn nước trong này.

Văn Nhập Hải xấu hổ nở nụ cười, vội vàng uống xong trà lại như bị mèo truy chuột chạy ra khỏi văn phòng.

Cả buổi chiều Văn Nhập Hải thử tìm vài bạn học quan hệ không tệ vay tiền. Đáng tiếc những người bạn này hoặc là giống hắn bị vợ quản tới sít sao, hoặc là thuộc lại ánh trăng tộc, không có tiền. Đây là năm 97, tiền lương mỗi tháng của Văn Nhập Hải chỉ hơn bốn trăm, một vạn đồng thật sự vô cùng khó xử.

Chờ khi hắn về trong nhà, trong nhà thật vắng lặng. Đây là nhà ở do đơn vị cung cấp, lão bà hắn nói nếu không phải có căn nhà này vợ hắn còn lâu mới trúng ý hắn. Loại cách nói này rất có tính vũ nhục, nhưng Văn Nhập Hải chỉ có thể nhẫn nhịn. Bếp lạnh, nồi lạnh, lão bà không có công tác, cả ngày chỉ biết lang thang nhà khác bát quái, lại không nhìn ra Văn Nhập Hải ở bên ngoài vất vả thế nào muốn bò lên trên.

Văn Nhập Hải cũng không tâm tình ăn cơm, cả đêm hút ba gói thuốc, rạng sáng chợp mắt chốc lát, lại giật mình bò lên. Lúc rửa mặt hắn chợt phát hiện gương mặt mình có chút tiều tụy hốc hác.

Hắn kéo bức màn, nhìn ra bầu trời tối đen, phi thường buồn bực thở hắt ra. Hắn cầm lấy điện thoại, đang suy nghĩ nên tìm ai vay tiền, điện thoại chợt vang lên. Vừa nhấc điện thoại còn chưa kịp hỏi là ai, trong tai đã tràn ngập tiếng quát chói tai của mẹ vợ, không ngừng mắng chửi, nói hắn ngược đãi con gái của mình, nói hắn không tiền đồ không biết nhìn xa, giống như toàn bộ tội lỗi trên thế gian đều tập trung trên người Văn Nhập Hải, Văn Nhập Hải phát hiện nếu thật đúng như lời nói của mẹ vợ, chỉ sợ đem toàn bộ viên đạn bắn lên người mình cũng chưa đủ chuộc tội.

Lời của mẹ vợ làm hắn choáng váng đầu óc, thật vất vả chờ bên kia ổn định, lại bắt đầu nói dông dài. Đợi nói xong lại biến thành vợ của em trai vợ nói tiếp. Người đàn bà này cũng không nói gì với hắn, chỉ tán gẫu với người bên kia điện thoại về thời trang quần áo năm nay, trang sức nào lưu hành, chỉ cầm điện thoại mà không nói chuyện với hắn. Cả gia đình kia giống như dám chắc Văn Nhập Hải không dám cúp điện thoại của bọn họ.

Thật vất vả vợ của em vợ khoe khoang xong, lại tới lượt em vợ nghe điện thoại. Văn Nhập Hải đang muốn mặt dạn mày dày tìm em vợ giúp đỡ trước, lại nghe được một câu nói của em vợ:

- Cả ngày anh chỉ biết nhìn chằm chằm bàn công tác, nhìn có vẻ phô trương nhưng túi tiền thì trống không, nếu không anh tới chỗ tôi làm khoán đội, tôi kéo công việc về anh trông coi cho tôi, một tháng cho anh một ngàn đồng, đủ hơn hai tháng tiền lương của anh. Chị của tôi đi theo anh chịu khổ, tôi thật không đành lòng ah.

Sắc mặt Văn Nhập Hải xanh mét, bàn tay nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi lên. Từ sau khi kết hôn, người vợ vẫn luôn chướng mắt chính mình, có chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thì chạy về nhà mẹ đẻ, sau đó là đại quân bên nhà mẹ vợ liên tục ném bom.