Tần Mục mặc dù không có chắc chắn, nhưng mà tỏ vẻ chuyện này phải thương lượng. Người Tần gia nào không biết Tần Mục nói sẽ không nói hết, nhưng chỉ cần nói có thương lượng, vậy nói rõ trong nội tâm Tần Mục có chuyện. Âu Quan Tiến cười ha ha, khích lệ nói:
- Lão Bát, chúng ta là cùng một hệ, em nói chuyện có quyền lớn nha. Em dặn dò anh làm, anh làm sao không để ý? Mấy ngày nay trong vòng tụ hội của người Hoa, thuyền vương, giấy vương của Indonesia đều đi vào, bọn họ đúng là tài đại khí thô, thấy tam ca của em thì con mắt phát hỏa. Nếu không nha, lão bát, sang năm chúng ta nên đi tìm cướp tiền bọn họ đi.
Tần Mục im lặng, Âu Quan Tiến nói chuyện giống như thổ phỉ, bọn họ đều nói tam ca giống gia gia nhất, chẳng lẽ gia gia những năm chiến tranh cũng như vậy? Tần Mục không thèm nghĩ nữa, mà là ngưng trọng nói ra:
- Tam ca, chuyện em nói kế tiếp anh có thể làm như không nghe, nhưng nhất định phải đi làm, đại sự.
Âu Quan Tiến tiếng cười dừng lại, trầm mặc cả buổi, lúc này mới thấp giọng hỏi:
- Lão Bát, bao nhiêu đại sự?
Tần Mục cũng lâm vào trầm mặc, chuyện này có tính là khiếp sợ quốc tế không? Hắn mỗi chữ mỗi câu nói ra:
- Tam ca, nếu như anh theo chân bọn họ đi vào, tốt nhất là khuyên bảo bọn họ nên di chuyển tài sản ra nước ngoài.
- Lão bát, em đang nói đùa sao. Người Hoa tại đó là đại tài chủ, cũng không cần quan tâm chúng ta đâu.
Tần Mục nhếch miệng, biết rõ nếu những lời này của hắn truyền đi, đoán chừng cho dù không liên quan tới thể chế cũng là đại sự to lớn, nhưng hắn vẫn nói ra:
- Cho dù là núi vàng cũng phải chuyển, nhất định phải qua trước ngày năm tháng năm, thậm chí mọi người cũng rút đi.
Âu Quan Tiến càng nghe càng không đúng, cũng không hỏi rõ, Tần Mục lại nói thêm:
- Tam ca, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng mà không còn mạng thì đừng nói.
Nói xong, căn bản không có cho Âu Quan Tiến tiếp tục hỏi tiếp cơ hội, trực tiếp đem điện thoại treo.
Âu Quan Tiến nghe xong đầu đầy sương mù, hắn cúp điện thoại khó hiểu.
Mà lúc này Quách Thiểu Đình điện thoại tới. Tần Mục thu thập tâm tình, nói với Quách Thiểu Đình:
- Quách chủ nhiệm, Quách đại thiếu gia, ngài hôm nay có thòi gian điện thoại cho tôi sao? Có phải không bắt được mấy tham quan cho đại gia của anh vỗ đầu khích lệ à?
Quách Thiểu Đình cười mắng:
- Tần Mục, tôi sao không nhìn ra anh miệng lưỡi trơn tru như vậy chứ?
- Ít nói xàm, nói đi, điện thoại cho tôi làm gì?
Gặp người nào nói chuyện nào, Quách Thiểu Đình người này chính là cười toe toét, khôn thể xụ mặt nói chuyện với hắn.
Quách Thiểu Đình than thở cả buổi, trong chốc lát kéo tới quán bar náo nhiệt nào đó kinh thành, trong chốc lát kéo tới Giang Bắc ngửi không khí đầy bùn, cả buổi không có trọng điểm. Rốt cuộc Tần Mục mất đi tính nhẫn nại, uy hiếp Quách Thiểu Đình sẽ cúp điện thoại, hắn mới đáng thương nói ra:
- Ai, Tần đại thiếu gia, tôi chọc ra chuyện lớn, lão gia nhà tử nhà tôi sẽ lột da tôi ra, huynh đệ có thể đi Quảng Châu tìm nơi nương tựa không?
Tần Mục nghi hoặc hỏi:
- Anh không phải làm tốt phòng đốc tra sao? Sao lại chọc ra chuyện thủng trời? Có phải có trở ngại không?
Cái gọi là gặp trở ngại chính là tra ra đại nhân vật, tác dụng của phòng đốc tra chính là như vậy, hơn nữa tâm tính Quách Thiểu Đình thiếu gia này nóng lên thì chuyện gì cũng làm được.
- Người hiểu tôi không phải Tần đại thiếu gia không ai khác.
Quách Thiểu Đình tiếp tục dùng ngữ khí khóc lóc nỉ non, nói:
- Cũng trách tôi ngày đó uống nhiều, không có việc gì lôi kéo mấy gia hỏa chạy đến Giang Bắc phong hoa tuyết nguyệt cùng mấy tên làm quan hiện hành.
Hắn ngữ điệu chuyển biến, trở nên buồn cười, nói thêm:
- Thời điểm tôi mông lung say lờ mờ, lại bắt được Dương môn tam kiệt Dương Ngọc Lan tiểu thư.
Tần Mục nhất thời cứng họng, Dương Ngọc Lan? Dương gia lão nhị, chủ nhiệm bộ tin tức ở kinh thành, bị Quách Thiểu Đình dùng tội danh bắt, tiểu tử này chọc ra chuyện không nhỏ rồi.
Thần kinh của Quách Thiểu Đình đúng là vừa thô vừa toi, nói với Tần Mục là lão gia tử trong nhà tức giận, tuy lão gia tử Dương gia không còn, nhưng mà ở Giang Bắc còn ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa hắn nghe được nữ nhân Dương Ngọc Lan chừng ba mươi tuổi còn chưa có kết hôn là vì cấp trên có người.
Hắn nghe được hia chữ "Cấp trên" này rất nặng, trong đó cho dù kẻ điếc cũng có thể nghe ra. Vốn lăn lộn trong quan trường thì nhân tố gia đình rất nặng, Dương Ngọc Lan không kết hôn, nói rõ địa vị của nàng còn rất lớn.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Anh không có việc gì thì đi bắt người, có ý tứ sao? Cho dù không biết điểm này, anh còn không ngoan ngoãn chạy tìm đường?
Quách Thiểu Đình cũng cười lên ha hả, nói ra:
- Lão gia tử của tôi cũng nói tôi ở Giang Bắc đắc tội không ít người, lăn lộn bên đó không nổi. Tôi suy nghĩ cả ngày, tên treo tên tuổi phòng đốc tra, cũng chính là hù người, không có chất béo gì, dứt khoát ngừng cầm lương giữ chức cho xong.
Tần Mục ân một tiếng, tính tình Quách Thiểu Đình táo bạo mặc dù nói không có mạch lạc bao nhiêu, nhưng mà tâm tính so với mấy năm trước tiến bộ nhiều. Hắn muốn rời xa quan trường cũng không phải là không được, phải hỏi hắn có tính toán gì không.
- Nghe nói anh tại Quảng Châu bị người ta âm, cần tôi chống đỡ tràng diện không?
Quách Thiểu Đình cười ha ha, nói:
- Trên tay của tôi có không ít hạng mục, tôi thấy ở khu Phổ Thượng kia có cái gì chơi không.
Trong quan trường có người mới tốt. Quách Thiểu Đình đảo mắt từ quan viên biến thành thương nhân, cho dù đi làm ăn ở vùng duyên hải không lời tiền cũng chẳng sao, đảo mắt quay trở lại văn phòng làm nhân viên là được, suy nghĩ đúng là rất đẹp. Tần Mục mắng:
- Anh chuyển đổi đúng là nhanh, nhưng tôi bây giờ không phải bí thư đảng ủy Phổ Thượng nữa, tôi làm quan nhàn tản, rất thoải mái a.
- Tôi nhổ vào, người khác không biết anh, tôi còn lạ gì? Anh đang chơi lạt mềm buộc chặt, chơi ít xuất hiện đây mà.
Quách Thiểu Đình cầm điện thoại đại phát:
- Đi, chờ tôi tới, tôi muốn đi gặp gia hỏa không cho anh mặt mũi.
- Thành thành thật thật kiếm tiền, đừng chơi đường ngang ngõ tắt gì đó.
Tần Mục cười ha hả, hắn cũng hoan nghênh Quách Thiểu Đình đến Quảng Châu. Dù sao hai người quen nhau cũng lâu, nếu không Tần Mục cân nhắc mình ở Quảng Châu chưa đứng vững gót chân, Quý Chí Cương đã được hắn điều tới.
Quách Thiểu Đình cười ha hả tắt máy với Tần Mục, Tần Mục ngồi đó xem ít tài liệu.
Cục hưu trí cũng có chức năng chính thức, trong tay không có thực quyền gì, mỗi tháng lãnh tiền lương có lệ, đi muộn về sớm rất thích ý. Tần Mục từ trong đống tài liệu này thấy được không ít vấn đề, điện thoại cho Văn Nhập Hải tới, bảo hắn qua nơi này.
Văn Nhập Hải đng nghĩ ngợi cùng đi theo Tần Mục ra ngoài, lúc này trên mặt còn mang theo nét hưng phấn. Tần Mục cười tủm tỉm gõ bàn, nhìn Văn Nhập Hải nói ra:
- Chuyện phúc lợi cán bộ hưu trí là do cục trưởng nắm đúng không?
Văn Nhập Hải không hề nghĩ ngợi trả lời:
- Đây là Đỗ cục trưởng tự mình nắm.