Thanh Quan

Chương 1018: Vương khoa trưởng đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng? (1)




Tấm hình này thật sự chấn động Tần Mục rất lớn, dáng vẻ trò chuyện thân thiết của Vương Bằng và Ôn Mại khiến hắn rất tức giận. Vốn những chuyện Ôn Mại làm trước kia cũng không phải do hắn quyết định, Tần Mục cũng không muốn truy cứu quá nhiều, thậm chí chuẩn bị lấy ra một chút ích lợi đưa cho hắn, bù đắp vào lỗ thủng này. Tài chính địa phương có quan hệ tương quan mật thiết với nhân viên tài chính. Ôn Mại từng hầu hạ bốn đời lãnh đạo, đến bây giờ vẫn chưa bị dời đi, nói rõ con người hắn vẫn tương đối vững vàng, thậm chí còn rất biết đối nhân xử thế. Người như vậy trông coi đại cục tài chính, chỉ cần Tần Mục bày ra chút ân huệ, có thể khiến hắn hồi tâm.

Nhưng hắn tuyệt đối không nên giao du với Vương Bằng. Vương Bằng là người thế nào, xem Phổ Thượng là nơi dưỡng lão, bản thân không xuất lực còn lôi kéo người khác lười biếng, thuần túy là gậy quấy phân heo. Hơn nữa, phía sau bọn họ còn có một người trẻ tuổi ngồi phía sau, nhìn thần thái và trang phục của hắn, tuyệt đối không phải là tài xế gì đó.

Tây Môn Nhạn rót cho mình ly cà phê, cũng rót cho Tần Mục một chén trà, ngồi đối diện Tần Mục, lẳng lặng không nói lời nào.

Tần Mục cau mày, ngẩng đầu hỏi:

- Người trẻ tuổi này là ai?

Tây Môn Nhạn đứng lên, đưa đầu nhìn tấm hình trong tay Tần Mục. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo cổ chữ V màu đen khoét sâu, một mùi thơm thoang thoảng xen lẫn khí nóng như ập vào mặt. Tần Mục cảm giác có chút không ổn, nhưng vẻ mặt bất động, lần lượt xem những tấm hình trên tay.

- Người này hình như tên là Du Hoa, nghe nói là du học sinh từ ngoại quốc trở về, trong tay có tài chính rất lớn, từng đi tìm cha nuôi nói muốn đầu tư vào Phổ Thượng.

Tây Môn Nhạn gật đầu nói:

- Chính là hắn, còn mấy lần tặng hoa hồng cho tôi.

Tần Mục liếc mắt nhìn Tây Môn Nhạn. Dáng người vốn có chút khí khái anh hùng của nàng vì chiếc váy dài tràn đầy mị lực mà trở nên vô cùng quyến rũ, trong giọng nói của nàng có mùi vị đắc ý, Tần Mục liền ho khan một tiếng nói:

- Nhân phẩm quan trọng nhất, nhất định phải điều tra rõ ràng, không được quá qua loa.

Tây Môn Nhạn ừ một tiếng, thoáng chốc cảm thấy những lời giáo huấn của Tần Mục không nên rơi xuống người nàng, vội vàng nhếch miệng, kéo chủ đề ra:

- Nhưng, người này có thể nói, tôi kêu hắn đầu tư xưởng khuôn đúc, cũng không nhìn ra hắn mạnh mẽ như vậy.

Tần Mục gật đầu cười nói:

- Nếu có hứng thú, có thể điều tra một chút.

Tây Môn Nhạn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Muốn sai chúng tôi làm việc, thì cứ nói thẳng. Tần bí thư của Cửu Giang trước kia bắt đầu nói chuyện quanh co từ lúc nào vậy?

Tần Mục nhất thời cảm thấy rất thoải mái, Tây Môn Nhạn nói như vậy, mới là Tây Môn Nhạn mà hắn biết.

- Tốt, nghĩ cách điều tra nội tình của tiểu tử này, xem hắn như thế nào, làm phiền cô rồi.

Tần Mục cười híp mắt nói, trong mắt Tây Môn Nhạn , nụ cười này vừa mập mờ mà lại động tâm.

Vì câu nói này, hai người bỗng chốc rơi vào trầm mặc. Tần Mục đang suy nghĩ rút cuộc Ôn Mại và Vương Bằng tiếp xúc với nhau có chuyện gì, còn tâm tư của Tây Môn Nhạn cũng không biết bay đi đâu.

Hai người phảng phất có phát hiện, động tác của bọn họ quá gần sát. Tần Mục đặt một tay lên cằm, hai chân đan chéo vào nhau, trầm tư suy nghĩ, Tây Môn Nhạn ngồi bên cạnh hắn, thân thể gần như dựa sát vào cánh tay Tần Mục. Hơi nóng nhè nhẹ trên cánh tay ngọc mềm mại, đang xuyên thấu qua lớp áo Tần Mục truyền tới.

Tần Mục nghĩ đến chỗ mấu chốt, nghiêng đầu kêu Tây Môn Nhạn:

- Nhạn Tử.

- Vâng.

Tây Môn Nhạn giống như đang suy nghĩ chuyện gì, nghe tiếng kêu của Tần Mục lộ ra vẻ bối rối, có chút khẩn trương nhìn Tần Mục.

Hai người vốn ngồi rất gần, tựa hồ đồng thời nghiêng đầu sẽ khiến hai người mặt đối mặt, khoảng cách chỉ tính bằng centimét. Nhất là hai đôi môi, giống như cọ xát vào nhau.

Khuôn mặt Tây Môn Nhạn nhất thời ửng đỏ, bối rối dùng tấm hình trong tay che đôi môi đỏ mọng. Vẻ kinh hoàng trong mắt cũng không tức giận quá nhiều, ngược lại còn mang theo mấy phần tình cảm khó nói.

Loại vẻ mặt này thật sự không thích hợp với Tây Môn Nhạn, cô gái này vốn hùng hùng hổ hổ. Tần Mục biết rõ giữa hai người tồn tại mập mờ mơ hồ, nhưng hắn làm bộ không phát giác, mất tự nhiên cười một tiếng, nâng chén trà lên uống. Chỉ có điều vẻ mặt trấn định của hắn trong mắt Tây Môn Nhạn, ngược lại trở thành thủ đoạn che giấu lúng túng tuyệt hảo .

Đồng dạng, Tây Môn Nhạn cũng bưng cà phê, cố gắng để mình quên đi lúng túng vừa rồi, ly cà phê rút cuộc là ngọt hay đắng, nàng cũng không cảm giác được.

Chén trà này khiến Tần Mục lắng đọng lại tâm tư. Hắn khẽ đi sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Tây Môn Nhạn. Mặc dù hắn nhìn như vô tâm, nhưng Tây Môn Nhạn lại cảm giác được gì đó, rặng mây hồng trên mặt nhất thời biến mất không ít, có chút câu nệ dựa vào phía sau, hai tay đan chặt vào nhau, bộ dạng bất an, nhưng hàm răng phát ra tiếng ma sát rất nhỏ, nói rõ nội tâm của nàng cũng không bình tĩnh.

- Được rồi, chuyện này tôi biết rồi.

Cổ họng Tần Mục có chút khàn khàn, né tránh ánh mắt của Tây Môn Nhạn. Chỉ có điều, khi hắn cúi đầu, phần bắp chân lộ ra dưới lớp váy dài của Tây Môn Nhạn lại vô tình lọt vào tầm mắt hắn. Đôi chân mịn màng không đi tất, ở chỗ mắt cá chân lại đeo một chiếc chuông nhỏ buộc dây đỏ, chiếc chuông nhỏ phát ra tiếng vang lúc có lúc không, thật giống như đang trêu chọc tâm tư của Tần Mục.

Nhiệt độ trong phòng cảm giác đột nhiên tăng cao rất nhiều.

Tây Môn Nhạn nhìn theo ánh mắt của Tần Mục, vội vàng kéo làn váy của mình. Khi nàng khom người, mái tóc rối tung cũng theo cánh tay rơi xuống, bộ ngực nhấp nhô cũng theo đó xuất hiện trước mặt Tần Mục.

Tần Mục nhất thời cảm thấy hô hấp của mình như nặng nề hơn. Trước kia khi ở Cửu Giang, lúc Tây Môn Nhạn mặc bộ y phục thấp ngực, bày ra dáng vẻ nóng bỏng cũng không làm hắn động tâm, vậy mà đến hiện tại, hắn lại có chút không khống chế được tâm tình của mình?

Nam nhân, không có người nào là thứ tốt. Tần Mục thầm nhủ trong lòng, ho khan một tiếng đứng dậy, đi về hướng cửa sổ. Tây Môn Nhạn trốn sau lưng hắn, như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của hắn, khóe môi khẽ hiện lên nụ cười sáng tỏ, nụ cười này hơi có chút mùi vị thắng lợi.

Tây Môn Nhạn ngồi trong chốc lát liền cáo từ rời đi, đôi giày cao gót bước trên mặt đất, giống như tiếng tim đập rộn ràng trong lòng hai người. Tần Mục đợi đến khi Tây Môn Nhạn rời đi, vội vàng chạy vào trong phòng tắm, đắm chìm trong làn nước lạnh, trong lòng cười khổ, nếu bên cạnh nam nhân không có nữ nhân, thật sự có chút không kìm lòng nổi. Hiện tại hắn đã là heo chết không sợ mỡ nước nóng, nợ nhiều không băn khoăn, cũng không phải chỉ để ý thêm một tình nhân như Tây Môn Nhạn, chỉ có điều hai ngày nữa Hà Tinh sẽ đến đây, đến lúc đó nếu để nàng phát hiện ra chuyện gì, không chừng thật sự sẽ nổi đóa với mình.