Thanh Quan

Chương 1015: Làm Thế Nào Luyện Thành Thương (1)




Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài. Những lời này rất phù hợp với tâm tình lúc này của Tôn Hoài Lễ. Để khống chế tâm tình kích động của mình, Tôn Hoài Lễ đứng dậy, cúi đầu bước sang bàn bên cạnh.

Nhất định phải báo cáo với Bộ trưởng, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Trong đầu Tôn Hoài Lễ không ngừng xoay chuyển ý niệm này.

Tần Mục cũng vô cùng câu nệ đứng dậy, lo lắng nhìn Tôn Hoài Lễ, giống như Phổ Thượng thiếu người là công việc của hắn sẽ không đúng hạn.

- Tiểu Tần à, công việc của bộ cũng rất trọng yếu, cũng có rất nhiều hạn chế, như vậy đi, cậu cứ về trước, chúng tôi phải thương lượng một chút, dùng lực lượng lớn nhất ủng hộ Phổ Thượng xây dựng. 

Tôn Hoài Lễ vẫn chưa nắm chắc ý tứ của Tần Mục, chuyện này một mình hắn không quyết định được.

- Thật sự rất cảm tạ, đúng là gây thêm phiền toái cho lãnh đạo. 

Trước khi Tần Mục rời đi, hai người nắm chặt tay nhau, dáng vẻ rất thân thiết.

Ra cửa, trên khóe môi Tần Mục khẽ nhếch lên một nụ cười. Tần bí thư, Tiểu Tần, cách xưng hô này đúng là nhảy vọt mấy bước.

Cử động nhỏ ở bộ tuyên truyền theo Tần Mục thấy chỉ là điều kiện tiên quyết để thấm đều lợi ích, nhưng đã có một số người ngồi không yên.

Ngôn Thừa Binh bên Hoàng Dương khu vừa nhận điện thoại của một bằng hữu bên bộ tổ chức gọi tới, sắc mặt như đáy nồi, bất luận là người nào nhìn thấy cũng cảm giác trong lòng hắn giống như có một tảng đá nện xuống. Phổ Thượng đột nhiên quật khởi, không chỉ khiến đầu tư trước đó của Hoàng Dương trôi theo dòng nước, hơn nữa nhìn thành tựu Tần Mục thu hoạch được hiện tại, nếu bên trên có chọn lựa cán bộ trẻ trù bị, chọn lựa đầu tiên nhất định là Tần Mục.

Hai mươi bảy tuổi so với bốn mươi ba tuổi, người nào có tiền đồ xa hơn, sợ rằng người mù cũng có thể nhìn ra. Còn hơn một năm nữa sẽ đến nhiệm kỳ mới trong vùng. Hoàng Dương khu vốn cường thế chiếm cứ vị trí đầu tiên trong bốn khu đang quy hoạch, nhưng vì Phổ Thượng liên tục có những hành động sáng tạo nổi bật, phần thu nhập từ thuế không nhỏ hàng năm giống như trở thành vật làm nền cho hắn. Thu nhập từ thuế cố nhiên trọng yếu, nhưng thể diện của Châu Quảng cũng quan trọng, có ai có thể làm được như Tần Mục, dùng một nơi hoang vu đổi lấy tầm mắt chú ý của quốc tế ?

Ngôn Thừa Binh ngồi một mình trong phòng làm việc, hai tay đặt trên mặt bàn, dường như muốn đem khí lực toàn thân phát tiết hết ra ngoài. Bên bộ tuyên truyền truyền tới tin tức, Phổ Thượng trực tiếp há mồm tìm bộ tuyên truyền xin người, không phải cục nhân sự cũng không phải bộ tổ chức, mà là bộ tuyên truyền.

- Công việc mình làm vẫn còn ít. 

Ngôn Thừa Binh đột nhiên nói ra một câu như vậy, trong giọng nói bao hàm quấn quýt cực lớn.

- Alo. . . Ngôn khu trưởng à, tôi là Kế Đỉnh Thịnh. Nghe nói phía bên Phổ Thượng chạy đến bộ tuyên truyền xin người, hiện tượng này rất không tốt. 

Khi Ngôn Thừa Binh đang vô cùng tích tụ, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, giọng nói hơi chút ít ẻo lả của chủ nhiệm ban chiêu thương Kế Đỉnh Thịnh truyền tới.

Ngôn Thừa Binh vẫn rất kỳ quái, Kế Đỉnh Thịnh đã sắp bốn mươi tuổi, làm sao lại giống như đang vỡ giọng vậy, nhưng đây là tật bệnh trên người lãnh đạo, hắn chắc sẽ không biểu lộ ra, chỉ thở dài một hơi, dùng giọng nói lo lắng nói: 

- Tần bí thư có thể có suy nghĩ của mình. 

- Hồ đồ, quả thực quá hồ đồ! Ngôn khu trưởng, là người dẫn đầu của bốn khu đang quy hoạch, ngài phải biểu lộ thái độ của mình. 

Giọng nói của Kế Đỉnh Thịnh lộ ra vẻ tức giận dị thường: 

- Người phụ trách trong khu chạy đến bộ tuyên truyền xin người, đây không phải là làm bừa bãi sao? Tên Tần Mục này dù trẻ tuổi, cũng không thể không biết nặng nhẹ như vậy! Hắn làm như vậy thì xem bộ tổ chức, cục nhân sự ra cái gì?

Ngôn Thừa Binh vừa nghe, chỉ sợ lửa giận của Kế Đỉnh Thịnh có chút không đè nén được. Hắn từng là lãnh đạo của Kế Đỉnh Thịnh, nếu không phải Kế Đỉnh Thịnh trèo cao, lấy cháu họ của Quốc thị trưởng, hiện tại sợ rằng cũng mới chỉ là một khoa trưởng, làm gì đến phiên hắn phát hiệu lệnh?

Trong lòng Ngôn Thừa Binh thầm biệt khuất, nhưng quan trường chính là như vậy. Bên trong có những đạo lý không thể thay đổi. Ngôn Thừa Binh khẽ cắn răng, sau đó vẻ mặt trở nên trầm trọng, thở dài nói: 

- Kế bí thư nói đúng, phải tuân thủ kỷ luật của tổ chức, nếu người nào cũng giống như Tần bí thư, vậy còn không loạn. 

Lời này vốn không nên nói rõ ràng như vậy, nhưng cú điện thoại này của Kế Đỉnh Thịnh vô cùng có huyền cơ. Hắn là một chủ nhiệm ban chiêu thương , không phải lãnh đạo trực tiếp của Ngôn Thừa Binh, cú điện thoại này mang theo chút ít mùi vị tiếc nuối rèn sắt không thành thép, tin tức như vậy truyền lại cho Ngôn Thừa Binh, chỉ thiếu chút nữa trắng trợn nói với Ngôn Thừa Binh, tôi thấy Tần Mục không vừa mắt, anh giúp tôi gây chút vấn đề khó khăn cho hắn. Ngôn Thừa Binh hiểu, cũng không được tự nhiên, nhưng cũng không thể không đứng ra, dù sao cấp bậc của Kế Đỉnh Thịnh cao hơn hắn, hơn nữa hậu đài phía sau còn là Quốc thị trưởng, lực lượng của hắn vẫn yếu hơn.

Huống chi, quan hệ của toàn bộ chiêu thương thành phố đều nằm trong tay Kế Đỉnh Thịnh, nếu muốn nắm chặt con người và tài chính ở trên, Hoàng Dương khu còn phải tiến thêm một bước, đó chính là khó càng thêm khó. Huống chi, mặc dù kinh tế của Hoàng Dương khu tốt hơn Kỳ Lân khu, Phượng Minh khu, nhưng người giỏi có hạn, nếu Kế Đỉnh Thịnh muốn đè áp kinh tế của Hoàng Dương khu, cũng không phải chuyện khó khăn.

Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Thừa Binh chìm vào suy tưởng hồi lâu, quyết định vẫn nên đến cục xây dựng tạo lập quan hệ. Bất luận nói như thế nào, Phổ Thượng hiện tại không có nhiều công trình, chỉ cần làm xây dựng, nhất định phải đến chỗ cục xây dựng.

Ai ngờ, phó cục trưởng cục xây dựng Mễ Tiến Thương vừa nghe giọng nói của Ngôn Thừa Binh, căn bản không cho Ngôn Thừa Binh cơ hội nói chuyện, giọng nói cũng không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nói: 

- Tiểu Ngôn à, nghe nói Phổ Thượng gần đây muốn làm đại kiến trúc, đây thật sự là chuyện tốt. Bọn họ nói muốn dùng bê tông cốt thép chất lượng tin được, đã báo cáo tiêu chuẩn cho bên xây thành. Tôi cũng báo cáo bên đó hai nhà máy xi măng của Hoàng Dương các cậu rồi, phải mạnh mẽ tranh giành. 

Ngôn Thừa Binh nhất thời có chút phát mộng, những lời này của Mễ Tiến Thương thật sự quá độc ác. Đây không phải nói rõ sẽ không giúp Ngôn Thừa Binh, còn đòi hắn lợi ích sao? Ngôn Thừa Binh cảm giác ngột ngạt như kìm nén trong lồng ngực, cố gắng tự nâng tinh thần, giọng nói khẽ run rẩy: 

- Mễ cục trưởng, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ khiến ngài hài lòng. Nghe nói gần đây mới mở một nhà hàng đồ ăn rất ngon, không biết Mễ cục trưởng có cho tôi vinh hạnh. . . 

Hắn còn chưa nói hết, Mễ Tiến Thương đã ha hả cười nói: 

- Tiểu Ngôn à, cố gắng chờ đợi, đợi bên Phổ Thượng xây dựng xong, chúng ta kêu Tần bí thư mời khách. 

Ngôn Thừa Binh chỉ hận không thể phun một ngụm nước miếng lên mặt Mễ Tiến Thương. Đòi chỗ tốt, mà lại không làm việc, lòng dạ của người này thật sự đen tối.