Thanh Quan

Chương 1004: Không Ai Dám Động (2)




Tần Mục mỉm cười, nói: 

- Vì chuyện tối nay, không chừng sẽ có người lập tức gọi điện tới phòng làm việc của tôi. Tôi đã tắt máy điện thoại, khuya hôm nay có thể sống yên ổn hay không vẫn là một vấn đề.

Lưu Đại Hữu ừ một tiếng, Tần Mục hiển nhiên có chút không vừa ý với câu trả lời của hắn. Lưu Đại Hữu là công an, nói gì thì nói cũng phải truy tìm dấu vết, hắn nói nhìn không rõ lắm, Tần Mục không thể tiếp nhận.

Lưu Đại Hữu nhìn sắc mặt Tần Mục trầm tĩnh như nước, tâm tư bỗng chốc quay vòng, Tần Mục không quấy rầy hắn, đi tới bên cửa sổ, nhìn công trường xây dựng phía xa đang khẩn trương thi công.

- Mấy tên đó, lúc đi vào có chút kỳ lạ. 

Lưu Đại Hữu suy nghĩ trong chốc lát, bắt đầu tiến hành phân tích.

Tần Mục nói: 

- Tôi muốn nghe không phải những thứ này, Lưu đại ca, phá án là chuyện của anh, duy trì an toàn tính mạng và tài sản của người dân là chức trách của bộ phận công an. Nhưng nếu chuyên tâm vào chuyện phá án, vậy cũng có chút vì nhỏ mất lớn rồi. Lưu đại ca, tôi hy vọng, anh không chỉ thỏa mãn với vị trí cục trưởng công an. 

Đây là lần đầu tiên Tần Mục nói ra hi vọng đối với Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu bỗng chốc có cảm giác ớn lạnh. Hắn không có ngu đến đi hỏi Tần Mục rốt cuộc muốn đặt hắn vào vị trí nào, mà học tập suy nghĩ của Trương Thúy nhìn nhận chuyện này, quả nhiên phát hiện ra đầu mối: 

- Trong chuyện này Mạnh Khiết giữ vị trí rất quan trọng, cô ấy là người nơi khác, tới Châu Quảng đầu tư kiếm tiền là rất bình thường, nhưng mấy tên kia tại sao lại chạy đến chỗ cô ấy? Còn trắng trợn xông vào, trong chuyện này nhất định có chuyện.

Tần Mục gật đầu nói: 

- Cho nên, khuya hôm nay nhiệm vụ của anh, chính là giúp tôi tìm ra, là ai đang thao túng chuyện này. 

Nói xong lời này, Tần Mục bỗng nhiên xoay người, trong mắt lãnh khí lượn lờ: 

- Phổ Thượng hiện giờ là chiếc bánh ngọt khổng lồ, người nào cũng thèm muốn. Nhưng thèm muốn có thể tìm tôi nói chuyện, người muốn động đến Phổ Thượng chúng ta, muốn đổ thuốc pháo lên người chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chọc cho hắn mù mắt.

Một Tần Mục vốn hòa nhã đột nhiên nói ra những lời đằng đằng sát khí như vậy, cũng làm cho Lưu Đại Hữu không thích ứng.

Kỳ Lân và Phổ Thượng trực tiếp bắt tay nhau, không chỉ là vấn đề của hai khu, mà là chỗ toàn bộ Châu Quảng chú ý. Song, chuyện như vậy, cấp trên chắc chắn sẽ không trực tiếp ra mặt tham dự, dù sao từ phương diện nào, song phương đều có chỗ thiếu sót, cũng có chỗ đúng lý hợp tình. Cộng thêm hai khu đến bây giờ vẫn chưa có chuyện gì không hay phát sinh, cho nên các lãnh đạo nhận được tin tức sớm nhất đều thờ ơ lạnh nhạt, không người nào ra mặt giải quyết.

Lưu Đại Hữu nhận lệnh, vẫn xanh mặt đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Mục, bao thuốc lá được bọc trong một tờ báo, cả người nhìn qua lạnh lùng dị thường.

Cục công an Phổ Thượng nằm trong một tòa nhà nhỏ hai tầng bên cạnh biệt thự, Lưu Đại Hữu vừa về tới bàn làm việc của mình, đã lớn tiếng kêu lên: 

- Người đâu, đám người vừa bắt được đâu rồi, hôm nay tôi không về nhà, phải nói chuyện với đám ranh con này cho ra nhẽ

Chuyện hôm nay là chuyện đám cảnh sát công an Phổ Thượng vô cùng chú ý, buổi tiệc đính hôn của Mạnh Khiết bị đại náo, người nào mà không tức giận. Chưa nói đến Mạnh Khiết có thân hình như thế nào, trong tay có bao nhiêu tiền, chỉ riêng việc nàng tặng chiếc xe của mình cho công an Phổ Thượng, tất cả mọi người đều xem Mạnh Khiết là người khẳng khái rồi? Dĩ nhiên, bọn họ cũng bí mật được đám người Tần Mục dặn dò, phải chú ý công trường của Mạnh Khiết, đảm bảo an toàn xây dựng. Hiện tại công trường của Mạnh Khiết không xảy ra việc gì, nhưng trong nhà lại có chuyện, còn vừa vặn Tần bí thư cũng đụng phải, người nào mà chẳng tức tối!

Lưu Đại Hữu vừa nói xong, một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi đã từ phòng trực ban vọt ra, báo cáo với Lưu Đại Hữu: 

- Các phó cục đang nạp nguyên liệu cho bọn họ.

Tần Mục bố trí xong nhiệm vụ cho Lưu Đại Hữu, ném lại một màn hỏa mù ở đơn vị, sau đó kêu Lục Viễn lái xe trở về Kỳ Lân khu.

Chuyện xảy ra ở Kỳ Lân khu không giả, mấy hiệp cảnh là người của Kỳ Lân khu lại càng không giả, nhưng lỗ mũi của Tần Mục rất nhạy cảm, ngửi ra mùi vị trong chuyện này không giống mùi thuốc súng, mà là cảm giác có người ác tâm.

Thời hành trưởng là một mấu chốt, người mù cũng có thể nhìn ra, chuyện bên trong hắn nhìn không thấu cũng nắm không được, có một số vì những mục đích nào đó mà bày ra trận địa càng thêm rối rắm phức tạp.

Khi xe đang chạy trên đường, thì Mạnh Khiết gọi điện tới, nói hai lãnh đạo của Kỳ Lân khu đang ở chỗ nàng hỏi thăm chuyện đã xảy ra. Trong lời nói, Mạnh Khiết không khỏi oán giận, còn có chút làm nũng Tần Mục, hi vọng hắn có thể điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này, không nên dung túng cho phần tử phi pháp.

Ngữ điệu nói chuyện của Mạnh Khiết rất thật tình, nhưng Tần Mục vẫn nghe ra chút quỷ dị. Hắn cầm điện thoại, trầm ngâm trong chốc lát hỏi: 

- Ngoài hai vị lãnh đạo, còn có ai đang ở cạnh cô.

Mạnh Khiết bật cười, gác máy, Tần Mục suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến quan hệ giữa Mạnh Khiết và Mộ Băng Đồng, không chừng Mộ Băng Đồng đang ở đó hàn huyên.

Đại Húc Thăng và Trương Văn Quang chạy đến chỗ Mạnh Khiết tìm hiểu tình huống, tin tức này khiến Tần Mục cảm thấy yên lòng. Xem ra chuyện này không có quan hệ đến Kỳ Lân khu, mình làm như vậy ở Kỳ Lân khu, là làm mất mặt ai?

Hiện tại Phổ Thượng và Kỳ Lân đang trong thời kỳ thân thiết, song phương không có xung đột lợi ích quá lớn. Ngược lại, Phổ Thượng thành lập khu tiêu phí hướng ra thế giới, đối với Kỳ Lân mà nói lại là tin tức tốt, rất nhiều sản phẩm công nghiệp nặng sản xuất trong nước thậm chí có thể thông qua nền tảng này để có con đường tiêu thụ tốt hơn. Tần Mục sờ lên cằm, lẳng lặng suy nghĩ.

Nếu tất cả đều bình thường, vậy người nào ở phía sau gây sự? Khơi mào mâu thuẫn giữa hai khu, đối với hắn có lợi ích gì? Suy nghĩ của hắn không khỏi bay đến Hoàng Dương khu, Ngôn Thừa Binh suy nghĩ chuyện gì trong lòng Tần Mục còn không biết. Nhưng chuyện không có trình độ như vậy, cũng không phải chuyện Ngôn Thừa Binh thích làm. Ngôn Thừa Binh làm việc, hoặc là đao thật thương thật chống chọi, quyết đấu đến cùng, hoặc là âm trầm tới cực điểm, tìm cơ hội cắn người ta một cái. Chuyện hôm nay không đả thương gân cốt, nhiều lắm chỉ khiến Mạnh Khiết sợ hãi một chút mà thôi.

Hơn nữa, ba tên đại hán kia làm việc nói chuyện đều mang vẻ côn đồ lưu manh, hành động vô cùng thuận tay, xem ra đã làm không ít chuyện như vậy.

Nghĩ tới đây, Tần Mục kêu Lục Viễn dừng xe bên đường, lấy điện thoại gọi tới cục tài chính. Khi gọi điện, Tần Mục lại nhìn Lục Viễn một cái, thầm nghĩ nếu không phải hôm nay Lục Viễn gây ra một số chuyện, thật đúng là không tiện gọi điện cho phía bên tài chính.

Cú điện thoại này hắn gọi cho người phụ trách đã gặp mặt Lục Viễn, tên là Bối Hải Ninh, đặc biệt chịu trách nhiệm phê duyệt hạng mục chuyên khoản.