Thanh Quan

Chương 1001: Bắt Lại, Bắt Lại Hết Cho Lão Tử (1)




Tần Mục thấy ở góc sân thượng có đặt hai chiếc ghế, liền cùng Lưu Đan tới đó ngồi nói chuyện. Buổi tiệc đính hôn của Mạnh Khiết tôn trọng phong tục của Lenno, giống như một buổi dạ vũ tự do, Tần Mục và Lưu Đan đã chào hỏi chủ nhân, có thể trốn ở một góc trò chuyện.

- Buổi tiệc đính hôn này rất lãng mạn, còn có bánh ngọt mấy tầng nữa. Tần Mục, anh nói Mạnh Khiết lấy một người lớn tuổi như vậy, có thể sống hạnh phúc không, hay chỉ là một tên quỷ tây dương. 

Lưu Đan nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

Tần Mục gật đầu, nói: 

- Mỗi người có một duyên phận, chỉ cần gặp được người mình yêu thương là được, cho dù trong nháy mắt là ngày tận thế, cũng sẽ cảm thấy cuộc đời này của mình không sống uổng phí. 

Mặc dù lời nói của hắn nghe rất bình thường, nhưng lại cực kỳ xúc động, Lưu Đan nghe xong, không kìm được tiếng tim đập như hươu chạy, lặng lẽ đưa tay, đặt lên bàn tay Tần Mục.

Tần Mục nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lưu Đan, một luồng tình cảm chất chứa như quanh quẩn giữa hai người.

-Xoảng! 

-Á!

Khi hai người đang đắm chìm trong men say tình ái, trong đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng vỡ thủy tinh và tiếng thét chói tai của nữ nhân nào đó. Tần Mục vội vàng đứng dậy, nhìn đại sảnh đang vô cùng hỗn loạn.

- Còn chơi trò đính hôn, còn với người ngoại quốc, đồ đàn bà thối bán nước cầu vinh, hôm nay tôi nhất định phải lấy máu của cô. 

Một thanh âm lớn lối vang lên, có vẻ rất du côn.

Lưu Đan đang định đi vào bên trong, đã bị Tần Mục đưa tay kéo nàng lại bên cạnh.

- Báo cảnh sát? Ai dám báo cảnh sát, lão tử sẽ lấy máu của hắn!

Ba nam nhân vóc người cao to, cầm dao găm và gậy trong tay, đi lại trong đại sảnh dò xét.

Tần Mục đưa tay đặt sau người, kêu Lưu Đan nhanh chóng né qua một bên, cũng là ám hiệu gọi điện thoại.

- Được lắm, cô nàng đến từ bên ngoài, không biết ngủ với người nào, chạy đến chỗ địa bàn của huynh đệ chúng tôi đoạt chén cơm, cô không cho chúng tôi sống, chúng tôi cũng không cho cô sống yên ổn. Hôm nay không đưa công trình cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cùng chết với cô!

Tên đầu lĩnh cười hắc hắc không ngừng, đi về phía Mạnh Khiết.

- Đừng manh động, phía ngoài chúng tôi còn mười mấy huynh đệ.

Hai người khác đang không ngừng quơ gậy.

Lưu Đan chạy qua một bên, lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số điện thoại vừa nhìn Tần Mục. Tần Mục trấn định che ở cửa, hắn đã nhìn ra, mấy tên tới đây không có mục đích tốt, chuyện bên trong chắc chắn không hề đơn giản.

Trong bữa tiệc đính hôn lại có người tới gây chuyện ầm ĩ, nếu nói bên trong không có chuyện gì, ai tin?

Ít nhất Tần Mục không tin. Ba người đến đây định làm gì Mạnh Khiết, còn kêu gào muốn lấy máu người khác, Tần Mục cảm thấy người đứng sau chuyện này không khỏi quá buồn cười. Chỉ có điều, bọn họ làm như vậy, là chuẩn bị bày mặt mũi cho ai xem? Trước tiên Tần Mục ném mình ra ngoài, trong mắt người bình thường, cho dù bí thư đảng ủy khu có chức trách cao tới đâu, cũng không phải là người có thể bố cục phát triển hành chính của khu quy hoạch, sợ rằng đã có người ảo tưởng hắn là con cờ của người nào đó trong thành phố.

Lưu Đan đưa tay ra hiệu cho Tần Mục mọi chuyện đã Ok, nàng đã gọi điện cho Lưu Đại Hữu, cũng nói cho Lưu Đại Hữu khi dẫn người tới không nên thổi còi. Dặn dò như vậy khiến Tần Mục tương đối hài lòng, nếu không làm bất ngờ như vậy, để đám người kia bỏ chạy hoặc bắt người làm con tin thì quá mất mặt. Nếu Mạnh Khiết thật sự xảy ra chuyện, ai sẽ là người mất mặt, còn không phải là Phổ Thượng? Đến lúc đó những người tới Phổ Thượng đầu tư sẽ phải suy nghĩ về an toàn của bản thân.

Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, người tới Phổ Thượng đầu tư sẽ phải suy nghĩ? Ý nghĩ này giống như ngọn lửa bốc cháy trong đầu Tần Mục. Nếu Phổ Thượng không còn an toàn, những người muốn tới Châu Quảng đầu tư sẽ chọn lựa ba khu quy hoạch còn lại. Ngôi biệt thự của Mạnh Khiết thuộc phạm vi quản lý của Kỳ Lân khu, cho dù bên Kỳ Lân khu có ngốc, cũng sẽ không tự thọc ra rắc rối trên địa bàn của mình, cho nên chỉ có thể là Phượng Minh và Hoàng Dương.

Tần Mục gật gật đầu, lẳng lặng đứng ở đó, xem xét cẩn thận hành động của ba người kia.

Mạnh Khiết hiển nhiên bị chuyện bất ngờ này làm cho choáng váng, không ngừng lui về phía sau. Tiểu tử Lenno vào lúc này lại biểu hiện vô cùng đàn ông, cũng không phải là loại chỉ biết lãng mạn cùng phong hoa tuyết nguyệt. Chỉ thấy hai tay hắn mở thành quả đấm, hai chân bật lên liên tục, miệng không ngừng kêu lên: 

- Cút! Cút! 

Hắn nói rất trôi chảy, xem ra thường ngày Mạnh Khiết không ít khi nói với hắn những lời như vậy. Nam nhân chỉ có lúc nguy hiểm mới có thể biểu lộ ra bản chất, biểu hiện của Lenno khiến Tần Mục âm thầm yên lòng, xem ra lần này Mạnh Khiết lựa chọn không sai.

Ba người thô bạo đều chung một dáng vẻ hung thần ác sát, nhưng Tần Mục lại phát hiện bọn họ đang không ngừng nhìn ra ngoài, nếu bọn họ thật sự muốn chơi đểu Mạnh Khiết, cần gì phải lo lắng như vậy? Loại người được ăn cả ngã về không sẽ không như vậy, bọn họ rõ ràng chỉ là người được thuê tới đây, đang đợi người khác tới giải vây cho mình.

Chính vì vậy, Tần Mục càng không hành động, rất có ý tứ hàm xúc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt. Mặc dù mấy tên này đập phá cái này cái kia, nhưng không động tay với mọi người, có một nam nhân hơn năm mươi tuổi bị ngã, một người trong số đó còn đỡ hắn dậy. Tần Mục nhớ kĩ khuôn mặt của người này, để sau này tiếp cận tìm hiểu một số chuyện.

Ba tên này từng bước ép sát, Lenno bảo vệ Mạnh Khiết không ngừng lui về sau, mấy người xoay quanh đại sảnh. Màn trình diễn buồn cười này khiến sắc mặt Tần Mục càng ngày càng âm trầm. Hắn giơ cánh tay, nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói: 

- Trò khôi hài này cũng nên kết thúc rồi.

Dưới tình huống không có ai ngăn cản, mấy người này lượn quanh gần mười phút. Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, vừa lúc đó, từ ngoài cửa biệt thự đột nhiên xông vào bảy tám cảnh sát, trong tay múa gậy cảnh sát vọt tới, không cần tốn nhiều công sức đã khóa tay ba người kia.

Tần Mục cũng phát hiện khi ba người kia thấy cảnh sát xông vào, lập tức vứt vũ khí trong tay xuống, hoàn toàn không có biểu hiện chống đối đến cùng, thậm chí giống như đã sớm thương lượng với những cảnh sát kia, cảnh sát vừa đến bọn họ liền đầu hàng.

- Mang đi!

Tên cảnh sát cầm đầu đắc ý giơ chiếc gậy cảnh sát ra, đi mấy bước tới bên cạnh tên nam nhân vừa rồi tựa hồ ngã sấp xuống, mỉm cười nịnh nọt: 

- Thời hành trưởng, cảm tạ ngài đã báo cảnh sát, để chúng tôi có thể bắt được tên côn đồ đó đúng lúc.

Diễn trò vụng về! Trong đầu Tần Mục lập tức toát ra từ ngữ này. Nhìn khuôn mặt kinh hoàng của Mạnh Khiết và dáng vẻ không ngừng an ủi của Lenno, Tần Mục biết, mình nên xuất hiện.

Bên này vị Thời hành trưởng kia vỗ vỗ y phục, bộ dạng như vô cùng căm phẫn, lớn tiếng nói: