Hoàng hôn dần buông xuống, ngoài trời cũng đã nhá nhem tối, những bông tuyết rơi xuống phủ trắng xóa một vùng.
Bên trong miếu, hai người Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau, chỉ là trước mặt hai người đã xuất hiện một đống lửa, phía trên là hai con thỏ hoang được quay chín vàng.
Hai con thỏ hoang này Lâm Kiếm đích thân ra tay bắt về, còn nói là lần trước Nhậm Thanh Phong đã giúp hắn trả tiền cơm, lần này hắn đáp lễ bằng một bữa thịt thỏ.
Ngoài trời, từng đợt gió bấc vẫn đang gào thét liên miên không dứt, trên mặt đất tuyết phủ trắng xóa, ngay cả cỏ dại cũng không còn thấy.
Chẳng mấy chốc mà ngoài trời đã rạng sáng, mặt trời cũng đã lên cao, những ánh nắng tươi sáng chiếu xuống mặt đất.
Nhậm Thanh Phong vươn vai, duỗi lưng một cái, nhất thời bộ dáng ủ rũ tiêu tán không ít, Lâm Kiếm bên cạnh cũng đã lấy lại được tinh thần. Hai người hàn huyên suốt một buổi tối, hiện tại ai nấy cũng đều cảm thấy vui vẻ không thôi!
Trong vòng một đêm, Nhậm Thanh Phong đã biết thêm được nhiều điều mới lạ, hơn nữa hắn cũng đưa ra quyết định sẽ thoát ly khỏi cảnh chém giết trên chốn giang hồ, tiến nhập Thiên Thai đại lục, bái nhập làm môn hạ của một môn phái tu chân, bắt đầu một hành trình mới.
Về phần những chuyện mà không có cách nào thay đổi được, Nhậm Thanh Phong cũng không có suy nghĩ nhiều. Hắn là người quyết đoán, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.
Thoạt nhìn, Lâm Kiếm cảm thấy cực kỳ hưng phấn, bởi vì sau này hắn sẽ thường xuyên được gặp mặt vị bằng hữu Nhậm Thanh Phong này.
Tư chất của Lâm Kiếm thật ra cũng tầm thường, tu vi không cao, tại tông môn cũng không có biểu hiện gì là đặc biệt.
Thế nhưng sư phụ của Lâm Kiếm là một vị trưởng lão của Huyền Dương phái, và cũng là vị trưởng lão có thực lực kém nhất, tu vi hiện tại mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Vị trưởng lão họ Lâm này tại một lần ra ngoài nhặt được một tiểu hài tử bị bỏ rơi trên núi, liền mang về động phủ nuôi dưỡng, coi như con cháu trong nhà. Lâm trưởng lão đặt tên cho hài tử này là Lâm Kiếm. Lâm Kiếm là môn hạ của Huyền Dương phái đã hơn hai năm, Lâm trưởng lão cực kỳ yêu quý hắn, cũng đã cho hắn phục dụng không ít đan dược. Không những thế Lâm trưởng lão còn cho phép hắn tiến vào trong mật thất nơi có linh khí sung túc nhất trong động phủ để tu luyện. Mãi đến khi hắn trên dưới bốn mươi tuổi mới đột phá cảnh giới, tiến vào Trúc Cơ trung kỳ.
Tuy nhiên, ở Huyền Dương Môn, Lâm Kiếm cũng chỉ là đệ tử bình thường. Trừ những người khi trời sinh linh căn thượng đẳng mới có thể ngoài hai mươi tuổi đạt được cảnh giới như hắn. Vì vậy, hắn bị rất nhiều đệ tử sinh ghen tỵ, thường xuyên sau lưng Lâm Kiếm bàn tán chỉ trỏ! Ngay cả những để tự mới nhập môn, vẻ ngoài đối với hắn vô cùng tôn kính, nhưng thật ra vẫn thường nói xấu hắn sau lưng, về phần các đệ tử cao tầng khác trong Huyền Dương môn đối với hắn thì coi như không nhìn thấy!
Chỉ có Lâm trưởng lão là đối với đồ đệ có chút cảm tình, dù sao thì cũng do một tay lão nuôi nấng. Mặt khác Phí Càn trưởng lão cũng có giao tình không ít với Lâm trưởng lão nên cũng thường xuyên quan tâm tới hắn.
Lâm Kiếm lần này trợ giúp Nhậm Thanh Phong tiến vào tu chân giới, có thể nói là khó khăn lắm mới có thể kết giao được với một vị bằng hữu, tuy rằng Nhậm Thanh phong tu vi không cao, tư chất hắn cũng không rõ lắm, bất quá những điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hai người kết giao bằng hữu.
Nhậm Thanh Phong cũng biết rằng Thiên Thai đại lục cũng không phải là chốn yên vui, cũng có âm mưu quỷ kế, cũng có giết chóc. Dù sao thì người tu chân cũng là người, chẳng qua là lực lượng cường đại hơn mà thôi!
Nhậm Thanh Phong cảm giác được mình rất may mắn, có thể gặp được người như Lâm Kiếm. Hắn được sư phó hết lòng dạy dỗ, chưa gì là chưa từng trải qua, từ đó mới có được loại tính cách như này.
Nhậm Thanh Phong đối với sự hiểm ác của thế giới tu chân không mảy may sợ hãi, dù sao thì cũng có thể coi là một địa phương tràn ngập âm mưu quỷ kế, mà hắn chính là trưởng thành từ địa phương như thế.
Mặt khác cũng có vài điểm ngoài ý muốn. Bạch Hạc Lâu không ngờ chính là do Phí sư thúc của Lâm Kiếm lưu lại, Lâm Kiếm không cần phải ra ngoài ăn thịt thỏ hoang mà có thể đến Bạch Hạc Lâu ăn miễn phí, dù sao thì Bạch Hạc Lâu cũng là của sư thúc hắn!
Sau một hồi nói chuyện, hai người Lâm, Phong đi ra khỏi miếu hoang nhìn thấy tuyết phủ trắng xóa cả một vùng, những tia nắng sớm chiếu rọi khắp nơi, tâm tình hai người cực kỳ tốt!
Nhậm Thanh Phong hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tuyết hôm nay thật là đẹp, nếu như ở khách điếm đã không thể chứng kiến cảnh đẹp như thế này rồi."
Lâm Kiếm cũng nói: "Tại khách điếm đâu thể tùy ý thoải mái như vậy, còn nữa ở đó nhiều người tránh không khỏi có chút ồn ào, hơn nữa tại khách điếm còn phiền Thanh Phong huynh phải trả tiền giùm."
Nhậm Thanh Phong cười nói: "Lâm huynh khách khí rồi, chỉ là một chút bạc vụn mà thôi, không đáng để quan tâm."
Lâm Kiếm thoáng thấy xấu hổ nói tránh đi: "Hy vọng hôm nay từ biệt, Thanh Phong huynh chớ quên ước hẹn ba năm với tại hạ."
Nhậm Thanh Phong đáp: "Điều đó là đương nhiên."
Thì ra, Huyền Dương môn cứ ba mươi năm mới tổ chức đại hội thu nhận đệ tử, mà ba năm sau vừa đúng kỳ hạn ba mươi năm.
Nhậm Thanh Phong cũng đã ước định với Lâm Kiếm, đến lúc đó nhất định sẽ tham gia, hơn nữa phải tiến nhập trở thành đệ tử của Huyền Dương môn.
Muốn trở thành đệ tử của thất đại môn phái của Thiên Thai đại lục cũng có ba con đường:
Thứ nhất, nếu nằm trong phạm vi phụ cận của sơn môn, những hài tử của phàm nhân nơi đây được đệ tử trong tông môn tiến cử thì phải trải quá trắc thí rồi dựa vào tư chất mà được tiến nhập làm môn hạ.
Loại thứ hai chính là các đại gia tộc tu chân trực tiếp tiến cử.
Loại thứ ba chính là tán tu Luyện Khí Kỳ tán tu trải qua tỷ thí đại hội đạt được tư cách nhập môn.
Bình thường môn phái đều là mười năm chiêu mộ đệ tử một lần, do các đại gia tộc tu chân tiến cử liền có thể trực tiếp nhập môn. Mà đại hội tỷ thí dành cho những tán tu Luyện Khí Kỳ thì phải vài chục năm mới tổ chức một lần.
Về phần các đại gia tộc tu tiên, Thanh Phong hiện tại cũng biết qua, chính là đệ tử môn phái tách ra xây dựng gia tộc, trải qua không biết bao nhiêu năm trở thành các đại gia tộc! Đại đa số đều phụ thuộc vào các đại môn phái, thường xuyên tiến cử đệ tử kiệt suất trong gia tộc tiến nhập các đại môn phái, điều này khiến cả hai đều có lợi.
Cái gọi là tán tu chính là những tu sĩ không thuộc về bất kỳ môn phái hay gia tộc tu tiên nào, tự mình tu luyện bên ngoài.
Mỗi một lần tổ chức khai sơn đại hội, đều có mời những tu tiên giả cao tầng trong các đại môn phái đến tham dự.
Lâm Kiếm lần này đi Đông hải truyền tin mục đích chính là mời Đông hải vực đảo lão tiền bối tham gia đại hội. Bất quá người ta có tới tham dự hay không lại là một việc khác.
Sắp tới giữa trưa, Lâm Kiếm nói lời từ biệt với Nhậm Thanh Phong rồi chân đạp cự xích phá không mà đi.
Nhậm Thanh Phong bởi vì muốn giải quyết một chút chuyện cũ trên giang hồ, cho nên không có cùng Lâm Kiếm đi Thiên Thai đại lục ngay bây giờ. Vả lại, Lâm Kiếm tuy rằng đã hoàn thành nhiệm vụ sư môn giao cho, cũng không muốn trì hoãn, dù sao thì cũng phải về Huyền Dương môn thông báo mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhậm Thanh Phong nhìn lên trời à than khẽ, rồi sau đó đạp tuyết, trong vòng hai bước đã trở lại bên trong miếu. Bỏ trường kiếm ra phía sau, Nhậm Thanh Phong ngồi xuống, rồi lại lấy lá thư được buộc cùng với một quyển sách từ trong người ra.
Huyền Dương Ngưng Khí Quyết, loại pháp quyết này có tác dụng chủ yếu chính là lợi dụng ý niệm khống chế linh khí ở trong cơ thể, đi qua các kinh mạch trong cơ thể, sau đó trở về điểm ban đầu, tạo thành một vòng tuần hoàn. Từ đó hấp thu một ít linh khí trong trời đất tiến vào đan điền để cải tạo thân thể, tạo căn cơ vững chắc.
Đương nhiên công pháp như vậy tại Thiên Thai đại lục tương đối nhiều, hơn nữa đa phần đều khá giống nhau, cũng không phải là bảo bối gì. Cho nên Lâm Kiếm mới có thể không ngần ngại tặng cho Thanh Phong.
Cuối sách có vài tờ ghi chép vài ba pháp thuật cơ sở đơn giản, Ngự Phong Quyết, Thiên Nhãn Thuật cùng Huyền Hỏa Thuật.
Ngự Phong Quyết, nghe tên thôi cũng có thể đoán được tác dụng của pháp thuật. Các tu sĩ Luyện Khí Kỳ thường dùng pháp thuật này để chạy trốn.
Nhậm Thanh phong nhìn kỹ lại thì thấy rằng môn này khá giống với khinh công trên giang hồ giống nhau!
Về phần Thiên Nhãn Thuật, nói một cách đơn giản là pháp môn làm cho linh lực tập trung ở hai mắt rồi dùng nó để quan sát linh khí trong cơ thể, đây chính là một loại pháp thuật phụ trợ!
Nếu dùng thuật này với tu chân giả khác có thể nhìn ra tu vi của người đó nông sâu ra sao, điều kiện tiên quyết là tu vi người đó phải thấp hơn tu vi người quan sát, thuật này cũng có tác dụng đề cao thị giác của người tu chân.
Dù sao thuật này cũng chỉ là một thuật nhỏ mà thôi, chỉ có những tu sĩ cấp thấp mới sử dụng. Nghe nói những tu sĩ cấp cao chỉ cần ý niệm vừa động là có thể biết được đại khái tu vi của đổi phương.
Cuối cùng chính là Huyền Hỏa Thuật, thuật này làm cho linh khí trong cơ thể thông qua kinh mạch ở ngón tay mà xuất ra, linh lực rời khỏi cơ thể gặp không khí trong nháy mắt liền bành trướng sinh ra hỏa cầu. Do hỏa cầu được đốt bằng linh khí cho nên mới được gọi là huyền hỏa. Người thi pháp thuật này nhanh chóng khu động huyền hỏa thiêu đốt hướng mục tiêu mà công kích.
Nếu liên tục không ngừng làm cho huyền hỏa tại xung quanh thân thể không ngừng thiêu đốt, hỏa diễm do Huyền Hỏa Thuật sinh ra sức nóng ngày càng cao có thể gây thương tổn tới người thi triển, trừ phi người thi pháp là tu chân giả cấp ới không sợ điều này!
Lực phá hoại của Huyền Hỏa Thuật có thể nói là bình thường, so với hỏa diễm bình thường nhỏ hơn rất nhiều, cho nên thuật này thường được các tu sĩ cấp thấp thi triển để giết người, là một trong những pháp thuật dùng để tự vệ. Bất quá Huyền Hỏa Thuật tiêu hao linh khí quá lớn, hơn nữa uy lực cùng với tu vi người thi triển cũng có liên quan rất lớn.
Nhậm Thanh Phong cẩn thận đọc lại một lần, sau đó liếc mắt nhìn tượng Hải Thần cổ quái, lại thoạt nhìn cổ kiếm ở trong tay.
Theo Lâm Kiếm phán đoán, Thiên Giáng Bào của Nhậm Thanh Phong hẳn là trung giai pháp khí, được luyện chế từ Băng Tằm Ti ngàn năm cùng với Xích Kim Ti ngàn năm, có thể khiến thủy hỏa bất xâm.
Về phần cổ kiếm Thanh Phong thì Lâm Kiếm cũng không rõ lai lịch! Rất hiển nhiên đây không phải là vật tầm thường, bất quá lại không giống như pháp khí. Bởi vì pháp khí hẳn phải có linh khí dao động, mà thanh kiếm này nhìn sao cũng chỉ giống như thanh kiếm bình thường, không có linh khí dao động.
Đương nhiên cổ kiếm cũng có thể là pháp bảo, vì tu sĩ dưới Kết Đan Kỳ trở xuống không có cách nào sử dụng pháp bảo.
Theo lẽ thường mà nói, người tu chân không dùng đao kiếm bình thường như phàm nhân, thứ họ dùng đều là pháp khí cùng pháp bảo.
Pháp khí cùng với pháp bảo có uy lực rất lớn biến hóa vô cùng. Những tu sĩ dưới Kết Đan kỳ đều dùng pháp khí, từ Kết Đan kỳ trở lên có thể khu sử pháp bảo, uy lực cũng cường đại hơn nhiều, phải nói pháp khí không thể sánh được.
Trong đó pháp khí được chia ra làm hạ cấp, trung giai, thượng giai, còn có đỉnh cấp pháp khí. Tiêu chuẩn đơn giản để nhận biết một pháp khí đó là có linh lực dao động. Về phần phẩm chất thì không thể phân chia được.
Nhậm Thanh Phong không muốn sống ngoài hoang dã, đói thì ăn thỏ nướng vì thế liền thuê một khách sạn ở trong Hải Sa trấn.
Ba tháng trôi qua nhanh chóng, ngoại trừ những lúc ăn uống ra thì Nhậm Thanh Phong dùng toàn bộ thời gian cho việc tu luyện Huyền Dương Ngưng Khí Quyết, thời gian đi ngủ cũng được giảm đi một cách đáng kể. Bất quá, Thanh Phong lại cảm thấy, cho dù có không ngủ đi chăng nữa thì hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi. Trái lại, tinh thần càng trở nên minh mẫn.
Trong ba tháng này, linh khí trong cơ thể Nhậm Thanh Phong càng thêm nồng đậm, tu vi đã đạt đến tầng thứ bẩy Luyện Khí kỳ.
Hai tháng tiếp theo sau đó, Thanh Phong sử dụng pháp thuật ngày càng thuần thục, trong đó có một lần tu luyện Huyền Hỏa Thuật xém chút nữa đã đốt cháy gian phòng của khách điếm. Sau này hắn chỉ dám luyện tập Huyền Hỏa Thuật tại nơi hoang dã vào ban đêm, vừa hay cũng có thể cùng lúc tu luyện Ngự Phong Quyết.
Nửa năm sau, Nhậm Thanh Phong mang nửa bình Bồi Nguyên đan mà Lâm Kiếm lưu lại đến tặng cho Bạch Vân lão hòa thượng ở Bạch Vân tự. Bất quá lão hòa thượng lại kiên trì không nhận, nói là từ thủy quái lần trước Thanh Phong trảm sát đã luyện được không ít linh dược, căn bẳn là ăn không hết. Nhậm Thanh Phong cũng không có miễn cưỡng, lưu lại trong chùa nửa tháng rồi rời đi.
Sau khi ăn Bồi Nguyên đan Nhậm Thanh Phong không ngờ chính mình đột phá tầng thứ tám Luyện Khí Kỳ, có thể thấy được đan dược này đích xác là đồ tốt.
Bởi vì Nhậm Thanh Phong cho tới bây giờ không có chỗ ở cố định, bốn biển đều là nhà, nên mặc dù có phải rời khỏi nơi đây cũng không có gì vướng bận.
Nhậm Thanh Phong tìm một sơn cốc vô danh, khắc lên vách đá trong cốc mười ba kiếm tinh túy trong Thanh Phong kiếm quyết cùng với Huyền Thiên khẩu quyết, coi như là lưu lại một phần cơ duyên cho hậu bối.
Dù sao chuyến đi này Nhậm Thanh Phong cũng không biết được chính mình đến bao giờ mới có thể có hay không mà toàn mạng trở về! Về phần bằng hữu, ngoại trừ hòa thượng Bạch Vân, hắn không có bằng hữu khác.
Khoảng cách đến ngày Huyền Dương môn khai sơn thu đệ tử vẫn còn một năm rưỡi nữa. Nhậm Thanh Phong cũng đã chuẩn bị tốt lương khô cùng với một con ngựa trắng hướng sa mạc phía bắc đi tới.
Nhìn sa mạc mà Nhậm Thanh Phong không khỏi có chút cảm khái. Bảy tám năm trước, lúc hắn đến nơi này lúc ấy mới chỉ là một hiệp khách trên giang hồ. Giờ đây, khi quay trở lại đã trở thành một người tu tiên.
Quay đầu liếc mắt một cái, Nhậm Thanh Phong vỗ mông con ngựa trắng khiến nó hí lên môt tiếng rồi đem hắn rời khỏi nơi này, để bắt đầu một hành trình mới!!!!
-----o0o-----