Thanh Phong Từ Lai

Chương 7




Biên tập: Soleil

Từ Thanh Phong liếc nhìn Lương Tấn, chỉ vào Tần Thời giới thiệu: “Đây là cậu… Cậu …”

Hắn há miệng, “Cậu” cả buổi cũng không thể nói lưu loát. Ngược lại là Tần Thời híp mắt cười tiếp lời: “Chồng em, Tần Thời.”

Lương Tấn: “…”

Tần Thời tươi cười ấm áp, cả người như con công đực xòe đuôi, run run một thân lông vũ hoa lệ, sắc mặt châm chọc nhìn Từ Thanh Phong: “Ông chủ Từ luôn ăn nói khéo léo, trên bàn đàm phán càng là không có địch thủ hôm nay sao lại lắp bắp thế? Tôi đây có quen biết vài thầy trung y giỏi lắm, người người đều là diệu thủ hồi xuân, tuy chưa đến mức có thể khởi tử hồi sinh thế nhưng chữa nói lắp vẫn có chút phương pháp đấy.”

Lương Tấn: “…”

Từ Thanh Phong sắc mặt không biến, so sánh ra Tần Thời chê cười lại càng mang ý xấu. Lương Tấn còn chưa kịp hiểu mô tê đây là đang diễn tuồng gì đã thấy Tần Thời vẫy tay với cậu hô: “Tấn Tấn, đến chỗ chồng yêu nè!”

Lương Tấn đứng tại chỗ không nhúc nhích, theo bản năng liếc mắt nhìn Từ Thanh Phong.

Từ Thanh Phong lại không cảm giác được, xoay người một bên không biết nói câu gì với Tư Thần.

Tần Thời cũng không vội, nghiêm trang nhắc nhở cậu: “Anh trai em còn nhìn kia kìa.”

Tần Thời cùng Từ Thanh Phong vẫn luôn bất hòa, chỉ là vì công tác mà vòng quan hệ của hai người khó tránh khỏi có trùng lặp. Mọi người không chỉ một lần suy đoán hai người bọn họ có phải là do giống quá mà ghét nhau không. Dù sao cả hai đều là sự nghiệp thành công, nếu phương diện khác chỉ cần có chút tương tự thì cũng dễ dàng kích thích bản năng ganh đua đặc trưng của giống đực lắm.

Nhưng Lương Tấn lại biết, hai người họ từ tính cách đến sở thích hoàn toàn không có chỗ nào giống nhau cả. Tần Thời tự mình có một bộ lý luận hưởng thụ cuộc sống riêng của gã, ăn phải ngon miệng ngủ phải đủ giấc, tiêu tiền là phải xem tâm tình, nổi hứng lên thì một loại quần áo có thể mua đến bốn năm bộ chứ chẳng chơi. Từ Thanh Phong cực kỳ xem thường cách sống này của gã, cho nên Lương Tấn ở nhà cũng không dám nói tên Tần Thời.

Bởi vậy khi cậu nghe thư ký Tiêu nói Tần Thời cũng có mặt thì hoàn toàn không dự đoán được sẽ là loại cục diện như bây giờ —— Tần Thời vậy mà lại giúp Từ Thanh Phong tiếp diễn cái “Kịch bản bạn trai ” này cơ đấy.

Tần Thời cười đến hoa đào phấp phới, Lương Tấn lại liếc nhìn Từ Thanh Phong, thấy hắn đang thấp giọng trò chuyện với Tư Thần say sưa, ngây ra một lát mới ngồi xuống bên cạnh Tần Thời.

Hai người cũng coi như bạn bè quen từ nhỏ đến lớn, chẳng qua Tần Thời lên đến lớp bốn đã bị đưa lên Thiếu Lâm tự, cũng là một năm này Từ Thanh Phong dọn vào Lương gia. Sau này Tần Thời cũng tới tới lui lui, hai người gặp ít xa nhiều, vậy mà cảm tình vẫn tốt như xưa.

Tần Thời nhéo mặt Lương Tấn, đau lòng mà hỏi: “Mới có vài ngày mà gầy dữ vậy? Hồi nãy em đứng từ xa anh còn tưởng mình nhìn lộn rồi chứ. Là ăn không ngon hả?”

Lương Tấn đánh tay hắn, xoa xoa chỗ bị nhéo, ừ một tiếng.

Từ khi cậu dọn đến ở căn nhà này, chỉ cần Từ Thanh Phong không có việc bận đều là hai người ở nhà cùng nhau nấu cơm. Mấy hôm nay Từ Thanh Phong cố ý trốn cậu, tâm tình cậu không tốt nên cũng chẳng buồn ăn gì, đói quá thì gọi cơm bên ngoài, không đói thì hai ba bữa đều không ăn.

Tần Thời lập tức căm tức, cắn răng hỏi cậu: “Em bận đến vậy hả? Đến cơm cũng không ăn là sao?! Em quên từ nhỏ mình đã thể yếu rồi hả?” Gã thật sự quan tâm Lương Tấn, lấy di động muốn gọi cho trợ lý, “Em chốc nữa cùng về với anh, mai mốt một ngày ba bữa anh phải nhìn em ăn.”

Lương Tấn nhìn gã thật muốn bấm số điện thoại, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, tôi về sau chú ý là được mà.”

Tần Thời cười lạnh, nghiêng mắt nhìn cậu.

Lương Tấn trừng mắt nhìn lại, mới sửng sốt một chút, tiến sát gần Tần Thời nhìn kỹ mặt hắn: “Ê, hôm nay cậu không đeo lens hả?”

Tần Thời bị cậu đè bả vai, tuy rằng tư thế không quá thoải mái nhưng vẫn chịu đựng không nhúc nhích, trợn to mắt nhìn Lương Tấn: “Em không cảm thấy anh dùng lens không đẹp trai bằng bây giờ hả? Fan ai cũng nói đôi mắt anh đây đặc biệt sáng đặc biệt nhuận đấy nhé.”

Tần Thời ra nghề tới giờ diễn qua không ít phim rác, kỹ xảo diễn xuất tiến bộ cũng là chuyện gần hai năm nay. Mấy năm trước lúc quần chúng còn mắng hắn “Không biết diễn” “Đại bình hoa”, đám fan của gã chỉ dùng một câu để chiến đấu với dư luận thiên hạ —— “Cửu gia nhà chúng tôi ánh mắt quyến rũ như lày mấy người sao hiểu? Sâu tựa uông hồ, liếc hơn hai cái là đắm chìm mất rồi.”

Lương Tấn nhìn gã tự kỷ nén cười gật đầu nói: “Rồi rồi, đẹp trai hết ý, cái lỗ đen cậu uốn cong được không gian thời gian còn hấp dẫn cả ánh sáng lẫn thiên thể luôn ha, còn đặc biệt đính kèm hiệu ứng liếc một cái liền mang thai nữa chứ.”

Hai người trò chuyện vui vẻ xôm tụ, Từ Thanh Phong ngồi bên kia lại không có động tĩnh gì, câu được câu mất mà liên tục nhìn về phía hướng bên này. Lương Tấn vốn dĩ còn muốn hỏi Tần Thời hôm đó đi đâu mất tiêu, thấy như vậy đành thôi đem lời nói nuốt vào bụng.

Tần Thời bắt đầu nói chuyện chính sự, nâng cằm về phía Từ Thanh Phong hỏi: “Rồi sao, mấy người thương lượng xong chưa?”

Từ Thanh Phong sắc mặt nguội lạnh, trầm ngâm một lúc mở miệng: “Tôi vẫn hi vọng nhân vật nam thứ để cho Tư Thần diễn.”

Tư Thần bên kia vội tươi cười lấy lòng Tần Thời, Lương Tấn nhịn không được quay đầu nhìn cậu ta, phải công nhận cậu tiểu thịt tươi có thể được Từ Thanh Phong ưu ái quả thật đủ tươi trẻ mà, làn da nhẵn nhụi, ngũ quan tinh xảo, lúc cười rộ lên ánh mắt long lanh như sóng nước mùa thu, cực kỳ giống vị hoa khôi trong lớp Lương Tấn năm đó.

Lương Tấn trong lòng giật mình, quay đầu vừa lúc đối mắt với Từ Thanh Phong, ánh mắt hắn tỏa sáng, mơ hồ có rất nhiều cảm xúc ẩn hàm bên trong, nhưng chỉ chớp mắt Từ Thanh Phong đã thu hồi tầm mắt.

Tần Thời thanh âm đúng lúc vang lên, chỉ là rõ rệt lộ vẻ khó chịu, nói chuyện không thèm khách khí: “Nhân vật này là tôi muốn để dành cho Lương Tấn. Mấy vai phụ khác cậu thích chọn cái nào thì chọn, tôi không ý kiến, nhưng mà nhân vật này thì không được.” Gã dừng một chút, ánh mắt dừng ở Tư Thần một giây liền dời, châm chọc mà nói: “Huống chi nhân vật này tâm tính đơn thuần, vốn là một tiểu công tử không rành thế sự, cậu xác định Tư Thần nhà cậu diễn được hả?”

Hai chữ “Nhà cậu” nhấn mạnh rõ ràng, ba người khác đồng loạt thay đổi sắc mặt. Ánh mắt Từ Thanh Phong cảnh cáo liếc gã, Lương Tấn cúi thấp đầu, chỉ có cậu Tư Thần kia muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng cắn môi có vẻ ấm ức lắm.

Từ Thanh Phong nhéo mi tâm, qua một lát mới nói: “Lương Tấn chưa từng có kinh nghiệm, cũng chưa học qua khóa diễn xuất nào, Tư Thần ít nhất học qua hai năm rồi. Bộ phim này vai nam thứ có khá nhiều màn ảnh, Lương Tấn không nhất định gánh vác nổi.”

Hắn há mồm ngậm miệng đều là Lương Tấn nhưng thái độ cùng lập trường lại hoàn toàn đang vì Tư Thần tranh thủ lợi ích.

Tần Thời châm chọc cười ha ha hai tiếng, đột nhiên cười lạnh hỏi: “Lương Tấn không có kinh nghiệm hả? Chưa từng học qua? Vậy phải trách ai đây?? Từ Thanh Phong, năm đó cái người luôn miệng nói giới giải trí còn không bằng chuồng heo không phải tôi, cái tên ỷ được người khác tín nhiệm liền tùy ý giẫm lên giấc mộng của em ấy, càng không phải là tôi.”

“…” Từ Thanh Phong bị chặn họng, há miệng nói: “Tôi…”

“Cậu là ông chủ, vung tiền muốn lăng xê ai liền lăng xê người đó, ” Tần Thời nheo mắt, hai tay bắt chéo đặt ở trên đầu gối, chậm rãi mà nói: “Tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện lôi kéo Lương Tấn trói chặt để tiêu thụ, tôi có nguyên tắc của mình, không có quy tắc thì có thể thỏa thuận, không thể thỏa thuận thì cứ việc phủi mông, tính nhiều như vậy làm cái đếch gì, anh nói có phải không, anh vợ?”

Từ Thanh Phong: “…”

Tần Thời thái độ cứng rắn, không hề có đường sống cứu vãn. Từ Thanh Phong vẫn kiên quyết để Tư Thần diễn vai nam thứ, nhân vật khác để Lương Tấn tùy chọn. Hai người cuối cùng kết thúc trong không vui, Từ Thanh Phong đứng dậy muốn đi, đi hai bước đột nhiên đứng lại, nhìn về phía Lương Tấn.

Ý tứ trong mắt hắn thực rõ rệt, Tần Thời nhìn hắn, chậm rãi thay hắn hỏi: “Lương Tấn, em muốn cùng anh ta trở về hả?”

Lương Tấn toàn bộ buổi chiều cũng chưa nói một câu, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, nhưng mà thanh âm coi như trấn định.

Cậu nói: “Không cần.”

Từ Thanh Phong híp mắt không nhúc nhích, vẫn đứng tại chỗ.

Tần Thời lại hỏi: “Vậy tí nữa bữa tối muốn ăn gì nào? Anh biết trên đường Tân Áo mới mở một nhà ăn riêng, rau mầm chỗ đó ngon lắm, em hẳn sẽ thích. Hay là ăn luôn trong khách sạn cũng được, để tí nữa anh gọi phục vụ mang lên nhé.”

Lương Tấn một chút cũng không đói, thuận miệng nói: “Ăn tại khách sạn đi.” Cậu trong đầu đều là bộ dáng Từ Thanh Phong cố gắng tranh thủ vai diễn cho Tư Thần. Toàn bộ quá trình Tư Thần im lặng ngồi một bên, Từ Thanh Phong tựa như vị tướng quân khoác chiến bào ra trận, áo khoác vung lên chặt chẽ bảo hộ Tư thần sau người.

Lương Tấn có hơi ghen tị, trong lòng chua xót miễn bàn. Cậu vốn nghĩ Từ Thanh Phong ngày trước còn lãnh đạm với cậu hơn bây giờ gấp trăm lần, nếu cậu năm đó có thể một lòng nhiệt huyết mà theo đuôi hắn, quấn quýt không rời mà đuổi tới tay, vậy hiện tại diễn lại trò cũ hẳn là có thể thành công lắm chứ.

Nhưng nay xem ra, đến cùng vẫn là không thể rồi.

Cậu đã không còn là cậu thiếu niên tươi trẻ năm kia, mà trả giá mấy năm nay, bản thân cậu cũng không phải hoàn toàn bất kể hồi báo. Đặc biệt khi có một người khác đứng bên người hắn, không cần tốn sức không cần cầu xin mà có thể dễ dàng được đến tất cả những gì cậu mong muốn, cái loại cảm giác bất bình này đặc biệt mãnh liệt.

Từ Thanh Phong vẫn luôn trốn cậu, mà cậu cũng bắt đầu cảm giác mệt mỏi.

Khi yêu đau đớn nhất chính là —— bạn trải qua trăm cay nghìn đắng, trèo đèo lội suối đuổi kịp thứ bạn tưởng chừng không chiếm được, còn chưa kịp chúc mừng thì chỉ trong nháy mắt nó đã vuột khỏi tầm tay.

——

Tần Thời rất nhanh thay một bộ thể thao rộng rãi đi ra, trong tay còn treo chiếc áo khoác lông dài màu đen.

Lương Tấn ngồi trên sô pha, quay đầu nhìn gã, hơi sửng sốt: “Cậu muốn ra ngoài hả?”

Tần Thời vui vẻ lung lay chìa khóa xe trên tay, cười nói: “Đúng vậy, dẫn cậu ra ngoài ăn.”

“…” Lương Tấn kinh ngạc hỏi hắn: “Không ăn trong khách sạn à?”

Cậu khi nãy nói muốn ăn ở khách sạn xong, Từ Thanh Phong đã âm trầm mà đi. Lương Tấn biết hắn cực kỳ bất mãn việc cậu chọn lưu lại, có lẽ đây là logic của kẻ mạnh, tôi có thể không để ý tới cậu, nhưng cậu không thể ngỗ nghịch tôi.

Lương Tấn có chút buồn cười, trong lòng một bên bình tĩnh nghĩ bụng chính mình làm đúng, lại nhịn không được lặp đi lặp lại hồi tưởng ánh mắt vừa rồi của Từ Thanh Phong, muốn cẩn thận thăm dò tìm ra cảm xúc lo lắng ghen tuông hay yêu thích trong đó. Chẳng qua là không thể như nguyện, Từ Thanh Phong kiên nhẫn có hạn, nhìn về phía Lương Tấn cũng chỉ ngắn ngủi vài giây.

Tần Thời đi tới giúp cậu choàng một cái khăn quàng cổ, nhíu mày nói: “Cơm khách sạn có gì mà ngon? Lúc nãy nói vậy chỉ để trêu tức Từ Thanh Phong thôi. Nhanh thôi, quán cơm kia cần đặt trước tới mười ngày lận đó, tôi đã đặt bàn rồi, gọi cho cậu rau mầm với canh suông. Đi nào đi nào, chậm là không kịp đâu.”

Lương Tấn bị gã lôi kéo về phía thang máy hơi kinh ngạc: “Cậu không phải đặt chỗ rồi sao? Sao lại không kịp hả?”

“Tôi nói không kịp không phải ăn cơm, ” Tần Thời kéo cậu đi nhanh: “Nếu không đi nhanh tí nữa lại bị Từ Thanh Phong trở lại chặn cửa cho coi. Cái tên bại hoại như hắn sao có thể để cậu ăn cơm ở khách sạn chứ.”

Lương Tấn giật mình, quay phắt đầu nhìn gã.

Tần Thời hết hồn, tự biết mình lỡ lời rồi. Nhưng gã rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh liếc nhìn Lương Tấn, sắc mặt bất động ấn nút thang máy đi xuống mới thở dài nói: “Cậu không biết hở? Tôi từ trung học năm nhất đã bắt đầu viết thư tình cho cậu rồi đấy, trước sau cộng lại cũng phải hơn mười lá ấy chứ, cuối cùng lại đều bị tên khốn Từ Thanh Phong chặn lại hết.”

Lương Tấn hoảng sợ: “Hả?!!!”

“Sau này lên cấp ba, tôi cổ vũ cậu đi thi học viện điện ảnh bị hắn tẩn một trận. Còn có hôm thi đại học, tôi còn đặc biệt xin nghỉ với đoàn làm phim đến chờ cậu ngoài trường thi nữa, kết quả tên này mỗi buổi đều sớm nộp bài thi, đi ra gặp tôi liền đánh. Cách ngày trở về người trong đoàn phim đều nói tôi bị nhện cắn, còn nói không chừng ngày mai quay phim còn có thể thử bắn tơ nhện xem sao.”

Lương Tấn: “…” Chuyện này cậu đều không biết, thời cấp ba Từ Thanh Phong học khoa Lý mỗi ngày đều làm bài thi không hết. Lương Tấn xong khóa liền chạy đến lầu khoa Lý, thế nhưng cách cửa sổ nhìn thấy Từ Thanh Phong đang cùng bạn học nhiệt liệt thảo luận đề bài lại không nhẫn tâm quấy rầy hắn.

Vì thế càng nhiều lúc, Lương Tấn đều mang theo một tờ từ đơn nhỏ bên người, ngồi ở khúc ngoặt giữa lầu ba và bốn, miệng lẩm bẩm, ánh mắt lại có ý vô tình nhìn lớp học phía dưới.

Khi đó cậu tuy rằng tình cảm tình nồng nhiệt, lại theo dần không khí thi đại học ngày càng căng thẳng mà bắt đầu ý thức được chênh lệch giữa cậu và Từ Thanh Phong. Đề tài chung giữa hai người họ trở nên rất ít, thứ Từ Thanh Phong thích cậu nghe không hiểu, mà thứ cậu thích hắn lại cảm thấy quá ngây thơ. Bạn học và bạn bè hai người cũng không phải một vòng chung.

Lương Tấn thấy mình thật sự không có gì tinh thông, sau này nghe Tần Thời khuyên bảo nhất thời một lòng một dạ muốn tham gia thi nghệ thuật làm diễn viên, kỳ thật không làm diễn viên thì học nhiếp ảnh sao cũng được.

Từ Thanh Phong đối với chuyên này phản ứng đặc biệt kịch liệt, hai người ở nhà còn sinh ra tranh chấp, trong lúc bối rối một quyển truyện tranh yaoi Lương Tấn giấu riêng bị rớt ra ngoài. Lương Tấn lúc ấy đầu óc nổ tung, trước mắt biến thành trống rỗng. Từ Thanh Phong cũng chăm chú nhìn chằm chằm cuốn truyện tranh kia, qua thật lâu sau hắn lại đột nhiên hỏi: “Cậu muốn làm diễn viên, là vì Tần Thời?”

Lương Tấn trong đầu ong ong ong vang, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều thứ, tỷ như cái nhìn của Từ Thanh Phong với mình, tỷ như chính mình nên nói cái gì, không nên nói cái gì, lại tỷ như Từ Thanh Phong có thể bởi vậy mà rời xa cậu không, còn tỷ như nếu cậu nói thật, liệu có quấy nhiễu ảnh hưởng đến tâm tình Từ Thanh Phong, làm chậm trễ tiền đồ hắn hay không.

Lương Tấn há miệng lại không nên lời. Phía đối diện Từ Thanh Phong đã hoàn toàn lột xác thành cậu thiếu niên đẹp trai anh tuấn. Trên người hắn còn có khí chất riêng biệt của cậu học sinh giỏi thành tích tốt. Ánh mặt trời từ song cửa chiếu vào chia cắt thế giới thành hai mảng sáng tối.

Lương Tấn đứng trong bóng tối nhìn cậu thiếu niên mặc chiếc sơmi trắng được dương quang dịu dàng ôm lấy, ánh mắt tỏa sáng, tươi đẹp đến tuyệt vọng lòng người.

Từ Thanh Phong bờ môi khô ráo, hắn đứng im một lát, giọng điệu lại thần kỳ bình tĩnh. Từ Thanh Phong nói: “Lương Tấn, cậu sẽ không vô duyên vô cớ mà thích đàn…ông, cậu nhất định là thích phải ai mới biến thành cái dạng này…”

Hắn nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống, từ từ hỏi: “Là vì… Tần Thời… sao?”

Buổi chiều kia phá lệ mà dài lâu. Lương Tấn vài lần mở miệng, cậu cảm giác mình đang nói, nhưng tai lại không nghe thấy gì.

Lại thật lâu sau, Lương Tấn rốt cuộc lấy được ý thức. Giọng cậu rất khàn, chỉ kịp nói ra một chữ: “Ừ.”