Biên tập: Soleil
Tùy Ngọc Lan cũng không thể chuẩn xác phân biệt thanh âm của Từ Thanh Phong và Lương Tấn, sự thật là, cả hai người bà ta đều không quen thuộc. Nhưng mà người bên kia hỏi như vậy, ba ta nhất thời cảm thấy có một chút không giống.
Bà ta thăm dò hỏi: “Lương tiên sinh?”
Đối phương không đáp lại.
Bà ta lúc này cũng không nắm chắc, lại thấp giọng cầu xin hai câu, bên kia đơn giản cúp điện thoại.
Từ Thanh Phong ngồi một mình trên ghế trong phòng khách, cả buổi không động đậy. Bên tay phải hắn là nước ấm Lương Tấn cẩn thận lấy cho hắn, trên người đắp là chăn lông cừu Lương Tấn trước khi ra ngoài cố ý lấy ra. Thậm chí ngay cả di động cũng là Lương Tấn thấy điện thoại hắn hỏng, sợ hắn nhàm chán đưa cái của cậu để hắn chơi trò chơi.
Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, Tùy Ngọc Lan lại gọi đến vào lúc này.
Từ Thanh Phong biết đây nhất định là sự thật. Thế nhưng đối mặt với mấy lời cầu xin của Tùy Ngọc Lan, hắn cầm di động ngập ngừng một lúc lâu cũng không biết nên trả lời thế nào.
–
Lúc Lương Tấn trở về đã là chín giờ tối. Hai bữa nay công ty tồn đọng khá nhiều công việc, mà cậu vốn cũng không am hiểu mấy chuyện này, chỉ có thể nhờ thư ký Tiêu cùng một vị phó tổng nỗ lực giúp đỡ. Hôm nay trong cuộc họp thường niên bị tổng giám đầy mặt châm chọc hỏi một vài vấn đề vô cùng xảo quyệt, Lương Tấn đương trường mặt đen, nhưng vì kiêng kỵ, cuối cùng chỉ có thể nén giận đến khi hội nghị chấm dứt.
Cậu thấy mình chắc phải là ông tổng uất ức nhất trong cái tập đoàn Phong Á này, lại còn không thể làm gì, chỉ có thể nghẹn suốt đường về buồn bực không vui. Thư ký Tiêu cũng nhìn không được, một bên lái xe một bên an ủi: “Lương tổng, cậu cũng đừng chấp nhặt Đỗ tổng giám làm chi, ông ta vốn là như vậy đấy, cho một cái đuôi chó đã muốn lên trời, mấy năm nay vẫn không biết sửa, cũng bởi vậy đắc tội không biết bao nhiêu người rồi.”
Thư ký Tiêu đã làm ở vị trí thư ký này từ thời Lương Kiến Quân, xem như nguyên lão tam triều, đến cả Từ Thanh Phong đều phải xếp sau. Lương Tấn nghe ra anh đang khuyên giải —— vị Đỗ An này trình độ chua ngoa lại tỷ lệ thuận với trình độ làm việc của ông ta, huống chi Lương Tấn lại thật không am hiểu quản lý, giờ phút này thuộc hạ kiêu căng như vậy chỉ có thể trấn an không thể chống lại.
Lương Tấn ngồi ở ghế phó lái, nhéo mũi, rầu rĩ lên tiếng: “Em biết rồi.”
Thư ký Tiêu có chút không đành lòng, Lương Tấn ngày trước là thế nào, hiện tại ra làm sao, anh so ai đều rõ ràng. Lương Kiến Quân và Từ Thanh Phong đều cưng chiều tiểu Lương tổng như trứng mỏng, trước kia đừng nói bị khinh bỉ, có người thầm trợn mắt thôi hai người kia đều hận không thể thanh lọc sạch sẽ hết. Lương Tấn vốn dĩ cũng không phải chưa từng sầu khổ phiền não, nhưng ở trong mắt thư ký Tiêu cùng lắm là chút “thiếu niên lo buồn vu vơ “.
Nhưng mà hiện tại, Lương Tấn thật là bị gác trên lửa nướng.
Thư ký Tiêu thấy Lương Tấn từ từ nhắm hai mắt, ngừng một chút, yên lặng thở dài, nói: “Chồng Tùy Ngọc Lan lại liên hệ tôi. Ý của ông ta vẫn là thế, muốn gom được chút tiền sẽ trả chúng ta trước, ông ta nói sợ cất trong nhà bị Tùy Ngọc Lan giữ lại.”
Lương Tấn lúc trước không tính nhìn lầm, người đàn ông thật thà kia đích xác tâm tồn cảm kích, sau cũng từng liên hệ thư ký Tiêu. Nhưng quãng thời gian đó Lương Tấn lại bận bịu tâm trí lao lực quá độ nên thư ký Tiêu không nói cho cậu, sau này lúc nói ra mới biết được Lương Tấn đã tìm người đi đòi nợ Tùy Ngọc Lan.
Lương Tấn à một tiếng, thở dài hỏi anh: “Ông ta có nhắc đến chuyện Tùy Ngọc Lan hay không?”
Người đàn ông trung niên kia phần lớn thời gian đều ở nhà làm nông cùng với xoay sở tiền bạc khắp nơi, Tùy Ngọc Lan ở bệnh viện cùng cậu con trai. Thế nhưng hai người ít nhất một hai tuần phải gặp nhau một lần, Lương Tấn tìm người gây rối Tùy Ngọc Lan ông ta không thể không biết.
Trừ phi Tùy Ngọc Lan cắn chết không nói, chỉ là thực hiển nhiên bà ta lại không phải người như vậy.
Thư ký Tiêu lắc đầu: “Ông ta chưa nhắc, thế nhưng tôi có thử một chút, ông ta thoạt nhìn như là có biết đến.” Anh ngừng một chút, lại nói: “Đại khái ông ta cũng hiểu vợ mình rất quá đáng, chuyện lấy oán trả ơn này dù là ai mà dễ dàng tha thứ chứ. Huống chi nghiêm túc mà nói, bọn họ còn thiếu Từ tổng một mạng.”
Lương Tấn mở to mắt, ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ. Xe chạy đến đường Hoài Nam, cậu đột nhiên nói: “Đợi đã, đến phía trước Vạn Tượng Thành dừng xe chờ tôi một chút nhé.”
“Được.”
“Tôi đi mua di động cho Thanh Phong.” Lương Tấn giải thích, chờ xe vững vàng dừng lại, ngừng một chút còn nói: “Tôi cho anh một dãy số, anh nói chuyện với họ, cứ nói…”
Thư ký Tiêu nghi hoặc nhìn cậu.
Lương Tấn ngừng một lát, nói: “Cứ nói, nói họ tạm thời đừng đụng vào Tùy Ngọc Lan.”
“Được.” Thư ký Tiêu hỏi: “… Vậy tiền thì sao?”
“Để nói sau.” Lương Tấn mệt mỏi nói: “Tôi cũng không biết nữa.”
Lương Tấn dùng sức chà xát mặt rồi lập tức đi vào cửa hàng. Thư ký Tiêu nhìn cậu đi xa, tâm tình phức tạp không biết nói gì cho phải.
Lương Tấn thật không thích hợp làm vị trí lãnh đạo.
Không lý do gì khác, cậu rất thiện lương.
Cậu là lâm thời bị bắt phải gánh vác gánh nặng, cậu cũng đang cố gắng cải tạo chính mình, không phải cậu không bức thiết học tập phải làm sao sấm rền gió cuốn tâm ngoan thủ lạt. Nhưng mà đến cùng lại vẫn không giống.
Tỷ như, Từ Thanh Phong sẽ không giống như cậu, ngồi trên ghế phó lái.
Lương Tấn vẫn còn suy xét quá mức đến cảm thụ của người khác, cậu suốt hai mươi năm nhận được giáo dục và quan niệm hoàn mỹ tươi đẹp như câu chuyện cổ tích, xã hội này với cậu quá phức tạp, không đụng phải đầu rơi máu chảy cậu căn bản không thể ra tay tàn nhẫn.
Việc Lương Tấn trả thù Tùy Ngọc Lan đã xem như vượt qua khả năng nhận tri và thừa nhận của cậu, thư ký Tiêu lúc đầu còn cảm thấy khó mà tin được, sau này có lần anh vì quên chìa khoá nhà phải quay lại văn phòng, đã nhìn thấy Lương Tấn trong phòng thư ký lật xem một cặp tài liệu màu xanh. Thư ký Tiêu lúc ấy rất ngạc nhiên, đang do dự có nên đẩy của vào không thì thấy Lương Tấn mạnh mẽ nện tay lên bàn công tác, sau đó gào khóc.
Công ty không còn một ai, khắp nơi một mảnh tối đen, chỉ có trong một góc văn phòng, một người đàn ông ba mươi tuổi hai tay cắm trong tóc, ngồi trên mặt đất khóc lớn như một đứa trẻ đáng thương tuyệt vọng. Thư ký Tiêu lập tức ngừng lại, liếc mắt nhìn cặp văn kiện kia, yên lặng bỏ đi.
Đó là cặp văn kiện của anh, anh tự nhiên biết nội dung bên trong là gì —— toàn bộ bệnh án của Từ Thanh Phong và những hạng mục chú ý khi đổi thận.
Từ Thanh Phong lúc làm quyết định cũng khó xử, nhưng cũng như mấy thủ đoạn của hắn trên thương trường bảy năm trước kia, dù có không đành lòng đi nữa thì ai cũng không thay đổi được chủ ý của hắn.
Đây là cường thế của Từ Thanh Phong.
Mà Lương Tấn cũng biểu hiện như nhiều năm qua, vâng lời Từ Thanh Phong.
Đây là yếu đuối của Lương Tấn.
Ai càng thống khổ, chỉ nhìn là biết.
Lúc Lương Tấn cầm một cái túi nhỏ cùng một túi plastic bự trở về, thư ký Tiêu đã phục hồi tinh thần, túi plastic bự là mua trong siêu thị, bên trong có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, cái túi nhỏ là di động. Thư ký Tiêu giúp cậu cất đồ vào cốp xe, Lương Tấn đang xếp lại đồ thì bỗng nhiên ngừng một lát, xoay người hỏi thư ký Tiêu:”Hôm nay có phải tiết thanh minh không?”
Thư ký Tiêu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tôi quên đi thăm ba ba rồi.” Lương Tấn ngừng một chút, xin lỗi nói: “Ngày mai là thứ bảy đúng không, có lẽ anh phải vất vả một chuyến rồi, lại đây đón tôi ra nghĩa trang nhé. Tôi hai ngày này hay bị hoa mắt không dám lái xe.”
“Được.” Thư ký Tiêu vội vàng hỏi: “Tôi mấy giờ thì lại đây?”
“Chín giờ đi.” Lương Tấn nói: “Tôi đi sớm gặp ông ấy.”
Lương Tấn trong lòng có việc, chỉ cảm thấy ngày hôm nay chuyện gì cũng không thuận lợi. Đến cửa nhà cậu mới dừng lại cước bộ, hít sâu vài cái mới thuần thục mà nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng mà mở cửa, cậu lại phát hiện trong nhà tối om om.
Từ Thanh Phong nằm trên ghế nằm ở phòng khách như là đang ngủ. Bên ngoài cửa sổ thấp thoáng có ánh đèn chiếu vào khiến trong phòng chỉ mơ hồ chút bóng dáng. Lương Tấn trong lòng mềm mại, tay chân rón rén thay giày, thu lại cảm xúc nóng nảy ban ngày mới nhẹ nhàng đi vào.
Từ Thanh Phong như là đang ngủ, chỉ là tư thế hơi kỳ quái, cốc thủy tinh bên tay hắn vẫn còn đầy nước, chăn cũng rất gọn gàng, y như đúc lúc Lương Tấn rời đi. Lương Tấn cầm di động mới mua, cúi lưng đang muốn gọi Từ Thanh Phong, ánh mắt bị thứ gì đó phát sáng thu hút.
Đó là di động hôm nay trước khi đi cậu đưa cho Từ Thanh Phong. Lúc này màn hình đang phát sáng, mặt trên hiện lên lịch sử cuộc gọi, mà cái tên đứng đầu là Tùy Ngọc Lan.
Lương Tấn hô hấp cứng lại, cả người bất động.
“Em về rồi.” Một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên trong bóng đêm.
Lương Tấn bị thanh âm đột ngột này hù sợ, theo bản năng lui về sau một bước lại rất nhanh bị Từ Thanh Phong chộp lấy cổ tay. Từ Thanh Phong ngón tay lạnh lẽo, độ ấm trong nhà cũng không thấp, huống chi hắn mặc không ít, trên người còn đắp chăn. Lương Tấn trong lòng trầm xuống, lập tức như một con nai bị chấn kinh, mạnh mẽ giựt lại tay lui ra sau hai bước.
Từ Thanh Phong không nói chuyện. Ánh sáng di động chiếu ra đáy mắt hắn dồn nén cảm xúc phẫn nộ lẫn thất vọng.
Lương Tấn luống cuống đứng tại chỗ, há to miệng, cuối cùng vẫn là im lặng. Trên người cậu thậm chí vẫn còn mang chút khí lạnh bên ngoài, mấy hôm nay thời tiết bỗng hạ nhiệt độ, cậu đi gấp áo khoác cũng không mặc. Từ Thanh Phong tầm mắt quét qua mặt cậu, cuối cùng nhìn đến bả vai cậu căng thẳng, ngừng một chút, một lúc lâu sau mới xoay đầu.
Tất cả lời nói hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Hắn bỗng nhiên không biết muốn nói gì.
Phẫn nộ sao? Phẫn nộ. Thất vọng sao? Đương nhiên cũng thất vọng.
Lương Tấn trước kia chưa từng giấu được hắn cái gì, cũng chưa từng lừa gạt hắn, Từ Thanh Phong nhìn thấy là một Lương Tấn ôn hòa vui vẻ không thay đổi nên cho rằng cậu vẫn như trước thiện lương vô hại, ngây thơ không biết.
Nhưng là làm sao có thể chứ?
Từ Thanh Phong hắn đều đã không là một Từ Thanh Phong trước kia. Mà Lương Tấn cuối cùng gánh vác trách nhiệm trong nhà, bắt đầu phải tự tay xử lý những loại văn kiện trước kia cậu không hiểu, bắt đầu chịu đựng nóng nảy nhìn người sắc mặt.
Hắn lấy tư cách gì yêu cầu Lương Tấn lòng không oán giận vô điều kiện mà tiếp nhận hiện thực chết tiệt này?
Hắn không có, huống chi, lại nói sâu hơn, đây không phải do hắn mà ra sao.
Từ Thanh Phong khí thế lập tức mềm nhũn
Hắn cả một buổi chiều đầu óc đều trống rỗng, thanh âm Tùy Ngọc Lan thê lương kêu khóc cùng hình ảnh Lương Tấn phục tùng buông mắt nói “Anh muốn thế nào đều được” thay nhau oanh tạc hắn. Cho đến lúc này rồi, hắn vẫn không biết phải nói gì cho phải.
“Lương Tấn, ” Từ Thanh Phong thở dài, đánh vỡ trầm mặc: “Về sau dù bà ta thế nào, đừng giao tiếp với đám người đó nữa, được chứ.”
Hắn trong lời nói không tự giác mà mang theo chút khẩn cầu, Lương Tấn có lẽ không ngờ được hắn tức giận đến thế mà cuối cùng lại nhượng bộ như vậy, mờ mịt giật mình sững sờ tại chỗ. Chờ đến khi cậu nhận ra thỏa hiệp trong giọng nói của Từ Thanh Phong, thân mình mới chậm rãi cứng đờ.
Từ Thanh Phong chưa phát hiện, nhìn cậu không nói lời nào, ngừng một lát, khẩu khí yếu ớt nói: “Coi như tôi xin em.”
Lương Tấn: “…”
“Không phải, anh vì cái gì… xin em?” Lương Tấn bất ngờ bình tĩnh trở lại, trấn tĩnh hỏi. Cậu vẫn luôn quen ngoan ngoãn mà nghe lời Từ Thanh Phong, hôm nay ở trong bóng tối không biết bị cái gì đâm phải, đột nhiên có chút cố chấp kỳ lạ.
Từ Thanh Phong không ngờ cậu lại hỏi vậy, ngừng một lát, không đáp lời.
“Chuyện này vốn không phải do em sai sao?” Lương Tấn ngừng lại, thay hắn nói: “Cho dù là người xa lạ, thủ đoạn của em như vậy cũng là không đúng. Huống chi Tùy Ngọc Lan rốt cuộc vẫn là người thân máu mủ của anh, có không tốt cũng nuôi anh vài năm, anh có khó chịu với bà ta cũng không tới phiên em xen vào. Huống chi còn là thứ thủ đoạn hạ lưu này.”
Cậu phân tích đạo lý rõ ràng, Từ Thanh Phong trực giác cảm thấy không tốt, cau mày ngắt lời cậu: “Ý tôi không phải vậy…”
“Vậy anh là có ý gì?”
Từ Thanh Phong nhíu mày, phát hiện mình bị hỏi khó.
Lương Tấn ngừng một chút, tựa hồ biết hắn không nói nên lời, cuối cùng mỏi mệt nói: “Thực xin lỗi.”
Từ Thanh Phong: “…”
Hai người họ thân mật đến vậy, có lúc nào phải dùng đến kính ngữ hay lời lẽ khách sáo để nói qua, Từ Thanh Phong một bụng không nói ra được trái lại bị Lương Tấn trách móc một trận, cau mày không muốn nói nữa.
Lương Tĩnh cũng biết mình hơi quá đáng, ngón tay cậu giật giật, trong lòng muốn nắm chặt lấy tay Từ Thanh Phong, muốn nói cậu đã tỉ mỉ chọn di động mới cho hắn, ngực lại đột nhiên như bị nghẹn lại chậm chạp không nói ra được.
Màn hình di động dần tối lại, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào ngày càng yếu ớt, từ một góc phòng khách từng tấc một tan mất, chờ đến khi chỉ còn có chút ánh sáng hắt vào ban công, Từ Thanh Phong nghe được Lương Tấn thở dài, nhẹ giọng hỏi hắn: “Em có thể đến nhà Tề Diệp ở một đêm không?”
“… Được.”
Lương Tấn im lặng một lúc lâu, thật sự rời đi. Cậu trước khi đi còn đặt giờ nồi cơm điện, cũng mang thuốc uống buổi tối của Từ Thanh Phong đặt trên bàn trà ở phòng khách.
Từ Thanh Phong vài lần há miệng muốn giữ cậu lại, thế nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Lương Tấn từ sau khi hắn xuất viện không ít lần cự tuyệt lời mời từ đám bạn, hôm nay hai người gây gỗ không vui, khó chịu như vậy chẳng bằng để cậu đi tìm Tề Diệp giải sầu.
Hắn nghĩ đến đây, mới chú ý tới Lương Tấn không cầm di động theo. Từ Thanh Phong sửng sốt, theo bản năng muốn đưa qua cho cậu, nhưng mà hắn cả buổi chiều ngồi trên ghế quá lâu, trong nháy mắt đứng lên, một cơn đau nhức từ bụng ụp tới, như có một bàn tay khổng lồ đang quấy đảo ruột hắn, hắn lung lay, cả người té xuống.