Thanh Phong Trục Nhật

Chương 2




Viêm Trục Nhật tức giận đi liền một ngày một đêm, thế nhưng càng đi xa khỏi Liễu Thanh Phong thì lòng tức giận càng tiêu thất, còn lại chính là nhung nhớ nồng đậm, dừng lại xoay người nhìn ra xa, đi vội một ngày một đêm đã cách Thanh Phong sơn vạn dặm, không nhìn thấy được người kia nữa, hắn muốn qua một thời gian quay trở lại gặp y, thế nhưng hắn biết dù có trở lại thì cũng bị Liễu Thanh Phong đuổi đi.

Ôi chao, mau chóng du lịch xong liền trở lại!

Hít sâu một hơi, quay người lại tiếp tục chạy.

Bước vào cuồn cuộn hồng trần, Viêm Trục Nhật thật là không bị mờ mắt. Hắn ghi nhớ giáo huấn của sư phụ, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ Liễu Thanh Phong nói. Hắn giao thiệp với các hành nghiệp, tự mình làm thủ công, hắn làm qua tướng quân, làm qua binh sĩ, làm qua thương nhân, làm qua khất cái, mở qua thanh lâu, mở qua quán trà… Trong thâm nhập đó, cũng không lưu luyến, cùng chúng sinh chỉ là gặp gỡ thoáng  qua. Thể nghiệm nhân sinh, sắm qua các loại vai thì hắn quen biết được rất nhiều bằng hữu có thể giao phó thể xác và tinh thần, cùng với chí hướng thiên hạ.

Viêm Trục Nhật cùng 3 người có chung chí hướng, nhìn thấu thiên hạ, 4 người quyết định khởi sự, thành lập một quốc gia phồn vinh, làm cho dân an cư lạc nghiệp. Bốn người thu hút được rất nhiều người cùng nhau khởi sự, trải qua chinh chiến, thành lập binh đoàn quân tâm thống nhất lớn nhất thiên hạ – binh đoàn Thanh Phong, binh đoàn Thanh Phong từ tướng quân đến các binh sĩ đều dũng mãnh thiện chiến. Quân phong kỳ bưu hãn, quân kỉ nghiêm cẩn, khiến các phiên vương, chư hầu khác cũng phải kính nể 3 phần.

Vân Mạc, quân sư binh đoàn Thanh Phong, cũng là một trong 4 người khởi sự đầu tiên. Người này rất có tài văn chương, thái độ làm người tuy không cao ngạo, thế nhưng tính nết rất cổ quái, rất khó có người có thể lọt vào mắt của hắn, hơn nữa trên đời này chỉ có một người duy nhất khiến hắn bội phục. Vân Mạc đối Viêm Trục Nhật đánh giá là: nghiêm cẩn, uy nghiêm, tự khắc chế không thể giải thích được phong tình. Thân phận Viêm Trục Nhật như vậy bên người tất nhiên là không thể thiếu được tuấn nam mỹ nữ, thế nhưng lại chưa từng thấy hắn cùng ai thân mật, lại càng không nghe nói hắn nhận người qua đêm. Vân Mạc đối với việc Viêm Trục Nhật thỉnh thoảng lộ ra thần tình cô đơn, hoài niệm rất hiếu kỳ, đối với người khiến hắn lộ ra vẻ mặt này còn hiếu kỳ hơn.

Khắp nơi đạt được cân đối tạm thời, trữ hàng nuôi quân, khuếch trương thế lực, tăng thực lực, cùng đợi một kích sau cùng.

Một ngày, Viêm Trục Nhật triệu kiến tất cả nòng cốt của binh đoàn Thanh Phong, báo cho mọi người hắn phải ly khai một thời gian ngắn, mọi người tạm thời nghe theo mệnh lệnh của quân sư Vân Mạc, nếu như xảy ra chuyện Vân Mạc không thể quyết định, để mặc ưng đưa tin cho hắn.

Cưỡi ngựa, đi một tháng lẻ năm ngày, Viêm Trục Nhật đi tới chân Thanh Phong sơn, trải qua 7 năm hắn rốt cục trở về. Nhìn ngọn núi u cốc quen thuộc, tâm tình Viêm Trục Nhật há có thể dùng một từ kích động để hình dung. Viêm Trục Nhật mang theo tâm tình kích động, tường bước hướng đỉnh núi đi đến.

Y, thế nào rồi? Có còn tại đó không? Biết hắn trở về chưa? Bảy năm ròng có hay không nhớ tới hắn? Nếu như Phong biết hắn đối y mang tình cảm dị dạng, có thể hay không sẽ cùng hắn thoát ly quan hệ?

Nhớ ký lần đó, Ly U mang hắn đi thanh lâu khai trai, hắn mắt lạnh nhìn cả nam lẫn nữ nỗ lực trêu chọc sóng nhiệt trên người hắn, chỉ cảm thấy phiền muộn, cư nhiên sinh ra một tia xung động không muốn ôm họ. Khi hắn cùng một tiểu quan đi vào phòng, thân thể nhu nhược không xương dựa vào người hắn, hắn liền ác tâm muốn phun, hắn nhắm mắt cố nén, theo khiêu khích của tiểu quan kia, trong mắt cư nhiên hiện ra nhất cử nhất động mỗi lời nói cử chỉ của Liễu Thanh Phong…nghĩ vậy cư nhiên hắn có xung động, liền phi thường kinh hoảng đẩy ra tiểu quan trên người rồi đuổi ra ngoài. Cúi đầu nhìn dục vọng giữa hai chân, hắn không biết nên khóc hay nên cười, niệm tĩnh tâm chú, thế nhưng sưng nóng giữa hai chân một điểm xu hướng biến mất cũng không có, bất đắc dĩ tự mình giải quyết, nghĩ đến thân thể trắng noản của Liễu Thanh Phong hắn phóng thích ra. Xem ra hắn trúng độc quá sâu rồi. Từ đó về sau hắn vô pháp ôm bất cứ kẻ nào, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ yêu một mình Liễu Thanh Phong, kết luận xong điều này, hắn cư nhiên có cảm giác tức giận, con người tốt đẹp ấy, chỉ có thể thuộc về mình hắn.

Xa xa liền thấy, người thản nhiên nằm trên trường kỉ, là như vậy chói mắt, như vậy xinh đẹp! Từng bước chậm rãi lại gần, hắn muốn…gọi to lên một tiếng: sư phụ, ta đã trở về. Thế nhưng hắn lại sợ tất cả trước mắt chỉ là ảo giác. Bởi vậy tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại.

“Nhật nhi, người trở về rồi sao?” Liễu Thanh Phong mở mắt, con ngươi tinh lượng không hề buồn ngủ.

Nghe âm thanh quen thuộc, nhìn miệng cười ôn nhu, mắt Viêm Trục Nhật nóng lên, một cỗ thấp ý tuôn ra, hầu kết trượt lên xuống, hít sâu một hơi, tình cảm áp lực đã lâu cuộn trào mãnh liệt, thanh âm vi ách nói: “Sư phụ, ta…ta đã trở về.”

Nhìn nam tử uy vũ chói mắt, Liễu Thanh Phong chỉ thấy trong lòng ý nghĩ, yêu thương càng đậm, y liều mạng áp lực chính mình mới trở nên bình thường. Đi vạn dặm đối y mà nói chỉ là gần trong chớp mắt, thế nhưng 7 năm qua y không một lần đi thăm Viêm Trục Nhật, không phải vì không muốn, mà là sợ vừa thấy hắn tình cảm của y lại lần thứ hai phun trào, chỉ là y cũng không thể ngờ, chịu khổ 7 năm không gặp người này, một lần nữa gặp lại hắn thì “tường thành” y vất vả xây nên trong nháy mắt đã tan rã.

“Nhật nhi, mệt mỏi sao? Đến, bồi sư phụ cùng nhau ngủ.” Liễu Thanh Phong giang hai cánh tay hướng Viêm Trục Nhật, y giờ này cũng chỉ có thể lấy tấm chắn là danh nghĩa thầy trò, cùng hắn tiếp xúc thân mật.

7 năm qua Viêm Trục Nhật thay đổi rất nhiều, trường kỷ đã không đủ chỗ cho 2 người, Liễu Thanh Phong mở miệng định nói, Viêm Trục Nhật đã nói trước, nói thẳng hắn có biện pháp, Viêm Trục Nhật thân thủ ôm lấy thắt lưng Liễu Thanh Phong, dùng sức đưa y đặt lên người mình, hai người trên dưới dính cùng một chỗ. Liễu Thanh Phong cảm thấy không thích hợp, Viêm Trục Nhật chu môi, thương cảm hề hề nói: “Sư phụ, ta buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”

Một đại nam nhân lại làm ra động tác như vậy, thế nhưng trong mắt Liễu Thanh Phong lại vô cùng khả ái, hai người tương giao, ở trên tháp cùng nhau ngủ.

Sau đó liên tiếp mấy ngày, hai người ở trên núi tùy ý du ngoạn, rất khoái hoạt. Viêm Trục Nhật đối với Liễu Thanh Phong luôn làm ra động tác mờ ám, có khi khiến cho Liễu Thanh Phong hai má nhiễm đỏ, lúc này Viêm Trục Nhật sẽ tâm viên ý mã, nhưng vì sợ dọa tới Liễu Thanh Phong nên đành nén.

Hai người ở trên Thanh Phong sơn, vui chơi hơn 1 tháng, Viêm Trục Nhật thấy thời cơ đã chín muồi, tối hôm đó hắn dự định tiến hành bước thứ 2 trong kế hoạch dụ dỗ sư phụ.

Viêm Trục Nhật tự mình xuống bếp, chuẩn bị bữa ăn cho Liễu Thanh Phong, trước khi ăn, hăn còn cho thêm “gia vị đặc biệt” vào. Liễu Thanh Phong thấy hắn xuống bếp, rất vui mừng, ăn hơn phân nửa. Nửa đêm, Liễu Thanh Phong mê man, bị Viêm Trục Nhật hung hăng “yêu thương” một phen, để tránh bị Liễu Thanh Phong phát hiện, Viêm Trục Nhật không để lại bất cứ dấu vết gì, xong việc liền lấy ra dịch thể mà hắn lưu lại trong cơ thể Liễu Thanh Phong, còn cẩn thận bôi thuốc trị thương. Ngày thứ hai Liễu Thanh Phong không phát hiện ra bất cứ điều gì không thích hợp, Viêm Trục Nhật thấy kế này hiệu quả, không hề đè nén sắc tâm nữa, mỗi ngày bữa tối đều cho Liễu Thanh Phong nếm món này.

Được 2 tháng, Thanh Phong sơn nghênh đón một vị khác nhân ngoài ý muốn, mặc ưng. Mặc ưng mang thư đến: thời cuộc biến, mau trở về. Sáu chữ. Viêm Trục Nhật biết rõ cá tính cùng thủ đoạn của Vân Mạc, bởi vậy chỉ qua 6 chữ đó thôi cũng biết, hiện tại binh đoàn Thanh Phong tuyệt đối là đang đối mặt cửa ải đại nạn.

“Nhật nhi, đi thôi, đi hoàn thành sứ mạng của ngươi.”

“Sáng mai liền đi… Phong, ở đây chờ ta.” Từ sau khi trở về vài ngày, Viêm Trục Nhật sống chết không chịu gọi y là sư phụ nữa, Liễu Thanh Phong thực sự không lay chuyển được hắn, chỉ có thể để mặc hắn gọi vậy.

“Được, ta chờ ngươi.”

Nửa đêm, Viêm Trục Nhật lần thứ hai nổi lên sắc tâm, ở trên người Liễu Thanh Phong lưu lại rất nhiều ấn ký, nhiều nhất là ở đùi trong và trên ngực.

Hôm sau, Liễu Thanh Phong tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh đã đi mất, trong lòng dâng lên mất mát, đứng dậy phát hiện thân thể bất hảo, xương sống thắt lưng và chân đều nhuyễn, mông đưa lại càng nhiều hỏa lạt lạt. Liễu Thanh Phong mặt kinh nghi không yên, giơ tay hóa ra 1 chiếc gương, đem chuyện phát sinh đêm qua tái hiện 1 lần.

Hai cỗ thân thể chặt chẽ giao triền cùng 1 chỗ, trong người có ta trong ta có ngươi, khóc, rên rỉ, gầm nhẹ tràn ngập trong phòng… nhìn thoáng qua, Liễu Thanh Phong thấy trên mặt mình lửa nóng thiêu đốt, kia…kia…y như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy!!! Còn có… Nhật nhi vì sao lại ôm y?

Trong nháy mắt phá hủy gương đi, ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn có một phong thư, tay run run mở ra, bên trong là 13 chữ rồng bay phương múa: Chờ ta trở lại thú ngươi, nương tử! Nhật nhi yêu dấu của ngươi. Liễu Thanh Phong kinh hỉ thả buông ra phong thư, Nhật nhi thương y, Nhật nhi thương y, Nhật nhi thương y… Đầu óc y đều bị tin này chiếm giữ, thật sự là quá khó tin, loại tình cảm cấm đoạn này của y cư nhiên lại có thể được báo đáp lại, đây thật sự là phúc y tu luyện mấy đời a!

Nhật nhi… Nhật nhi… Nhật nhi…

Người y tâm tâm niệm niệm lại cư nhiên có cùng tâm tình như y, thế này thật sự quá tốt, quá tốt! Liễu Thanh Phong cực hỉ khóc ra…

Về doanh trại Viêm Trục Nhật từng ngày thấp thỏm, không biết Phong nhi thấy lá thư sẽ có phản ứng thế nào, là tức giận, là hối hận vì đã nhặt hắn về, hay là đã quyết định cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò? Mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay. Nghĩ tới Phong nhi đang vì mình khổ não, mãn đầu óc đều là mình, Viêm Trục Nhật lại thấy trong lòng ngọt ngào. Không khỏi khúc khích cười hai tiếng, hắc hắc… cái dạng này, đâu có ra dáng là thống suất 1 phương!

Liễu Thanh Phong để Viêm Trục Nhật an tâm làm đại sự, không có ly khai Thanh Phong sơn tìm hắn, thế nhưng mỗi ngày đều nhìn theo hướng hắn ra đi (hòn Vọng Phu đam mỹ verson). Đột nhiên có một ngày, tim đau đớn, Liễu Thanh Phong thổ ra một lượng lớn tiên huyết, sắc mặt y trong nháy mắt trở nên trắng bệch, khi Viêm Trục Nhật bước vào hồng trần, y ở trên người Viêm Trục Nhật hạ chú, khi Viêm Trục Nhật bị nguy hiểm tính mạng thì y sẽ chịu đỡ một phần. Hôm nay vô duyên vô cớ nôn ra máu, đó là do Viêm Trục Nhật bị thương rất nặng, có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Liễu Thanh Phong phi thân ly khai Thanh Phong sơn, hướng về phía quân doanh của Viêm Trục Nhật.

Nhật nhi, Nhật nhi, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì… Nhật nhi… Nhật nhi… ta còn đang đợi ngươi thú ta… Nhật nhi.

Để tránh cho lòng quân lay động, chuyện thống soái thụ thương chỉ có mấy người chỉ huy cao cấp biết. Đối với việc Viêm Trục Nhật thụ thương, các thế lực khác đi khắp nơi thăm dò, lược lược biết qua một ít da lông, liền phái sứ giả đi sứ tới binh đoàn Thanh Phong. Đi tới binh đoàn Thanh Phong đã 5 ngày, thế nhưng chưa từng thấy Viêm Trục Nhật, suy đoán rằng chuyện thụ thương là sự thật. Để không cho các thế lực khác lợi dụng việc Viêm Trục Nhật bị thương, quân sư Vân Mạc đưa ra lý do có thích khách, vì an toàn của sứ giả, có chút cường ngạnh đưa bọn họ vây tại một biệt viện, không để cho họ liên lạc cùng thế lực bên ngoài. Để trấn an các thế lực đang rình rập bên ngoài, Vân Mạc dùng danh nghĩa những sứ giả này báo bình an cùng một ít tin tức tình báo nghe có vẻ hữu dụng.

Vân Mạc cau mày, túm vạt áo quân y, quát: “Tướng quân thế nào? Còn không có thanh tỉnh sao?”

“Xin thứ cho học sinh tài thô học thiển… Tướng quân… thụ thương rất nặng, thân trúng kỳ độc… Học sinh vô… vô pháp…”

“Mỗi người trả lời đều là nghìn người một điệu, sẽ không có điểm gì mới mẻ để nói sao?” Vân Mạc một cước đá bay quân y.

Vân Mạc nhìn nội thất một chút, Viêm Trục Nhật sắc mặt trắng xanh, thân thể khô gầy, hô hấp yếu ớt. Bảy ngày rồi, mặc kệ  uống bao nhiêu dược, như trước không có khởi sắc. Như vậy vừa nhìn trong lòng phiền muộn càng sâu. Vân Mạc sốt ruột lại lo lắng, phiền táo ở trong phòng đi tới đi lui.

“Ngươi có phiền hay không a, đi lại khiến ta muốn hôn mê.” Hải Khuyết khiển trách hắn.

Bị Hải Khuyết khiển trách, Vân Mạc dừng một chút. Phất tay áo đi ra ngoài.

“Trục Nhật, ngươi không thể có việc gì được, ngươi không phải ngày đó nói cho ta biết, còn có người đang chờ ngươi trở lại sao? Ngươi không thể để cho y chờ mãi, ngươi nhất định phải tỉnh lại.” Hải Khuyết vừa giúp hắn chà lau mồ hôi trên trán vừa nói.