Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 50




Đoàn buôn gồm tám người, đều là người một nhà, phụ tử thúc bá huynh đệ, người thổi lửa nấu cơm chính là nương tử của lão đại và lão nhị. Bọn họ xuôi về nam buôn bán dược liệu, hàng năm đều đi qua sa mạc này hai lần, nên đối với nơi này vô cùng quen thuộc.

Chúng ta tự xưng là huynh muội một nhà, đang trên đường đi thăm người thân nhưng do gặp phải bão cát nên lạc đường trong sa mạc, thỉnh cầu bọn họ đưa chúng ta trở về Đông Tề. Mã lão hán đầu lĩnh là người rất nhiệt tình, liền nhanh chóng đáp ứng. Chúng ta đưa bạc cho bọn họ làm lộ phí, Mã lão hán còn kiên quyết không chịu nhận.

Nương tử của lão nhị là người Đông Tề, cũng nói giọng Đông Tề. Bà nói với ta, hiện tại chúng ta đang ở phía tây của sa mạc, rất gần với Kim quốc. Trong sa mạc có một loạt các ốc đảo thuộc Kim quốc và Bắc Liêu, đây chẳng khác nào là mạch sống của các đoàn thương buôn. Chỉ có điều, những ốc đảo này phân tán rải rác khắp nơi, chúng ta không có người dẫn đường mà vẫn có thể tìm được hồ nước lớn kia, đúng là vận khí rất tốt.

Ta hồi tưởng lại suốt cả chặng đường này, thật sự không biết bao nhiêu là nguy hiểm, cũng không biết là đã gặp được bao nhiêu may mắn.

Nương tử của Mã lão nhị thấy ta ăn mặc nhếch nhác, liền đưa y phục của bà cho ta, lại giúp ta chải đầu, dựa theo phong tục của bọn họ, tết rất nhiều đuôi sam nhỏ, còn buộc bằng những sợi dây màu sắc rực rỡ.

Ta vô cùng thích thú, mừng rỡ chạy đi tìm bọn Phong Tranh.

Ba nam nhân nhìn thấy ta như vậy, đều cười.

Ta lắc lắc mái tóc, “Không đẹp?”

“Trông cũng đẹp mắt!” Hạ Đình Thu vỗ tay, “Tiểu sư muội cứ giữ thế này mà trở về, bình thường cũng không có cơ hội!”

Nương tử Mã lão nhị lén hỏi ta: “Ba huynh trưởng của cô nương đều đã thành thân?”

Ta nghĩ thầm tên Khánh Vương kia dù không có Vương phi, nhưng trong nhà chắc hẳn phải có tiểu thiếp, Hạ Đình Thu là một nửa đạo sĩ, liền nói: “Chỉ có Nhị ca là chưa thành thân.”

Phụ nhân liền cười nói: “Ta có một muội muội, năm nay mười sau, lớn lên cũng thanh tú xinh đẹp, tính tình hoạt bát hiền lành. Nhà của chúng ta đã buôn bán dược liệu được mấy đời, không tính là đại phú đại quý, nhưng nếu đồng ý ở rể, hiệu thuốc của nhà ta chính là của hồi môn. Không biết Nhị ca của cô nương thấy thế nào?”

Ta vừa nghe thấy liền sững sờ, hơn nửa ngày mới nói: “Nhị ca của ta, dù chưa hứa hôn, nhưng…nhưng đã có người trong lòng. Lần này trở về, tám phần là muốn đến nhà cầu thân.”

Nét mặt của phụ nhân có vẻ thất vọng, “Đúng là, nam nhân tuấn tú như vậy, sao còn chưa tìm được mối tốt chứ.”

Tối hôm đó khi dựng trại ở một ốc đảo nhỏ, ta mò tới gặp Phong Tranh.

Phong Tranh cúi đầu nhìn giấy tờ để chứng minh thân phận của chúng ta khi thông quan *qua cửa khẩu*, thấy ta tới liền nói: “Đến khi vào thành, sợ là phải cho bọn người Mã lão hán biết thân phận của chúng ta.”

“Chúng ta nợ họ một đại ân tình, nên ban thưởng.”

Phong Tranh cười nói: “Trong chúng ta, thân phận của ngươi cao quý nhất, nên để ngươi ban thưởng.”

“Vậy, ta cần phải nghĩ cho kỹ xem nên thưởng thế nào là tốt.” Ta cười cười, “Không bằng đem ngươi thưởng cho bọn họ, thấy thế nào?”

“Nói gì đó?” Phong Tranh quét mắt nhìn ta.

Ta chua chát nói: “Ai bảo người nào đó lớn lên ngọc thụ lâm phong thế kia, bảo sao người khác không muốn nhận làm con rể.”

Phong Tranh vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng nói: “Có lẽ là người ta thuận miệng nói thế thôi.”

“Hồi môn cũng đã có cả rồi. Nếu ngươi chịu ở rể, người ta sẽ đem hiệu thuốc gia truyền chắp tay dâng tặng. Đến lúc đó kiều thê trong ngực, hồi môn trên tay, oai phong về nhà ra mắt lão cha nhà ngươi.”

“Ai muốn thành thân?” Hạ Đình Thu lại không biết từ nơi nào nhảy vào tám chuyện.

Ta hất cằm về phía Phong Tranh, “Người ta muốn chọn con rể, còn chưa biết Phong ca ca đây có chịu hay không.”

“A ha!” Hạ Đình Thu vỗ tay, “Thật là chuyện tốt không bao giờ đến tay ta?”

Ta giễu cợt, “Nhìn lại huynh đi, bộ dạng phong lưu trăng hoa thế kia, nhìn là thấy không đáng tin cậy. Hỏi có ai dám đem nữ nhân gả cho huynh chứ!”

“Có muội mới nói huynh trưởng như vậy?” Hạ Đình Thu gõ đầu của ta, xoay người rời đi.

Ta hỏi Phong Tranh: “Thế nào? Ngươi đồng ý không?”

Phong Tranh đem giấy tờ cất vào trong ngực áo, đưa mắt nhìn ta rồi hỏi lại: “Ngươi đồng ý để ta đi lấy người khác sao?”

Trong phút chốc đầu óc ta trở nên trống rỗng.

Mãi cho đến lúc Phong Tranh đứng dậy đi xa, ta vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó, trong mắt chỉ còn nhìn thấy ánh nhìn dịu dàng ôn hòa của hắn.

Chúng ta đi theo đội buôn được ba ngày, dần dần có thể thấy được những mỏm núi đá sa mạc, đi thêm hai ngày, những vùng cỏ xanh mướt càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn thấy rừng táo cùng nông trường. Hiệu tại đã là đầu hạ, hoa trên những táng cây đã dần kết quả, ánh mặt trời chiếu lên mặt cũng trở nên thật ấm áp.

Cuối cùng chúng ta đã có thể nghỉ lại trong một khách điếm.

Buổi tối ta thỏa thích ngâm mình trong nước nóng, sau đó ngồi bên cửa sổ chải tóc.

Trên cửa vang lên hai tiếng, Khánh Vương hỏi: “Có thể vào không?”

Ta ra sức kéo giật mái tóc khỏi chiếc lược, vội khoác áo ngoài đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Khánh Vương đường hoàng đi vào. Không biết là hắn tìm đâu ra một bộ áo lụa trắng tinh, eo thắt đai bằng ngọc, đầu đội kim quan, dáng vẻ nghiêm trang, xem ra đã khôi phục lại bộ dạng vương tôn công tử nhã nhặn. Dung mạo của hắn cực kỳ tuấn mỹ, lại còn cố tình ăn diện như vậy, toàn thân léo sáng, làm cho mọi người lóa cả mắt.

Ta đóng cửa lại, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Khánh Vương nhìn chằm chằm vào ta, cười nói: “Dáng vẻ quận chúa như vậy, thực là rất xứng với bốn chữ ‘Hoa dung nguyệt mạo’.”

Ta liếc mắt, “Ngươi sau khi ăn xong rãnh rỗi không có việc gì làm, đặc biệt chạy đến tìm ta trêu chọc sao?”

Khánh Vương thong thả bước đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài một chút, khó có khi thấy hắn nghiêm túc như vậy: “Đêm nay ta sẽ đi. Ta đến để từ biệt với ngươi.”

Ta hơi ngẩn ra. Nhưng, hắn và chúng ta vốn không chung đường, hiện tại đã ra khỏi sa mạc, mỗi người mỗi ngã là phải.

“Bây giờ đi sao?”

Khánh Vương gật đầu “Người đón ta đã tới.”

“Bọn Phong Tranh biết chưa?”

“Ta đã nói qua.”

Không còn gì để nói, ta đành nói vài lời khách khí: “Vậy chúc ngươi lên đường thuận lợi. Sau này nếu có cơ hội đến kinh thành, ta mời ngươi ăn bữa cơm.”

Khánh Vương nghe xong, cười cười, ánh mắt dịch chuyển nhìn ta một lúc lâu, rồi nói: “Tiểu Vương lúc này đi, quận chúa ngươi…ngươi cũng đừng quên ta.”

Ta nghe thấy hắn nói những lời này, không ngờ lại sởn cả da đầu. Khánh Vương phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng tay còn vịn vào ngạch cửa.

Ta còn tưởng hắn cứ thế mà rời đi, không ngờ hắn lại dừng lại, tay vịn lên cửa, quay đầu lại nhìn.

Ta định hỏi xem có phải là hắn sợ độ cao, bỗng nhiên hắn lên tiếng, nói một câu không liên quan: “Ngươi tên là gì?”

Ta nghĩ thầm, mọi người đồng cam cộng khổ suốt nửa tháng, vậy mà ngay cả việc ta tên là gì mà cũng không biết, thế mà vẫn còn mặt mũi hỏi. Nghĩ thế nhưng ta vẫn nói: “Ta gọi là Lục Đường Vũ.”

Khánh Vương mỉm cười nói: “Ta là Già Dạ.”

Già Diệp? Giống như cái gì mà ‘Niêm hoa nhất tiếu’ ấy à? (* Từ “Dạ” và “Diệp” có cách phát âm giống nhau, “Già Diệp” còn là tên một vị Bồ Tát, thành ngữ “Niêm hoa nhất tiếu” bắt nguồn từ điển cố “Phật tổ niêm hoa, Già Diệp nhất tiếu”)

Ta định hỏi lại rõ ràng, nhưng thoắt một cái liền không thấy Khánh Vương đâu. Ta chạy đến bên cửa sổ, bên ngoài chỉ thấy một mảng tối đen mờ mịt, không thể nào thấy bóng dáng của hắn đâu? Không ngờ người này có thân thủ cao như vậy, thật khiến cho người ta vừa sợ hãi vừa tán thưởng.

Sau đó ta nghe thấy dưới lầu có giọng tiểu nhị truyền tới: “Khánh quan, ngài bị trật chân sao?”

Ta tò mò nhìn xuống, liền thấy Khánh Vương điện hạ đang bước đi chân thấp chân cao. Bên cạnh còn có thêm mấy Hắc y nhân đang vây quanh, đưa tay đỡ lấy hắn. Hắn liền khoát tay áo, những tên kia tuân lệnh lui về bên cạnh.

Ta “khì” một tiếng khẽ cười.

Khánh Vương ngẩng đầu, đưa tay vẩy vẩy về phía ta, hàng răng trắng như tuyết chợt hiện. Hắn mang thủ hạ ra khỏi khách điếm, lên một chiếc xe ngựa, nghênh ngang rời đi.

Ta nhìn theo cho đến khi bọn họ biến mất trong bóng đêm, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.

Ta đi gõ cửa phòng Phong Tranh, nói với hắn: “Nhân yêu Vương gia đi rồi.”

Qua một lúc Phong Tranh mới nhận ra “Nhân yêu Vương gia” là ai, không khỏi cười khổ: “Hắn và chúng ta không cùng đường, từ biệt là việc không thể tránh khỏi.”

Ta ngồi ở cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn bày bút mực, một trang giấy đã viết hơn nửa. Ta cầm lên xem, đầu tiên chính là “Thần Phong Tranh khởi tấu bệ hạ”.

“Cái này là viết tấu chương dâng lên hoàng đế à? Sao lại vội vàng vậy, đợi ngày mai vào thành, liên lạc với quan phủ cũng không muộn.” Ta buông bản tấu xuống, thở phào nhẹ nhõm, “Lần này chúng ta ra ngoài gặp không ít trở ngại, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ. Việc này sẽ làm cha ta rất hài lòng, nếu ta xin ông ấy cho ta trở về chỗ của sư phụ, có lẽ ông sẽ đồng ý.”

Phong Tranh nhìn ta, yên lặng không nói. Ta đưa mắt nhìn lại hắn, hắn liền ngoảnh mặt đi.

“Sao vậy?” Ta cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Không có gì.” Phong Tranh lắc đầu, vẫn không nhìn ta, “Ngươi, ngươi rất muốn quay trở lại chỗ của sư phụ ngươi sao?”

Ta cười nói: “Nương ta đã từng ngầm nói. Lần này ta về nhà, cha muốn tìm cho ta một mối hôn sự. Nếu ta không muốn gả đi, vậy chỉ còn cách chạy về chỗ sư phụ tránh nạn.”

Phong Tranh nhìn về phía ta, ánh mắt phức tạp, “Cha ngươi có nói sẽ gả cho ai?”

Ta bĩu môi, giễu hắn: “Thế nào? Ngươi hồi tâm chuyển ý, muốn lấy ta sao?”

Phong Tranh lại quay đầu đi, một lúc sau cũng không nói gì.

“Lại sao vậy?” Ta ló đầu nhìn hắn, “Nói đùa một chút cũng không được. Ta sai rồi, ngươi còn không bỏ qua à. Ghét nhất là nam nhân hẹp hòi.”

Phong Tranh không tự nhiên nói: “Sau này, nếu ngươi muốn đến chỗ sư phụ ngươi, mà cha ngươi lại không đồng ý, có thể tới tìm ta. Ta nhất định sẽ giúp.”

“Giúp ta bỏ trốn?”

Phong Tranh ngượng ngùng nói: “Tóm lại là sẽ giúp.”

Ta cười một tiếng, lồng ngực có chút nhói đau.

Thích một người, mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng lại biết rằng vĩnh viễn không thể có được hắn. Thật là còn không bằng khoảng thời gian trước đây, cứ hồ đồ như vậy, cái gì cũng đều không biết rõ, như vậy thật tốt.

Người xưa đều nói, làm người khó mà được hồ đồ.